Cảm nhận được vị máu tanh trong miệng, Tư Đồ Vũ Thiên mới chậm chạm nhả ra, sau đó kéo nàng ngoi lên mặt nước.
"Khụ khụ khụ..."
Hàn Băng bám lên thành hồ ho sặc sụa, khó khăn hít lấy không khí trong lành quý hiếm kia.
Tư Đồ Vũ Thiên nhìn dấu răng bản thân mình để lại trên người nàng khẽ mỉm cười, lại một lần nữa ép sát vào người Hàn Băng, nâng cằm nàng lên.
"Ngươi là người của ta!"
Hàn Băng bị ép đối diện với hắn, chưa kịp phản bác thì môi đã bị chiếm lấy.
Lần đầu tiên hôn cảm giác giống như hôn một miếng thịt lạnh*, nụ hôn lần này thì lại vô cùng nóng rực, giống như một lò lửa bát quái đang hừng hực cháy đầy đáng sợ.
*à ừm thì mình chưa hôn ai bao giờ, cái này là một người bạn góp ý cho mình rằng 'hãy tưởng tưởng việc hôn môi như hôn một miếng thịt lạnh đi, cũng vậy đấy' nên... hơ hơ!
Hàn Băng dùng sức đẩy hắn ra, hai mày nhíu chặt lại, ánh mắt đầy ghét bỏ.
"Buông ta ra!"
Tư Đồ Vũ Thiên thấy nàng cự tuyệt cũng dừng lại, sau đó nhảy lên bờ, ôm nàng đến cạnh tủ quần áo, đặt nàng ngồi lên ghế đá rồi cầm một chiếc khăn phủ lên người nàng.
Mà ở dưới nước, cơ thể của vật nhỏ trôi nổi bồng bềnh, Hàn Băng nhìn thấy nó liền muốn tiến lại vớt lên.
Tư Đồ Vũ Thiên theo ánh mắt của nàng nhìn tới thấy cục bông trắng kia, lại nhìn nàng một cái, chủ động đi đến vớt vật nhỏ kia lên, mang đến cho nàng.
Hàn Băng nhìn vật nhỏ nằm gọn trên bàn tay của hắn, chậm rãi nhận lại, không nói thêm tiếng nào.
Vết cắn trên cổ nàng vẫn chảy máu, máu nhỏ xuống theo vai nàng thấm đỏ một vùng băng quấn ngực.
Hàn Băng cẩn thận để vật nhỏ kia lên bàn, sau đó quấn chặt cái khăn mà Tư Đồ Vũ Thiên đưa cho lại, ánh mắt nhìn hắn đầy phòng bị.
"Ta là Tư Đồ Vũ Thiên, sau này... ta sẽ là phu quân của nàng!" Tư Đồ Vũ Thiên mỉm cười nhẹ nhàng nói với nàng, lại lấy thêm một bộ trang phục khác để trước mặt nàng.
Hàn Băng không phản ứng cũng chẳng trả lời hắn, ánh mắt nhìn hắn càng thêm lạnh lùng vô cảm.
"Ta sẽ ra ngoài, nàng ở trong này thay đồ đi. Còn tiểu đệ của nàng, muốn gặp lại hắn thì hãy ngoan ngoãn nghe lời ta!"
Dứt lời Tư Đồ Vũ Thiên liền đi ra ngoài, để Hàn Băng yên tĩnh lại một mình. Hàn Băng nhíu mày nhìn bộ đồ mà hắn đưa cho nàng kia, cũng không động vào.
Chờ đợi cơ thể có chút khí lực, Hàn Băng mới bắt đầu thay bộ đồ ướt ra, lại lấy y phục của bản thân trong trữ nạp giới ra mà mặc vào.
Lúc chạm đến vết thương do Tư Đồ Vũ Thiên cắn, Hàn Băng bỗng cảm thấy cả người một trận ghê tởm kinh dị!. Truyện Sủng
Nàng đi đến bên cạnh hồ nước nóng, nhúng khăn mặt xuống rồi mạnh mẽ lau vết máu và lau vết thương kia đi.
Tên Tư Đồ đó rất mạnh! Hắn là người mạnh nhất mà nàng gặp khi đến thế giới này! Cho dù nàng có cố gắng thêm mười năm nữa, chỉ sợ cũng không đuổi kịp hắn!
Hàn Băng móc ra vài viên thuốc uống vào, điều chỉnh lại nội lực tán loạn trong cơ thể một lúc lâu, cảm giác khó chịu tức ngực mới dần đỡ hơn chút ít.
Nhặt lại thanh kiếm bị rơi dưới đất, Hàn Băng gài chắc vào thắt lưng, chuẩn bị sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Từ cánh cửa truyền đến tiếng động dịch chuyển, Hàn Băng đợi sau khi cánh cửa mở được một nửa liền rút kiếm phi lên.
Tư Đồ Vũ Thiên cảm nhận được kiếm khí đánh tới, nhẹ nhàng nghiêng người né tránh, lại một phát bắt được tay cầm kiếm của nàng, bẻ ra sau.
Keengggg!
Kiếm trên tay nàng rơi xuống đất tạo ra âm thanh vang dội, Hàn Băng cũng chẳng thèm để ý, tay còn lại hóa thành long trảo, hướng về cổ hắn mà tấn công.
Tư Đồ Vũ Thiên hơi nhíu mày một cái, nghiêng người né đi lại kéo theo Hàn Băng vào lòng, ghì chặt hai tay nàng lại.
"Thật là không biết nghe lời!" Tư Đồ Vũ Thiên ở sau lưng nàng điểm hai huyệt đạo, khóa lại nội lực của nàng, lại ở phía trước điểm hai huyệt đạo, khiến cơ thể nàng đứng im không nhúc nhích.
Hàn Băng cảm nhận được nội lực của mình bị ngăn chặn, lại không thể động đậy, trừng mắt nhìn hắn.
Tư Đồ Vũ Thiên hơi cúi xuống bế nàng lên, theo thẳng hướng chiếc giường duy nhất trong phòng mà tới, lại nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống.
Con mèo nhỏ này... quá nhẹ rồi!
Tư Đồ Vũ Thiên không giải huyệt đạo cho nàng, chỉ giúp nàng nằm ngay ngắn rồi ngồi bên cạnh giường nhìn nàng chăm chú.
Hàn Băng lạnh nhạt đánh mắt đi chỗ khác không thèm nhìn hắn, dường như đối với nàng mà nói, hắn chỉ là một đống không khí vô hình.
"Nàng tên là gì? Tiểu đệ nàng nói nàng tên Băng Phong, nhưng ta nghĩ đó không phải tên nàng!" Tư Đồ Vũ Thiên nhẹ nhàng chỉnh lại tóc mái của nàng.
Hàn Băng nhíu mày ghét bỏ sự động chạm của hắn, cả người nhanh chóng nổi lên một tầng da gà, rùng mình ớn lạnh.
"Ta có rất nhiều cách để nàng phải trả lời. Nàng, muốn không?" Tư Đồ Vũ Thiên hơi cúi người xuống, khóe môi kéo lên vài độ thể hiện sự tà tứ.
Hàn Băng lúc này mới di chuyển ánh mắt, trực tiếp nhìn hắn. Dung nhan của hắn liền hoàn toàn hiện ra trước mắt nàng.
Mày kiếm sắc bén đen nhánh, đôi mắt phượng dài hẹp, con ngươi đen sâu thăm thẳm, chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi hồng lạnh nhạt, khuôn mặt góc cạnh hoàn mỹ.
Khuynh quốc nam hẳn là từ ngữ để miêu tả hắn! Yêu nghiệt này có thể làm cho tất cả nữ tử trên thế gian này mê đắm hắn đến thần hồn điên đảo, có thể vì một cái liếc mắt, một nụ cười của hắn mà chết cũng không hối tiếc!
Hàn Băng sau khi nhìn thẳng khuôn mặt hắn liền khó chịu, nàng chỉ muốn nhanh chóng giải được huyệt đạo, sau đó cầm kiếm đâm chết tên yêu nghiệt khốn nạn trước mắt nàng ngay lập tức!
"Hàn Băng." Lạnh nhạt nhả ra hai chữ không thêm chút dư thừa nào.
"Hàn Băng? Tên của nàng rất giống tính cách của nàng đấy! Năm nay nàng bao nhiêu tuổi?" Tư Đồ Vũ Thiên chỉnh lại góc chăn cho nàng, tiếp tục hỏi.
"Mười năm." Vừa qua năm mới không lâu, tính như vậy cũng không sai!
"Sao nàng vào được nơi này?"
"Núi Tử Thần, Động Quỷ."
Tư Đồ Vũ Thiên có chút bất ngờ với câu trả lời này. Hắn hiểu, nhưng vẫn khá ngạc nhiên.
Để được vào nơi này có hai đường, một là đường hắn đi, hai là Động Quỷ. Từ Động Quỷ đến được nơi này có bốn cửa ải rất khó nhằn.
Ải thứ nhất là cơ quan mật đạo, ải thứ hai là độc dược, ải thứ ba trận pháp ảo cảnh, ải thứ tư chính là lòng tham! Vậy mà nàng có thể vượt qua hết để đến nơi này?
Chúc mọi người ngày đầu năm vui vẻ nhé! Cảm ơn vì đã ủng hộ tớ quãng thời gian qua, cảm ơn mọi người rất nhiều! Chúc mọi người năm mới đầy may mắn, thành công và hạnh phúc nhé! 🍀🍀🍀