Chương 1168
Thấy nụ cười trên mặt Minh Nguyệt đột ngột dừng lại Lê Nhật Linh biết mình nói sai, cô hơi mím môi vừa liếc nhìn ra ngoài cửa rồi lại nhìn Minh Nguyệt.
May mắn là cô ấy biết hết mọi chuyện nên bây giờ cô có thể nói ra.
“Thật sự không thể trách anh ấy vì chuyện này được, không phải bây giờ mẹ con em cũng an toàn rồi sao. Sao em lại phải tự gây khó xử cho chính mình? Em không biết anh ấy đã lo lắng như thế nào khi em ở trong phòng mổ và anh ấy phải đợi ở ngoài, sắc mặt anh ấy thay đổi liên tục. Khi bác sĩ nói rằng mẹ con em đã an toàn anh ấy đã cúi đầu cảm ơn đầy phấn khích. Em biết đấy, không dễ dàng để một người kiêu ngạo như Hà Dĩ Phong làm điều này cho em. “
Nhật Linh đang nói về những gì đã xảy ra vào chiều hôm qua, quả nhiên cô nhìn thấy một chút ngạc nhiên và ánh sáng lóe lên trong mắt Minh Nguyệt!
“Sao anh ấy phải làm như vậy chứ?”
Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên má xuống khăn trải giường, nếu yêu thương mình thì sao lại đối xử với gia đình như thế này.
Chẳng lẽ yêu tất cả mọi thứ thuộc về bản thân khiến anh thật sự rất mệt mỏi.
Thực ra cô ấy cũng biết đó không chỉ là vấn đề của riêng Hà Dĩ Phong mà cũng vì cô ấy rất tự ti, gia đình vẫn luôn là rào cản giữa cô ấy và Hà Dĩ Phong.
“Em nói bậy bạ gì đó, cái gì mà phải làm, tại vì anh ấy quá yêu em!
Chị biết em vẫn luôn nén giận vì anh ấy không bao dung gia đình em”
Như thể bị chọc vào trúng tâm sự, Minh Nguyệt nhìn cô ấy đầy ẩn ý, Lê Nhật Linh cũng cảm nhận được ánh mắt của cô và nói tiếp.
“Nhưng em có bao giờ nghĩ đến việc anh ấy đã thỏa hiệp với gia đình em bao nhiêu lần trước khi Hà Dĩ Phong làm chuyện quyết liệt như vậy! Công việc, tiền bạc, đều là vì sự tồn tại của em nên anh ấy mới không thèm đoái hoài đến mẹ và anh trai em! Nhưng anh trai và mẹ em đã làm gì? Bán thông tin công ty, ngang nhiên gây rối trước cửa công ty và dùng em uy hiếp anh ấy”
Sắc mặt Lê Minh Nguyệt thay đổi, lông mày hơi cau lại, trong lòng cô quả thật cũng biết bọn họ không tốt, nhưng dù sao họ đều là người thân cùng huyết thống của cô, hơn nữa cô cũng không muốn cha cô phải khó xử.
“Thật ra anh ấy cũng không muốn đưa Lê Đức Dương đến cục cảnh sát thật. Anh ấy chỉ dọa bọn họ thôi nhưng không ngờ bọn họ lại tới tìm được em, còn làm em suýt chút nữa mất con!”
Lê Nhật Linh thở dài rồi nhìn Lê Minh Nguyệt không biết nên nói cái gì, dù sao cũng là chuyện gia đình của người khác nên cô cũng khó xử.
“Chị có cho rằng sự tồn tại của em là liên lụy đến anh ấy không?”
Nước mắt lưng tròng, Minh Nguyệt cảm thấy rất khó chịu. Cô biết răng sự việc này Hà Dĩ Phong không có gì quá đáng và cô không có lý do gì để trách anh, nhưng lòng tự trọng của cô giống như một đứa bé quấy phá không ngừng ám ảnh trái tim cô.
“Làm sao có thể, người anh ấy yêu là em thì sao em có thể nói là mệt mỏi? Cho dù là liên lụy cũng đều là anh ấy cam tâm tình nguyện.
Em không phải có quá nhiều gánh nặng trong lòng như vậy. Lê Minh Nguyệt, có thể cùng người yêu chính mình ở bên nhau thật sự không dễ dàng. Đừng học theo chị và Lâm Quân. Có thể ở bên nhau chính là điều hạnh phúc nhất! “
Nhật Linh lấy ngôn ngữ ký hiệu của Minh Nguyệt ra khuyên giải an ủi Lời nói của Lê Nhật Linh hiển nhiên có tác dụng, từng lời nói và câu nói của cô ấy đã in sâu vào trái tim của Lê Minh Nguyệt, khiến cô cảm thấy cơn giận của mình đối với Hà Dĩ Phong thật sự là không đáng có.
“Nhật Linh, cảm ơn chị, để anh ấy vào đi! Em muốn nói chuyện với anh ấy!”