Mục lục
Cưng chiều mỗi em – Lâm Quân – Lê Nhật Linh (Truyện full tác giả: Nụ Cười)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1385

“Hôm nay kỳ lạ thật đấy, vừa rồi còn gặp mấy đứa bé trực tiếp chạy tới gọi mình bằng mẹ. Bây giờ lại có người tới nhận là chồng mình”

Lâm Quân quay người nhìn cô, trong lòng có vui có buồn! Vui vì cô vẫn còn sống, vân còn khỏe mạnh nhảy nhót trước mặt mình. Còn buồn bởi vì cô ấy đã quên mất anh và con rồi.

“Ai, trời mưa rồi! Anh mau về đi! Vừa rồi cũng cảm ơn anh!”

Người phụ nữ đưa tay lên che đỉnh đầu, vội vàng chạy về phía nhà mình.

€ô cười lên, gương mặt vẫn đẹp như ngày hai người mới quen nhau.

Từng giọt mưa rơi xuống, không biết vì sao Lâm Quân lại cười ha ha. Nước mưa làm ướt cả người anh, nước mắt lẫn với nước mưa chảy xuống.

Thật là kỳ lạ, ngay cả cảm giác nước mưa đánh vào người cũng thật Vui Vẻ.

“Cậu Lâm, sao cậu vẫn còn ở đây, trời mưa to lắm đó.”

Người đàn ông vừa nãy che dù chạy ra, rồi che cho Lâm Quân.

“Không cần đâu, cảm ơn anh!”

Lâm Quân đẩy cái dù đang che trên đầu mình ra, nụ cười trên mặt vẫn chưa hề mất đi.

“Vẫn là che dù tốt hơn, đầm mưa sẽ cảm đấy, người trẻ tuổi các anh…”

Bác trai đưa dù che cho Lâm Quân.

Lâm Quân không từ chối nữa, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào căn nhà của Lê Nhật Linh như có điều suy nghĩ.

“Sao? Xem ra là người cậu muốn tìm đúng không?” Bác trai đó hiểu được điều gì, mặc dù không biết là đến cùng đã có chuyện gì xảy ra nhưng người đàn ông trước mặt mình cũng không phải là người xấu, lại vô cùng tình sâu nghĩa nặng.

“Vâng!”

Lâm Quân gật nhẹ đầu, mặc dù bây giờ không có chút tiến triển nào.

nhưng anh vẫn không kiềm chế được mà nhếch miệng cười, chỉ cần người còn sống là vẫn còn hi vọng.

“Vậy thì tại sao…?”

“Cô ấy mất trí nhớ rồi, quên tôi rồi”

Lâm Quân cúi đầu xuống, trong giọng nói tràn ngập thất vọng.

“Sợ gì chứ? Hai người còn trẻ, còn trẻ là còn có hi vọng. Nếu như cô ấy thật đúng là người cậu muốn tìm thì cho dù cô ấy có mất trí nhớ, cậu cũng có thể khiến cho cô ấy quen cậu lại một lần nữa. Cậu sẽ từ bỏ dễ dàng như thế ư? Năm xưa khi tôi theo đuổi bạn già của mình cũng đã phí công lắm đấy”

“Quen tôi lại một lần nữa ư?”

Lâm Quân nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, dường như anh đã hiểu ra điều gì đó, rõ ràng là có chút kích động.

“Đúng thế, ai mà lại chẳng bắt đầu quen nhau từ hai người xa lạ chứ, người thu hút nhau bởi sự khác biệt, trước kia cậu có thể làm được thì bây giờ cũng có thể. Hấp dẫn cô ấy, để cô ấy yêu cậu một lần nữa là được rồi: “Yêu tôi một lần nữa?”

Lâm Quân kích động cầm lấy tay của người đàn ông, anh luôn miệng nói cảm ơn.

Sau đó anh chạy thẳng dưới màn mưa về phía căn nhà của Lê Nhật Linh.

“Cho cậu dù này”

“Không cần đâu, cảm ơn anh!”

Người đàn ông cười cười rồi thở dài một hơi, cuối cùng vẫn quay người đi vào nhà.

Lâm Quân dùng sức nhấn chuông cửa nhà Lê Nhật Linh.

Bên ngoài mưa quá to khiến cho Lê Nhật Linh không thể không đóng cửa sổ lại. Mưa to đến nỗi cô không thể nghe thấy tiếng chuông cửa bên ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK