Mục lục
Cưng chiều mỗi em – Lâm Quân – Lê Nhật Linh (Truyện full tác giả: Nụ Cười)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 840: Kẹo của con nít

“Cô Minh Nguyệt sao vậy?” Lòng dạ trẻ con rất trong sáng và nhạy cảm, hơn nữa mấy đứa con của Lê Nhật Linh cũng đều vô cùng thông minh hơn người. Ba đứa bé nhìn thấy sau khi Lê Minh Nguyệt nói chuyện điện thoại xong, cô ấy lập tức buồn bã không vui, trốn một bên xì xào bàn tán.

“Đúng vậy mài! Hình như cô ấy gọi điện thoại cho chú Hà Dĩ Phong”

“Chú chọc cô tức giận à?”

Hạ Ly len lén liếc nhìn sắc mặt Lê Minh Nguyệt, sau đó công nhận gật đầu một cái: “Em cảm thấy đúng là như vậy đấy!”

“Vậy phải làm gì bây giờ?” Mấy đứa bé nghiêm túc thảo luận về chuyện này…

“Cô Lê Minh Nguyệt!” Ba đứa bé đứng trước mặt Lê Minh Nguyệt, trên mất khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu đều tràn đầy vẻ quan tâm.

Tâm trạng Lê Minh Nguyệt không tốt lắm, cô ấy uể oải quay đầu qua: “Sao vậy?”

“Cháu và anh đã bàn bạc với nhau một chút, hình như cô không vui àI”

Khóe miệng Lê Minh Nguyệt giật giật, biểu hiện của cô ấy rõ ràng như vậy sao? Đến mấy đứa bé cũng dễ dàng nhận ra!

Nhưng mà Hạ Ly lại cũng không cho cô ấy cơ hội nói rõ chuyện này, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm chìa ra ngoài, xòe bàn tay trước mặy Lê Minh Nguyệt, trong lòng bàn tay là một viên kẹo nho nhỏ, vỏ kẹo đầy màu sắc sặc sỡ rất đẹp mắt.

Trên mặt Lê Minh Nguyệt đây vẻ mê mang, không phản ứng kịp là mấy đứa bé này muốn làm gì.

Hạ Ly lại nở nụ cười: “Những lúc Hạ Ly không vui thì chỉ cần ăn kẹo là sẽ vui vẻ trở lại. Anh em chúng cháu đã quyên góp hết kẹo của mình ra. Dì Minh Nguyệt ăn một viên kẹo đi, như vậy dì sẽ không còn khó chịu nữa”

Giọng nói mềm mại, ngọt ngào và vô cùng ấm áp truyền vào tai cô ấy như một liều thuốc chữa thương tốt nhất.

Trong nháy mắt, đôi mắt Lê Minh Nguyệt trở nên đỏ bừng.

Con nít ăn quá nhiều kẹo không tốt, Lê Nhật Linh kiểm soát chặt chẽ số lượng kẹo mà mấy đứa bé được ăn. Ở đây chỉ có một viên kẹo bé xíu, nhưng sợ rằng đây đã là toàn bộ số kẹo mà ba đứa bé cất giấu rồi, như vậy mà cô ấy có thể không cảm động sao?

Lê Minh Nguyệt xoa xoa mắt mình, cô ấy cố gắng kìm nén không cho nước mắt trào ra, nhận lấy viên kẹo trong tay Hạ Ly.

“Thật sự cho dì à?”

“Vâng ạ!” Ba đứa bé không hẹn mà cùng gật đầu lia lịa. Lê Minh Nguyệt lập tức ôm ba đứa bé vào lòng mình. Cảm xúc không vui vì Hà Dĩ Phong lúc nãy cũng tan thành mây khói.

Mấy đứa bé của Lê Nhật Linh thật sự rất hiểu chuyện, làm người ta vừa yêu lại vừa hận.

“Anh thật sự phải về nước sao?”

“Đúng vậy!” Hà Dĩ Phong gật đầu một cái rồi nhìn Hạ Linh, anh ta không biết bây giờ mình nên nói cái gì mới đúng. Anh ta có thể khẳng định là mình đã thật lòng buông xuống tình cảm bây giờ toàn bộ trái tim của anh ta đã bị hình ảnh của Lê Minh Nguyệt lấp đầu từ lúc nào không biết.

“Em muốn đi với anh!”

“Em về nước để làm gì?”

Hạ Linh vuốt tay. Tất nhiên cô ấy sẽ không tùy tiện nói cho.

Hà Dĩ Phong là cô ấy làm thế bởi vì anh ta. Cô ấy rất tò mò về vợ của Hà Dĩ Phong. Cô ấy thật sự không biết, rốt cuộc mẫu người phụ nữ như thế nào có thể làm cho một cậu ấm phong lưu đa tình như Hà Dĩ Phong trở nên nghiêm túc: “Không có gì!

Lâu quá rồi không về nước nên em muốn quay lại một lần thôi.”

“Đợi đến khi chuyện của bác trai xong xuôi hết rồi em lại đi!” Hà Dĩ Phong lên tiếng từ chối không một chút do dự..

Không phải bởi vì lý do gì khác, anh ta chỉ không muốn để cho Lê Minh Nguyệt hiểu lầm.

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà gì cả! Bây giờ em đi đến Thành phố Hà Nội sẽ không có ai có thể chăm sóc em. Bao nhiêu năm rồi em không trở về, Thành phố Hà Nội biến hóa rất lớn, chưa quen thuộc với hoàn cảnh và lối sống nên không an toàn”

Hà Dĩ Phong nhíu mày, dời ánh mắt sang chỗ khác. Từ trước đến nay, con người anh ta luôn dễ dàng mềm lòng trước phụ nữ, anh ta không nỡ đứng nhìn phụ nữ khóc.

Hạ Linh đã không nhịn được muốn khóc lên, trong đôi mắt †o tràn đầy nước mắt, nhìn có vẻ yếu ớt đáng thương.

“Hà Dĩ Phong…”

“Hạ Linh! Đừng nghịch ngợm!” Hà Dĩ Phong nhấp môi, không đành lòng nói thêm những lời nặng nề, chỉ có thể thở dài móc ra khăn giấy đưa cho Hạ Linh.

“Em biết rồi! Nhưng mà em vẫn sẽ không bỏ qua” Hạ Linh xoay người chạy đi nhưng trong lòng lại xuất hiện trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Lê Vân Hàng nói không sai. Mấy năm nay, cô ấy vẫn luôn một thân một mình, cũng bởi vì cô ấy không quên được hình bóng Hà Dĩ Phong, nhưng mà anh ta đã có cuộc sống hạnh phúc của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK