Trong khoảng thời gian đó, bọn hắn sẽ huấn luyện đứa trẻ học những tạp kĩ đơn giản. Và tất nhiên, đứa trẻ vẫn sẽ bị cho uống thuốc phát triển cơ thể hằng ngày.
Người có thân hình kì lạ ngày hôm qua bọn họ nhìn thấy thật ra chỉ có bảy tuổi mà thôi!
Kha Vũ kể một lượt mọi chuyện sau đó liền thở dài một hơi.
"Haizz, nhưng mà kể ra cũng tội những hài tử ấy! Có lẽ cả đời này, chúng cũng không thể trở về như bình thường được nữa!"
Nghe Kha Vũ cảm thán xong, mọi người cũng cảm thấy tiếc thương cho những đứa trẻ đó.
"Những đại phu cũng không làm gì được sao?" Triệu Sơn nhíu mày.
"Không được! Nghe nói ngay cả thái y trong hoàng cung cũng thúc thủ vô sách!*"
*thúc thủ vô sách: bó tay chịu trói, không có cách nào.
"Đúng là bọn người tàn ác nhẫn tâm! Chúng chỉ là những đứa trẻ vô tội thôi mà!" Mạc La nhìn chằm chằm vào bát cơm, buồn bực.
Hàn Băng im lặng không nói gì, không cảm thán tiếc thương cũng chẳng căm giận bọn bất lương.
.........................
"Các ngươi vô dụng như vậy, bổn hoàng tử còn nuôi các ngươi làm gì?" Hoàng Tiêu Dương tay nâng chén rượu khẽ lắc, giọng nói đều đều nhìn đám người quỳ bên dưới.
Bọn họ là những thái y trong cung, được đưa đến đây để khám cho những đứa trẻ bị bắt cóc kia.
Bên ngoài phủ, những gia đình có con cái bị mất tích thi nhau gào khóc van xin quan viên binh lính giúp họ tìm con, bên trong thì các thái y không thể chữa bệnh.
"Nội trong ba ngày, phải tìm ra cách giải quyết! Nếu không..."
Đám thái y quỳ dưới đất run rẩy cúi gằm mặt xuống quay trái quay phải nhìn nhau xong dập đầu vâng vâng dạ dạ rồi lui ra ngoài.
"Điện hạ, những người dân bên ngoài khóc lóc đòi còn của họ, chuyện này nên xử lí như thế nào đây?" Quản gia bình tĩnh hỏi cách xử trí.
"Mở một đại sảnh tiếp dân. Lập ra mười bàn viết, kê khai thông tin tên tuổi, hình dáng, ngoại quan của những hài tử mất tích trong gia đình đấy. Tìm họa sĩ vẽ phác thảo chân dung theo miêu tả của họ, sau đó dán lên bảng cáo thị tìm tung tích. Cử ra một đội binh lính đi tìm xung quanh nơi tập trung những người ăn xin, đối chiếu bức họa tìm người!" Hoàng Tiêu Dương rót một ly trà, bình tĩnh nói.
"Vâng."
"Ngoài ra, dán cáo thị chiêu mộ các đại danh y trên giang hồ, chỉ cần có thể chữa được bệnh cho những hài tử liền được thưởng trăm lượng vàng."
"Thuộc hạ đã rõ!"
"Đi đi!"
Quản gia nhanh chóng rời đi truyền đạt chỉ thị chủ tử của mình. Mọi việc rắc rối nhanh chóng được sắp xếp ổn thỏa.
Hoàng Tiêu Dương lấy ba cây ngâm châm ngày hôm qua ra, nhớ lại Băng Phong thông minh tài giỏi kia bất giác cười.
Không biết rằng, liệu hắn có thể giải quyết việc này hay không?
.........................
Buổi tối...
Hàn Băng đang ngâm mình trong thùng nước tắm, bên trên trải một lớp các loại cánh hoa, thêm vào là các tinh dầu tự nàng pha chế.
Trên bình phong để sẵn quần áo sạch sẽ, chỉ cần nàng với tay liền có thể mặc vào.
Cạnh!
"Ai?!"
Hàn Băng đưa tay cầm lấy chiếc áo bào ngoài cùng khoác lên người, sau đó liền từ sau bình phong bước ra ngoài.
Một nam tử phong lưu phóng khoáng ngồi trên ghế, cả người tỏa ra khí thế nhàn tản biếng nhác, tự nhiên thoải mái rót cho mình một ly trà.
Trên người hắn mặc y phục màu xanh lam khiến cho hắn càng thêm ôn hòa dịu dàng. Nhưng Hàn Băng biết, sau vẻ ngoài ấm ấp ấy chính là một con người lạnh lùng đáng sợ.
Vị khách không mời mà đến này chính là Tam hoàng tử Hoàng Tiêu Dương của Dực Hoàng quốc.
"Băng Phong công tử, lâu rồi không gặp!" Hoàng Tiêu Dương nhìn thẳng Hàn Băng vừa đi ra sau bình phong, mỉm cười hòa nhã.
Trong không khí thoang thoảng mùi bạc hà dễ chịu, xen lẫn là mùi hương hoa nhẹ nhàng, khiến người khác muốn trầm mê vào hương thơm ấy.
Trên người thiếu niên khoác một kiện bào rộng rãi che đi cơ thể nhỏ nhắn. Mái tóc ướt vẫn còn nhỏ giọt xuống sàn nhà.
Mái tóc ôm sát vào khuôn mặt, làm cho mặt nàng càng thêm thon gọn. Bởi vì vừa tắm xong nên còn có một chút ửng hồng, nhìn qua rất dễ thương.
"..." Hàn Băng rất muốn nói rằng chúng ta quen nhau sao, nhưng nàng lại im lặng, buộc chắc thắt lưng sau đó tiện tay cầm thêm một chiếc khăn lông, lau khô mái tóc ướt.
"Băng Phong công tử, từ lần gặp trước đến nay cũng đã gần nửa năm! Ta có thể giới thiệu lại bản thân nếu công tử không nhớ. Ta họ Hoàng, tên là Tiêu Dương. Tiêu trong tiêu dao, dương trong ánh dương."
Hàn Băng khoác thêm một lớp áo choàng ngoài, liền tiến đến ngồi đối diện hắn.
"Tam hoàng tử điện hạ đích thân tới chỗ nghèo hèn này, không biết có điều gì chỉ bảo?"
Nhìn thiếu niên bình tĩnh thong dong trước mặt, Hoàng Tiêu Dương càng thêm hiếu kỳ.
"Thật không dám! Băng công tử đây trí tuệ hơn người, thông mình tuyệt đỉnh, hiểu biết sâu rộng... Ta đây tự hổ thẹn không bằng."
Hàn Băng tự nhiên dùng nội lực hong khô mái tóc không đáp lại. Hoàng Tiêu Dương cũng im lặng thưởng trà.
Sau khi tóc khô, Hàn Băng lại một lần nữa nhìn hắn, lặp lại câu hỏi và hạ lệnh đuổi khách.
"Tam hoàng tử điện hạ đích thân tới chỗ nghèo hèn này, không biết có điều gì chỉ bảo? Nếu không có chuyện gì vậy mời Tam hoàng tử rời đi cho, tại hạ cần phải nghỉ ngơi."
Hoàng Tiêu Dương cười khẽ một tiếng, đặt lên trên bàn ba cây ngân châm đó, gói gọn trong một chiếc khăn lụa tinh xảo.
"Ta biết người đó là Băng công tử. Công tử cũng đã tận mắt nhìn thấy mọi chuyện. Ta hi vọng công tử có thể giúp bọn trẻ."
"Liên quan gì đến tại hạ? Lý do gì tại hạ phải giúp Điện hạ?"
"Tại sao công tử không giúp ta?"
"Tại sao tại hạ phải giúp?" Rõ ràng nàng và hắn chỉ là người dưng, nàng lại không muốn ôm phiền phức vào người!
"Ta có thể trả phí cho công tử. Công tử muốn gì cũng được!"
"Tại hạ không thiếu những thứ đó."
"... Ta có thể hoàn thành một yêu cầu của công tử. Coi như ta nợ công tử một ân tình, chỉ cần công tử..."
"Ta sẽ không giúp Điện hạ! Mời Điện hạ về cho!" Hàn Băng không chờ Hoàng Tiêu Dương nói hết trực tiếp đứng dậy đi ra cửa, hạ lệnh đuổi khách.
"Băng công tử!"
Hoàng Tiêu Dương định nói gì đó nhưng chợt dừng lại, cười nhẹ đứng dậy đi đến cửa.
"Băng công tử, ngày mai ta sẽ lại tới. Công tử hãy nghỉ ngơi đi, không cần tiễn..."
Hàn Băng trực tiếp đẩy hắn ra ngoài, "rầm" một tiếng đóng cửa lại. Hoàng Tiêu Dương ngơ ngác, chưa kịp nói hết câu. Nhìn cánh cửa đã đóng chặt, mỉm cười xoa cằm.
Xem ra, hắn tìm đúng người rồi. Băng Phong này đây sau khi nghe xong cũng không nói không biết chữa bệnh mà chỉ từ chối!