Mục lục
Cưng chiều mỗi em – Lâm Quân – Lê Nhật Linh (Truyện full tác giả: Nụ Cười)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 228: Cô nói láo

“Cậu biết suy nghĩ bần thỉu gì của anh ta vậy, thật sự là rất hèn hạ sao? Có nhiều chuyện bần thu sao?”

Lê Nhật Linh tủm tìm cười với Lê Minh Nguyệt.

Sự bần thìu của người đàn ông chẳng qua chỉ là những chuyện lên giường.

Cô nhầm tường rằng Hà Dĩ Phong với Lê Minh Nguyệt đã phát triển rất “sâu sắc” rồi.

Lúc vừa mới bắt đầu với Lâm Quân, cũng là dùng bằng mọi cách, giở mọi mánh khoé… Cô cũng cảm thấy bần thìu, nhưng về sau, cô đã quen rồi.

Nghĩ đến Lâm Quân, vẻ mặt của Lê Nhật Linh tối sầm lại.

Lê Minh Nguyệt thờ hồng hộc, không chú ý đến sự thay đổi cảm xúc của cô, cô chỉ dùng sức gật đầu: “Hà Dĩ Phong người này có khả năng là lừa cậu rồi, anh ta không phải là có ý gì tốt.”

Hi vọng có được vợ của anh em mình, sao có thể.

không hèn hạ như vậy được.

Mắng người thì vẫn là mắng người, những lời không nên nói, Lê Minh Nguyệt vẫn kiên quyết không nói ra.

Một khi nói ra, chút suy nghĩ nhò nhoi của Hạ Dĩ Phong sẽ ngầm xoắn thành nút thắt trong lòng tất cả mọi người.

Có thể nhìn ra được Lê Minh Nguyệt không phải là rất muốn tiếp tục ập tới chuyện này, Lê Nhật Linh nghĩ đây là chút hứng thú tình cảm của cô ấy với Hà Dĩ Phong, cũng không tìm hiều sâu nữa: “Đi thôi, được dịp cũng uống cho xong đã rồi chúng ta đi lấy tiền.”

Vừa đứng lên, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Lê Minh Nguyệt, món nợ mà cậu nợ Hà Dĩ Phong, không phải là khoản tiền ăn lần trước sao?”

Lê Minh Nguyệt nhanh nhẹn gật đầu, sau đó lại gục mặt xuống.

Lê Nhật Linh hơi trầm tư: “Thế thì đây không tính là mượn, lần trước đã nói rồi là tố mời cậu, khoản nợ này nên là tớ trả lại tiền cho Hà Dĩ Phong.”

Vừa dứt lời, liền nhìn thấy ý cười nhẹ nhàng của Hà Dĩ Phong đang đi về phía bọn họ.

Trung tâm thương mại này là của nhà họ Hà, nghe.

nói Lê Nhật Linh đến đấy, anh ta vừa lúc ờ cách đó không xa nên nhanh chóng đi dạo qua đây.

Kể từ khi Lâm Quân hòa giải với Lê Nhật Linh, đã lâu rồi anh ta không có cơ hội gặp Lê Nhật Linh.

Có lúc, bất kể là tâm trí hay cơ thể đều không thể kiểm soát được.

“Ô, Nhật Linh cô nói gì tôi thế?” Khóe môi anh ta hơi nhếch lên, khuôn mặt tuấn tú kia lại thêm một chút tà mị, đủ để mê hoặc hàng nghìn cô gái.

Không ngờ Hà Dĩ Phong có thể vì một chút tiền ăn với Lê Minh Nguyệt mà so đo tính toán, còn lấy chuyện này đề ức hiếp Lê Minh Nguyệt, trong lòng Lê Nhật Linh cũng có chút không thoải mái, dù sao lúc đầu là cô chủ động muốn mời Lê Minh Nguyệt đi ăn tối.

Mặc kệ Hà Dĩ Phong có phải vì thích Lê Minh Nguyệt mới bắt nạt cô ấy hay không, chuyện này cô cũng có trách nhiệm.

Học dáng vẻ của Hà Dĩ Phong, Lê Nhật Linh nhấc.

khóe môi, vẻ mặt như cười như không, trong mắt lại ánh lên tia lạnh lếo: “Nói anh hèn hạ đó, Hà Dĩ Phong, trong lòng anh rốt cuộc là muốn thế nào, thích một người thì không nên giống cách thích như thế này của anh.”

Hà Dĩ Phong thích Lê Minh Nguyệt, sao có thể bắt nạt cô ấy như vậy chứ?

Biết Lê Minh Nguyệt không có tiền, thế mà còn dùng tiền ăn để gây khó dễ với cô ấy.

Thật sự thích Lê Minh Nguyệt, muốn theo đuổi cô ấy, nên đối xử tốt với cô ấy, đề cô ấy chấp nhận thay vì là bị ép buộc.

Hà Dĩ Phong vừa nghe thấy điều này, còn tường rằng Lê Minh Nguyệt đã nói với c¿ anh thích cô ấy, tâm trạng ngay lập tức liền trở nên tệ hơn: “Nhật Linh, não của người này có vấn đề rồi, luôn thích suy diễn, cũng thích nói bừa, những gì cô ấy nói với cô, cô ngàn vạn lần đừng tin. Tôi, tôi không có suy.

nghĩ lệch lạc gì đâu.

Lê Nhật Linh cau mày, cảm thấy những lời này của Hà Dĩ Phong rất kỳ quái.

Hà Dĩ Phong nhìn cô với vẻ mặt ngạc nhiên, một phen kéo Lê Minh Nguyệt qua, kéo tới trước mặt Lê Nhật Linh, tức giận nó “Lê Minh Nguyệt, cô nói rố ràng với Nhật Linh đi!”

“Tôi… tôi nói cái gì?” Cổ tay Lê Minh Nguyệt bị anh ta kéo một cái đau điếng, cô ta vốn không nói gì mà.

“Cô vừa rồi nói cái gì, thì bây giờ giải thích như thế!”

“Tôi đã bảo là không nói gì cả mài “Nói dối!” Nếu cô ta không nói gì, làm sao Nhật Linh lại có thể nói như thế với mình.

Không muốn cãi nhau với một người phụ nữ trước.

mặt Lê Nhật Linh, sẽ làm mất đi phong độ của mình, Hà Dĩ Phong túm Lê Minh Nguyệt đi: “Cô đi theo tôi!

Vẻ mặt Lê Nhật Linh không hiểu, cô trơ mắt nhìn, hồi lâu không phản ứng được.

Chỉ có thể hét một câu sau lưng hai người hị Minh Nguyệt, chút nữa tớ sẽ chuyển tiền cho cậu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK