Mục lục
Cưng chiều mỗi em – Lâm Quân – Lê Nhật Linh (Truyện full tác giả: Nụ Cười)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 975

 

Tiếng cười của người đàn ông sắc lạnh, dọa đám mòng biển đang tìm kiếm thức ăn trên biển bay mất, sải rộng đôi cánh, bay đi thật xa.

 

dackson liếc ông ta một cái, nhổ một bãi nước bọt xuống đất, sau đó ném đầu thuốc lá sắp cháy hết lên boong tàu, xỏ chân vào đôi giày da, dùng sức đạp mạnh lên.

 

“Mày là cái thá gì chứ, trước đây mày chẳng qua chỉ là một con chó trong công ty, chỉ biết xu nịnh ông chủ, mày chẳng biết cái mẹ gì hết!”

 

Giọng nói trầm thấp có phần khản đặc giống hệt như ma quỷ vừa chui ra từ địa ngục khiến người ta khiếp sợ.

 

“Tao là cái thá gì chứ, nhưng mà so với con chó nhà có tang như mày thì đỡ hơn nhiều. Với lại chuyện tao biết làm không chỉ có xu nịnh ông chủ thôi đâu.”

 

Sau khi nói xong, lại thêm một tràng cười đắc thắng vang lên.

 

“Robert, mày có biết câu gà néo đứt dây không? Rồi sẽ có một này mày cảm nhận được những đau đớn mà tao phải gánh chịu ngày hôm nay?”

 

“Thôi đi! Jackson, mày nghĩ rằng mày vẫn là phó chủ tịch của ngày xưa sao? Bây giờ mày chỉ là một kẻ thất bại, nếu như không có ông chủ của bọn tao, chắc hẳn bây giờ mày đang đợi tòa án xét xử, sau đó chỉ cần nghe bằng”

 

một tiếng…”

 

Robert tỏ vẻ phóng đại duỗi tay ra tạo hình giống khẩu súng rồi đưa lên miệng thổi một cái, động tác quỷ dị, dọa Jackson sợ đến co rúm cả người lại.

 

“Bùm! Sau đó đầu của mày sẽ nổ tung, ha ha ha ha ha…”

 

Giọng của Robert như muốn nổ tung khắp trời, đâu còn bộ dạng kiên cường chính trực giống như lúc trợ giúp cho Lâm Quân ngày nào, đôi mắt dưới cặp kính cọng vào tao nhã giống hệt con rắn độc.

 

Đại loại như một kẻ hai mặt vậy, lúc này nội tâm của ông ta đầy méo mó và u ám.

 

Ông ta cúi người trợn to hai mắt nhìn vào .Jackson nói: “Tao nói cho mày biết, tao tuyệt đối sẽ không làm một kẻ thất bại giống như mày đâu”

 

Jackson ngước mắt lên, giống như bị kích thích, vung tay kéo chặt cà vạt của Robert.

 

Robert bị bóp cổ có hơi nghẹt thở.

 

“Tao nói cho mày biết, mày dám động đến tao, tao sẽ không để người nhà mày được yên đâu”

 

Mặt mày Robert vì thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng, khó khăn lắm mới nói xong hết một câu, .Jackson liền buông tay ra.

 

Ông ta loạng choạng lùi lại sau đó ngồi bệt xuống đất.

 

Ông ta chống một tay xuống đất rồi chậm rãi đứng lên, còn tay kia thì dùng lực nới lỏng cà vạt của mình.

 

“Bọn họ sao rồi?”

 

Jackson dừng lại một chút, nhìn Robert hỏi.

 

“Sao rồi? Nhờ mày ban tặng, tất cả những gì mày chiếm đoạt đều đã bị tịch thu, bọn họ bây giờ không một xu dính túi.”

 

Robert cười lạnh một tiếng, Jackson lại hướng mắt nhìn về phía nước Pháp, phẫn hận nơi đáy mắt càng sâu.

 

“Nhưng mà coi như mày may mắn”

 

Jackson nhìn lại. Lão ta nhất thời không hiểu ý Robert là gì.

 

“Ông chủ thương hại bọn chúng, ông chủ nói, chỉ cần lần này mày giúp ông chủ làm tốt mọi chuyện, ông chủ tất nhiên sẽ giúp thu xếp cho người nhà của mày”

 

“Muốn tao làm gì?”

 

“Chuyện đó sau này mày sẽ biết!”

 

“Tao muốn gặp ông chủ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK