"Vậy bây giờ chúng ta đến với Huyết Phục Đan trước tiên. Giá khởi đầu là một nghìn lượng vàng! Mỗi một lần tăng giá không dưới một trăm lượng vàng! Mời các vị ra giá!" Triệu Cảnh cười tươi nói.
Nữ nhân bê Huyết Phục Đan tiến trước hai bước, mọi người còn lại thì lùi hai bước, đứng yên ngay ngắn gọn gàng.
"Một nghìn năm trăm lượng vàng!"
"Một nghìn bảy trăm!"
"Một nghìn tám trăm!"
"Hai nghìn!"
....
"Năm nghìn bảy trăm!"
"Sáu nghìn!"
"Sáu nghìn hai trăm!"
"Sáu nghìn bốn trăm!"
....
"Tám nghìn ba trăm!"
"Tám nghìn năm trăm!"
Mọi người ở đại sảnh sau một hồi sôi nổi cũng yên tĩnh lại, chỉ còn một số người ở sảnh lầu hai ra giá.
"Chín nghìn!"
"Chín nghìn ba trăm!"
"Chín nghìn năm trăm!"
"Chín nghìn bảy trăm!"
"Mười nghìn!"
Cả đại sảnh im phăng phắc. Đan dược quả nhiên chỉ dành cho những kẻ có tiền! Sau khi chốt hạ Huyết Phục Đan, Triệu Cảnh tiếp tục ra giá cho Bách Độc Hoàn.
"Bách Độc Hoàn giá khởi điểm là một nghìn hai trăm lượng vàng. Mỗi một lần ra giá không dưới hai trăm lượng vàng."
"Hai nghìn lượng vàng!"
"Ba nghìn!"
"Năm nghìn!"
"Năm nghìn năm trăm!"
"Bảy nghìn!"
Con số nhảy lên với tốc độ nhanh chóng. Mọi người ai cũng muốn mua một viên thuốc bảo mệnh như vậy! Ngay cả phòng bao tầng hai và tầng ba cũng đều có người ra giá.
"Tiểu Phong, cách kiếm tiền này của đệ thật... ngưu!" Kha Vũ ngồi trong phòng, nhìn mọi người đang không ngừng tăng báo giá mà há hốc miệng.
"Chưa bao giờ ta nghĩ, tiền còn có thể kiếm được như vậy!" Tư Gia Lâm cũng trợn tròn mắt, nhìn đoàn người ngươi tranh ta giành đến đỏ mặt tía tai dưới đại sảnh kia.
Triệu Sơn vuốt ly trà, cười ha hả sảng khoái, lại nhìn về Hàn Băng cầm huyết của Ô Vân linh thú nhìn ngắm, như chìm trong thế giới riêng biệt. Nam Thiên Sang yên tĩnh ngồi bên cạnh nàng, đọc một cuốn sách y thuật nào đó. Hai người như rời khỏi chốn ồn ào đông đúc này, tiến vào một nơi thần tiên yên tĩnh.
"Mười năm nghìn!"
"Mười sáu nghìn!"
"Mười sáu nghìn ba trăm!"
"Mười sáu nghìn bảy trăm!"
"Mười bảy nghìn!"
Con số vẫn không ngừng tăng lên, nhưng giá trị không còn tăng nhiều như lúc đầu nữa. Cuối cùng, Bách Độc Hoàn được chốt hạ với con số hai mươi nghìn lượng vàng.
"Hoàn Lực Đan giá khởi điểm hai nghìn lượng vàng, mỗi một lần không dưới năm trăm lượng vàng."
"Ba nghìn lượng vàng!"
"Năm nghìn!"
"Bảy nghìn!"
...
"Hai mươi nghìn năm trăm!"
"Ba mươi nghìn!"
"Ba mươi năm nghìn lượng vàng!"
Con số này thật sự là vượt qua dự đoán của bọn Triệu Sơn. Triệu Cảnh bên dưới cười híp cả hai mắt, cảm nhận số tiền sẽ về tay mình nhanh chóng.
"Nếu không ai ra giá cao hơn, vậy vật phẩm này sẽ thuộc về vị khách lầu ba phòng chữ Nguyệt. Cuối cùng chỉ còn lại Tịnh Hoàn Đan. Giá khởi điểm là ba nghìn lượng vàng, mỗi lần tăng không dưới năm trăm lượng vàng, mời mọi người bắt đầu ra giá!"
"Mười nghìn lượng vàng!"
"..."
Cả đại sảnh im phăng phắc, nhìn về nơi vừa ra giá. Chỉ một lần hô giá đã lên đến mười nghìn, có còn cho người khác cơ hội không!?
Phòng bao tầng ba sau khi ra giá cũng không nói thêm câu nói gì, mọi người cũng bắt đầu trở lại tiếp tục đấu giá.
"Mười nghìn năm trăm!"
"Mười một nghìn!"
"Hai mươi nghìn lượng vàng!"
Cả đại sảnh lại một lần nữa im lặng. Mỗi một lần mở miệng ra là tăng thêm mười nghìn! Liệu lần sau vẫn tăng lên mười nghìn vậy được không?
"Hai mươi hai nghìn!"
"Hai mươi tư nghìn!"
"Ba mươi nghìn lượng vàng!"
"..."
"Phòng tầng ba kia, ngươi có còn cho người khác ra giá không?" Một vị khách ngồi dưới đại sảnh tức giận vỗ ghế đứng dậy hét lên.
"Ngươi nếu có tiền thì cứ tăng giá như ta đi thôi!" Giọng nói đầy trong trẻo vang lên.
"Ngươi...!"
Đây chính là điển hình của ta có nhiều tiền ta có tiền, ngươi có ít tiền thì ngươi chịu đựng đi.
Vị khách đó tức giận ngồi xuống, không thèm đôi co tranh chấp nữa. Triệu Cảnh lần đầu gặp cảnh này nhưng không bối rối, mỉm cười tiêu chuẩn nhìn mọi người.
"Ba mươi nghìn lượng vàng, có ai muốn ra giá cao hơn không?"
Cả đại sảnh im lặng không tiếng động, cuối cùng Triệu Cảnh chốt lại giá cao nhất ba mươi nghìn lượng vàng kia.
"Và bây giờ sẽ là vật phẩm cuối cùng hôm nay của chúng tôi!"
Phía sau có ba tiểu sinh tiến lên, vẫn là khay vuông che vải đỏ kia.
"Đây là Hồi Hoàn Đan, Thuần Hóa Đan và Thiên Ức Đan." Triệu Cảnh mở từng miếng vải đỏ lên, lần lượt đọc tên đồ vật trên đó.
"Thiên Ức Đan có giá khởi đầu là mười nghìn lượng vàng! Mỗi một lần tăng không dưới một nghìn lượng vàng!"
Mọi người hít vào một hơi khí lạnh! Đan dược gì mà đắt như vậy?!
"Tác dụng của đan dược kia là gì, tại sao không giới thiệu công dụng của nó, ngươi như vậy sao bọn ta dám ra giá mua?" Một đại hán bên dưới nhíu mày.
"Vật phẩm này sau khi chốt đơn mới có thể được giới thiệu! Nhưng ta cam đoan, đan dược này sẽ không làm người mua thất vọng!" Triệu Cảnh cười nhẹ nhàng, trả lời câu hỏi mà mọi người thắc mắc, ánh mắt liếc nhìn về tầng hai và các dãy phòng bao đầy ý vị.
Những người kia hẳn là biết công dụng của chúng rồi!
Sau khi im lặng một hồi, một người ở đại sảnh tầng hai bắt đầu ra giá.
"Mười năm nghìn lượng vàng!"
"Hai mươi nghìn!"
"Hai mươi hai nghìn!"
"Ba mươi nghìn!"
"...."
Giá hiện tại đã lên đến sáu mươi nghìn lượng vàng, chỉ còn lại hai phòng bao tầng ba vẫn đang nâng giá.
"Sáu mươi hai nghìn!"
"Sáu mươi bốn nghìn!"
"Sáu mươi năm nghìn!"
"Sáu mươi bảy nghìn!"
Mọi người bên dưới xì xào bàn tán, chăm chú nhìn hai phòng bao tranh nhanh ra giá, không ai nhường ai.
"Bảy mươi nghìn!" Tiếng nói này đã có chút cắn răng run rẩy. Đây là phòng chữ Viễn của tầng ba, bên trong là Kim Anh và Kim San của Kim gia, Phương Thanh và Phương Tuyết của Phương gia. Người ra giá chính là Kim Anh.
Kim Anh hắn đang thật sự rất cần viên đan dược kia, hắn biết tác dụng của Thiên Ức Đan. Nếu hắn có được viên đan dược này, mọi người trong gia tộc càng tôn trọng hắn hơn, địa vị hắn sẽ càng chắc chắn hơn.
"Bảy mươi mốt nghìn!" Phòng chữ Ngọc tầng ba là Hoàng Tiêu Dương. Hắn biết tác dụng của đan dược đó, hắn cũng không quá cần, chỉ là hắn biết Băng Phong tiểu tử kia đang muốn kiếm tiền, hắn liền tăng giá giúp nàng như vậy.
"Bảy mươi hai nghìn!" Kim Anh hai tay nắm chặt lại, đây là con số cuối cùng mà hắn có thể hô ra không thể hơn.
Kim San nhìn ca ca mình lo lắng, nàng biết ca rất muốn đan dược này, nhưng đây là giá tiền cuối cùng rồi, nếu như ra hơn nữa...
Phương Thanh im lặng nhấp trà, không quá để ý đến mọi thứ. Phương Thanh hôm nay đến đây chỉ là do Phương Tuyết kéo đi mà thôi.
Chúc mọi người ngày mới vui vẻ nha!!! 🍀🍀🍀