Cả người Hàn Băng trong nháy mắt lạnh đi, khí thế lạnh lùng tỏa ra tám hướng khiến Hoàng Thế Kiệt khẽ giật mình, lập tức buông tay ra.
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Ngay lúc này, giọng nói của Hoàng Tiêu Dương từ xa truyền tới. Đi cùng hắn là một tiểu nữ hài vô cùng xinh xắn đáng yêu.
"Chỉ là huynh có chuyện muốn nhờ vị công tử này giúp đỡ, không có gì to tát!"
"Ồ! Vậy sao? Huynh nhờ vả mà cầm phải động tay động chân sao?" Hoàng Tiêu Dương rất nhanh liền bước tới, chắn giữa hai người.
"Không, chỉ là huynh có chút kích động thôi!" Hoàng Thế Kiệt lắc đầu cười nhẹ, nhìn về tiểu nữ hài.
"Hân Nhi đây là muốn đi đâu? Hay để thái tử ca ca dắt muội đi nhé?!"
"Vâng, thái tử ca ca đưa muội đến cung của mẫu phi đi! Muội muốn đến đó ngắm cá chép Thiên Lý." Nhị công chúa Hoàng Ngọc Hân vui vẻ chạy đến ôm chân Hoàng Thế Kiệt, cười khanh khách.
"Được! Vậy huynh đưa Hân Nhi đi đây! Đệ cùng vị công tử này rời cung đi! Phong công tử, chuyện bổn thái tử nói, ngươi hãy suy xét nhé!"
Nói xong liền ôm Hoàng Ngọc Hân rời đi theo một hướng khác.
"Đi thôi, ta đưa ngươi rời cung!"
Tiểu thái giám dẫn đường kia nhanh chóng rời đi, Đông Hùng tiến đến đi theo sau lưng Hoàng Tiêu Dương.
Hàn Băng thu lại khí thế của bản thân, lạnh nhạt không nói chuyện, giữ khoảng cách nhất định với mọi "vật sống" xung quanh.
Cho đến khi về đến tiểu viện hiện tại của nàng, Hàn Băng cũng không mở lời nói lấy một câu.
Hoàng Tiêu Dương nhìn bóng dáng cô độc của nàng mà lòng có chút trĩu nặng.
.........................
Mặc dù ba đại phu kia đã gia nhập vào Thái Y Viện nhưng ngày hôm sau vẫn đến phủ để hỗ trợ chữa trị. Những phần thưởng cũng được đưa đến rất nhanh, đặt gọn gàng trong phòng của nàng.
Diêu quản gia sai người đưa lên những món ăn đặc sắc và hấp dẫn, ba y đồng cũng được hưởng ké những món ngon này.
"Diêu quản gia!"
"Vâng, công tử có gì phân phó!"
"Phần thưởng đó của tại hạ, làm phiền ngài quy đổi tất cả thành ngân phiếu giá trị lớn nhất. Tại hạ không thể nào mang nhiều thứ như vậy!"
"Vâng, lão nô sẽ làm ngay, công tử hãy yên tâm."
"Còn nữa, nhân sâm kia hãy thái nhỏ ra và nấu lên, sau đó cho những đứa trẻ kia uống bồi bổ cơ thể."
"Lão nô đã biết, sẽ sai người đi sắc thuốc ngay lập tức!"
Diêu quản gia gần như đồng ý tất cả mọi yêu cầu của nàng, không thắc mắc không hỏi lại, tuyệt đối nghe lời.
Đây cũng là điểm Hàn Băng hài lòng nhất về hắn, mọi ý kiến nàng nói đều không phải tìm lý do để thuyết phục.
Sau khi xong bữa sáng, Hàn Băng như mọi hôm tiến đến phòng của Nam Thiên Sang kiểm tra và châm cứu.
"Ca ca, huynh đến rồi à?! Đệ chờ huynh từ lúc tỉnh dậy đến giờ!" Giọng nói trong trẻo đầy vui vẻ vang lên.
Nam Thiên Sang cũng phải phẫu thuật cắt xương và giảm cơ. Hình thể của cậu bé hiện tại với trước đây đã khác nhau rất nhiều, mặc dù đầu vẫn còn hơi bé so với mọi người cùng tuổi nhưng rất nhanh sẽ phát triển như bình thường.
"Ừ?"
"Ca ca, bao giờ đệ mới có thể đi lại được?"
"Rất nhanh thôi!"
"Nhanh là bao lâu ạ?"
Hàn Băng nhẹ nhàng châm cứu trên cơ thể cậu bé, không trả lời mà chỉ im lặng.
"Ca ca, mai sau đệ cũng muốn làm một đại phu tài giỏi như huynh! Đệ sẽ đi khắp nơi cứu giúp mọi người, ha ha!"
Nam Thiên Sang vừa cười vừa nói, hai mắt long lanh tỏa sáng như hai viên thủy tinh. Dường như, những chuyện đã xảy ra với cậu mà nói, đều nhẹ như gió thổi mây bay.
"Ừ. Cố lên!"
Hàn Băng cũng mỉm cười, nhìn cậu bé lạc quan trong sáng trước mắt nói một câu động viên.
"Vâng!"
Nam Thiên Sang là tiểu hài tử lạc quan nhất trong số những đứa trẻ bị bắt cóc kia. Cậu không khóc không nháo, cậu vui vẻ hòa đồng và rất trưởng thành, suy nghĩ sâu xa nhưng cũng rất ngây thơ yêu đời.
Những việc trong quá khứ dường như đã mài giũa tính cách cậu thành một viên kim cương quý giá, đầy cứng rắn và xinh đẹp. Mà bên trong viên kim cương ấy, là sự bao dung lạc quan nhân hậu mà con người hiếm khi giữ được khi trưởng thành.
"Tuần sau có thể đi lại rồi. Chú ý nghỉ ngơi nhiều vào."
"Thật vậy ạ? Cản ơn ca ca!"
Hàn Băng chậm rãi rút kim châm trên người Nam Thiên Sang ra, lau sạch sẽ rồi mới gài lại vào tấm vải để kim.
"Ca ca!?" Nam Thiên Sang cử động các ngón tay, giữ chặt lại vạt áo của nàng.
"Sau khi đệ khỏi hoàn toàn, huynh có thể cho đệ đi theo huynh không? Đệ là một cô nhi, đệ không có nơi để về."
Nam Thiên Sang ngập ngừng nhìn khuôn mặt của người trước mặt, tay càng ra sức nắm chặt vạt áo của Hàn Băng. Trong lòng có chút chờ mong cùng hi vọng, mặc dù hắn biết điều đó là bất khả thi.
Hàn Băng nhẹ nhàng làm nốt công việc của bản thân, sau đó rút vạt áo ra khỏi tay cậu bé, đứng dậy đi ra cửa.
"Có thể."
Sau khi phát ra hai chữ, hình bóng Hàn Băng liền biến mất. Nam Thiên Sang cười thật tươi, trong lòng càng là sự sung sướng tuột cùng.
Châm cứu hết một lượt cho những đứa trẻ còn lại, Hàn Băng lại quay về phòng mình, đóng cửa luyện công.
Còn về vấn đề mà Hoàng Thế Kiệt nhờ vả nàng, không biết đã bị quên lãng từ lúc nào.
....................
Thời gian thấm thoát liền trôi qua, Hàn Băng ở trong phủ Tam hoàng tử cũng hơn ba tháng. Lần ra khỏi phủ duy nhất là lần tiến cung đó, còn lại nàng đều ở im trong tiểu viện.
Hoàng Tiêu Dương cũng gặp nàng một vài lần, nhưng đều là nói về công việc và tiến triển chữa trị của bọn trẻ.
Nam Thiên Sang sau khi xuống giường được ngày nào cũng bám theo sau Hàn Băng. Nàng đi đâu hắn đi đó, như hình với bóng không xa rời.
Hàn Băng cũng không từ chối việc có một một "cục nợ" đi theo mình. Dù sao thì Nam Thiên Sang cũng vô cùng vâng lời, ngoan ngoãn và biết giữ im lặng, không làm phiền nàng.
Hàn Băng đưa cho hắn quyển sổ chép tay của nàng, trong đó ghi chép các loại kinh mạch, huyệt đạo, cây thuốc có độc và không có độc, các loại bệnh thường gặp.
Nam Thiên Sang rất có thiên phú trong việc học tập, hắn ghi nhớ rất nhanh, nói một hiểu ba, cũng có thể gọi là một thần đồng của nền y học.
Hàn Băng lúc rảnh rỗi sẽ dạy hắn xác định ***** ** và cách châm cứu.
"Hãy nhớ rằng, y thuật có thể cứu người cũng có thể giết người! Tâm sạch là thiện, tâm ma là ác. Cứu người là tốt, nhưng không phải ai cũng đáng để được cứu, biết chưa?"
Hàn Băng cầm bút lông trên tay di chuyển trên tờ giấy trắng, miệng nhẹ nhàng nói những lời thấm thía.
~ngày mới hạnh phúc nè~