*kỳ tài nữ tử: người con gái tài giỏi.
"Nếu vậy thì muôn dân của Minh Thần quốc hẳn là rất hạnh phúc." Hàn Băng nhẹ nói.
"Đúng vậy! Tiếp theo là nhị hoàng tử cùng nhị công chúa do Lệ quý phi nương nương sinh ra. Nghe người đời đồn thổi rằng Lệ quý phi là tiên nhân giáng trần, nhan sắc của bà khiến người ta phải khiếp sợ vì nó không giống thật, nó quá xinh đẹp và lộng lẫy. Nhị hoàng tử được duy truyền sắc đẹp của Lệ quý phi, nếu nói nhị hoàng tử là đệ nhất mỹ nam cũng không ngoa! Nhị công chúa cũng có thể nói là một kỳ tài nữ tử, nghe nói tiếng đàn của nàng ấy có thể thu hút bươm bướm, chim chóc đến cạnh nàng!
Tam hoàng tử là do một phi tần nhỏ sinh ra nhưng phi tần đó lại mất sớm nên tam hoàng tử được Nhãn quý phi nhận làm con thừa tự. Tam hoàng tử có bề ngoài lạnh lùng nhưng hắn lại luôn âm thầm giúp đỡ nhân dân.
Tứ công chúa là do Phong quý phi sinh ra. Tứ công chúa này vô cùng tinh nghịch cùng kỳ quái. Mặc dù nàng năm nay mới có tám tuổi nhưng cầm kì thi họa cái gì cũng tinh thông, được hoàng thượng hết mực sủng ái." Lão nhân gia cười kể, trong ánh mắt tràn đầy tự hào.
"Quả là hổ phụ sinh hổ tử! Hoàng thượng tài giỏi, con người cũng không thể kém!" Hàn Băng nhẹ phất dây cương một cái, mặt lạnh mở lời khen.
"Tiểu tử, ngươi đi du lịch đây đó đúng không? Sắp tới, kinh thành có mở hội đố đèn đấy, ngươi có muốn tham gia không?" Lão nhân gia híp hai mắt lại nhìn nàng.
"Xin lão gia chỉ giáo cho!" Hàn Băng nhìn về phía lão nhân gia hai tay ôm quyền. Hàn Băng từng hỏi tên ông nhưng ông bảo chỉ cần gọi ông là lão gia, không cần phải biết tên ông nên Hàn Băng liền gọi vậy.
"Ha ha ha... Tiểu tử, ta nào dám chỉ giáo cho ngươi chứ! Đố đèn này mỗi năm kinh thành của Minh Thần quốc sẽ tổ chức một lần! Ai vượt qua được hội đố đèn này sẽ nhận được một phần thưởng hậu hĩnh. Mà phần thưởng này mỗi năm một đổi khác, không năm nào giống năm nào!" Lão nhân gia vuốt chòm râu trắng cười ha ha.
"Vậy hội đố đèn này tổ chức nhằm mục đích gì ạ?" Hàn Băng nhẹ hỏi.
"Chuyện này sao? Ta cũng không biết nữa!" Lão nhân gia gãi đầu cười nhìn Hàn Băng.
"Lão gia, vậy bao giờ mới tổ chức ạ?" Hàn Băng liếc mắt về phía trước.
"Để ta nhớ xem nào! Hình như là... ta quên mất rồi." Lão nhân gia hớ hớ cười.
"Không sao." Mặt Hàn Băng vẫn như cũ không chút thay đổi.
"Aizzz... Ta nói tên tiểu tử này, ngươi mặt lạnh như vậy làm gì chứ! Không thể tỏ ra tính tình đúng lứa tuổi một chút được à?!" Lão nhân gia làu bàu một hồi.
"..."
"Còn ba ngày nữa sẽ diễn ra! Tiểu tử ngươi đừng lo lắng, ta sẽ đưa ngươi đến đó trước ngày đố đèn!" Lão nhân gia vỗ vỗ vai Hàn Băng cam đoan.
"..." Lão nhân gia, con mắt nào ngươi thấy ta vội vã? Môi Hàn Băng giật giật vài cái nhưng lại không có mở miệng.
........................
Quả đúng như lão nhân gia nói, ông đưa nàng đến kinh thành trước khi đố đèn bắt đầu bởi vì buổi tối hôm nói chuyện đó liền tới khiến Hàn Băng không biết nên nói gì. Giữ ông lại ăn một bữa cơm, trả tiền đánh xe cho ông xong ông liền tự động rời đi.
Hàn Băng thuê lấy một căn phòng thượng đẳng, nhanh chóng tắm rửa rồi nghỉ ngơi dưỡng sức.
Ngày hôm sau khi Hàn Băng tỉnh dậy liền vô cùng kinh ngạc. Lượng người đổ xô ra đường vô cùng nhiều, nhiều đến nỗi khiến người khác không muốn bước xuống.
Vệ sinh răng miệng xong, Hàn Băng liền đi xuống lầu ăn sáng. Ngồi ở đây một lúc, Hàn Băng liền biết lý do tại sao lại như vậy!
Hôm nay, đại đội sứ giả của Dực Hoàng quốc sẽ đến đây, không những vậy, sứ giả lần này không ai khác chính là tam hoàng tử của Dực Hoàng quốc_Hoàng Tiêu Dương.
Đại đội của Dực Hoàng quốc đến đây là để chúc thọ hoàng thái hậu của Minh Thần quốc vừa tròn sáu mươi tuổi. Đại thọ của hoàng thái hậu được tổ chức vào một tháng sau, thiệp mời đã phát ra từ nửa tháng trước.
Hàn Băng nghe thấy vậy thì gật gù thầm hiểu nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác. Chỉ sợ tổ chức đại thọ cho hoàng thái hậu là một ý nhỏ, ý lớn chính là khoe khoang sự giàu có của Minh Thần quốc cùng nhân cơ hội này để tìm hiểu ý đồ của các quốc gia khác đi.
Nhưng dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì cũng không liên quan đến nàng! Hàn Băng không phải là người hay lo chuyện bao đồng cũng càng không phải là người hay tò mò chuyện của người khác.
Hàn Băng ăn xong, nhắc nhở với trưởng quầy cho người lên dọn dẹp với mang đồ của nàng đi giặt hộ rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Cổng thành hôm nay vô cùng náo nhiệt nên Hàn Băng liền đi về nội thành. Hàn Băng hiện đang cần tìm một lò rèn để làm vài thứ.
"Đại bá, ngài cho con hỏi, có lò rèn nào ở gần đây không ạ?" Hàn Băng kéo một người trung niên lại hỏi.
"À, lò rèn hả? Cháu đi thẳng đường này đến một ngã ba rồi rẽ trái, đi thẳng đến một cái ngã tư, nhìn thấy con đường đất đỏ thì quẹo vào đó, đi khoảng nửa giờ nữa liền tới nơi!" Người trung niên híp mắt nhìn Hàn Băng.
"Đa tạ!" Hàn Băng hai tay ôm quyền nói xong liền rời đi.
"Tiểu tử, chúc ngươi may mắn a!" Người trung niên nói nhỏ.
........................
Theo lời của đại bá chỉ Hàn Băng đi hơn nửa tiếng đồng hồ liền thấy.
Trước mặt nàng bây giờ có một ngôi nhà gỗ nhỏ, bốn chân gỗ đều bị hun đen, nhìn giống như than củi vậy. Đối diện cửa nhà có một cái lò rèn đang bốc khói, kế bên lò rèn có một bể nước được xây bằng gạch. Nằm giữa lò rèn và bể nước là bàn đập, bàn đập này được làm bằng sắt, mặt bàn sắt trắng bóng như bạc nhưng dưới chân lại đen như chân gỗ ngôi nhà, không khác chút gì.
Từ ngôi nhà ra tới lò rèn có một mái hiên làm bằng lá, đông có thể ấm hè có thể mát, một góc mái có treo một tấm bảng xiêu vẹo viết bốn chữ: Rèn sắt luyện người.
Rèn sắt luyện người? Quả là có ý nghĩa!
Hàn Băng thong thả đi đến, đứng bên ngoài mái hiên hai bước, gọi như là chưa bước vào chủ quyền riêng tư của người ta khi chưa được phép, giọng nói mang theo nội lực nhỏ nhẹ vang lên.
"Tại hạ là Băng Phong, hôm nay đến đây có việc muốn nhờ cao nhân!"