Và tất nhiên cũng không đơn giản như vậy! Trên trời cũng có không ít linh thú bị mùi hương thảo dược hấp dẫn mà tới, nhìn thấy nhân loại liền lập tức phát động tấn công.
Bên dưới mặt đất, những linh thú khế ước cùng những linh thú vừa đến kia lao vào đánh nhau, vật lộn trên mặt đất, tiếng gầm gừ vang vọng một khoảng trời.
Những kẻ mạo hiểm vừa tránh đi tấn công của linh thú, vừa tìm cách leo lên ngọn núi Tử Thần trước mặt, phải nói là trùng trùng hiểm nguy.
Một kẻ mạo hiểm leo đến nửa sườn núi, bị một Hắc Ưng linh thú lao đến tấn công, lập tức theo sườn núi lăn xuống được vài vòng sau đó bị những cọc đá nhọn hoắt nhô ra đâm sâu vào người, ghim ngay tại chỗ, máu nhuộm đỏ tươi một đường.
Hàn Băng nhìn người đó, là một trong những người đã tham gia vào việc cưỡng hiếp Kiều Đàm kia.
"Chậc chậc! Thật là khốc liệt mà!" Mạch Chúc bên kia tặc lưỡi lắc đầu, cảm thán cảnh tượng đáng sợ trước mắt.
Nam Thiên Sang nhìn mọi thứ đang diễn ra cũng có chút run sợ, nhưng lại không thể điều khiển ánh mắt bản thân rời đi nơi khác, đăm đăm cứng ngắc nhìn cảnh tượng phía trước.
Hàn Băng đưa tay lên vỗ đầu tiểu tử hai cái, lại lấy tay che mắt hắn lại, giọng nói nhỏ nhẹ xuyên qua tiếng huyên náo kia truyền vào tai hắn.
"Đừng sợ, ta ở đây! Nếu đệ không muốn nhìn thì nhắm mắt lại, không muốn nghe thì bịt tai lại, sợ hãi thì nhẩm lại những thứ ta dạy đệ, biết không?!"
Nam Thiên Sang đột nhiên cảm giác bình yên đến lạ, gật đầu một cái, bắt đầu nhắm mắt bịt tai lại, đọc thầm lại tất cả kiến thức đã được học.
Hàn Băng thấy vậy cũng bỏ tay xuống, tiếp tục quan sát chiến trận khốc liệt bên dưới.
"Tại sao các ngươi không cắm trại trên đỉnh núi ngay từ đầu, mà lại phải chờ đến khi chúng trưởng thành mới bắt đầu tiến lên?"
"Nếu được như ngươi nói thì lại đơn giản quá rồi! Những thảo dược đó rất kỵ hơi người khi chưa trưởng thành." Mạch Chúc nghe câu hỏi của Hàn Băng liền thủ thỉ thù thì trả lời lại.
"Có một năm trước đây rất lâu, những kẻ mạo hiểm cũng làm như ngươi nói, kết quả chờ đến một tháng cũng chẳng thấy cây nào hiện lên, ba lần liên tiếp như vậy cuối cùng mới biết được, do bọn họ lên trước thời hạn cây trưởng thành nên mới thế!"
"Ra là vậy!"
"Thế là sau này, cho dù có nôn nóng như thế nào đi chăng nữa thì cũng phải chấp nhận chờ đợi!"
Mạch Chúc vừa giải thích cho Hàn Băng hiểu vừa hóng hớt trận chiến bên dưới, dường như nàng thật sự chỉ tiện thể ghé qua nơi này xem kịch.
Xem được một nửa, núi Tử Thần bỗng nhiên xảy ra biến hóa, giữa lưng sườn núi đột xuất hiện một cửa động to lớn, đất đá lăn xuống đè chết không ít người và linh thú, trong nháy mắt nhân số giảm đi đáng kể.
"Đó là gì?" Hàn Băng chỉ về phía hang động thình lình hiện ra kia hỏi.
"Ta... Cái này ta cũng không biết! Ta chưa bao giờ nghe nói đến núi Tử Thần còn có một hang động như vậy!" Mạch Chúc gãi cằm, ánh mắt cũng tò mò nhìn cái hang động đen ngòm kia.
"Đó là Động Quỷ! Tương truyền rằng Động Quỷ cứ hai mươi năm lại mở ra một lần tại núi Tử Thần này!" Tầm Niệm im lặng từ đầu đến giờ cuối cùng cũng lên tiếng.
"Trong Động Quỷ tràn ngập bẫy rập, nguy cơ. Mỗi một bước đi trong đó đều là cơ quan, trùng trùng hiểm nguy, nhưng nếu có thể tiến vào sâu bên trong, chính là bảo bối ngàn năm hiếm gặp, kim ngân châu báu vô số không dùng hết, linh đan diệu dược càng là bao la! Bất quá, trên thế gian này chỉ có hai người từng vào được trong đó, nhưng vận mệnh rất ngắn ngủi!"
Hàn Băng gật đầu đã hiểu, lại nhìn về những người đang chiến đấu điên cuồng bên dưới kia, liệu sau ngày hôm nay sẽ có bao nhiêu người sống sót?
"Động Quỷ! Là Động Quỷ trong lời đồn! Hôm nay coi như chúng ta gặp may rồi! Huynh đệ, mau! Mau mở đường tiến tới hang động! Cuộc sống sau này của chúng ta không cần lo lắng nữa rồi!"
"Mở đường! Mở đường! Tiến tới Động Quỷ!"
Những kẻ mạo hiểm dường như được tiêm thêm thuốc tăng cường cơ thể, như những tên điên, điên cuồng chém giết mở ra một đường thẳng tới dưới chân núi.
Một khoảng đất dưới chân núi tràn ngập màu đỏ tươi của máu, xác chết rải rác chồng chéo lên nhau, cả người lẫn thú đều có, nhìn qua thật sự vô cùng kinh hoàng.
Ánh mặt trời chiếu xuống trận chiến khốc liệt kia, nhìn qua giống như máu đang bốc hơi lên cao, không gian dường như vặn vẹo một cách kỳ lạ! Cơn gió vượt qua đỉnh núi thổi đến, mang theo hương thơm của các loại thảo dược, nhưng hơn đó vẫn là mùi tanh nồng của máu.
"Khụ khụ khụ..." Nam Thiên Sang không chịu nổi mùi khó chịu ấy liền bịt miệng kìm nén ho hai tiếng.
Hàn Băng thấy hắn như vậy, liền móc ra một hũ cao, bôi lên mũi hắn sau lại dưa cho hắn một viên kẹo ngậm cùng một cái khăn che mặt.
Nam Thiên Sang rất tự nhiên và hiểu ý, sau khi ngậm viên kẹo vào liền mang khăn che mặt lên, ánh mắt đảo vội qua cảnh tượng bên dưới rồi lại nhắm chặt mặt, bịt chặt tai, trong đầu lại đọc thuộc lòng kiến thức đã học.
Mạch Chúc mặc dù cũng cảm thấy khó chịu những vẫn nhịn lại được, dù sao nàng cũng vào sinh ra tử không ít lần rồi! Tầm Niệm thì càng không phải nói, vẫn như một tượng gỗ, ngoại trừ đôi mắt đóng mở và ngực phập phồng thở, thì thật sự rất giống tượng điêu khắc.
"Grào!"
Bên dưới, Xích Lang linh thú bị ba người hiệp lực lại giết chết không cam lòng gào to một hơi cuối cùng rồi nặng nề ngã ra đất.
"Mau! Nhân lúc này hãy tiến tới gần Động Quỷ hơn, đưa lưng về Động Quỷ, chỉ đối phó với những thứ trước mặt thôi!"
Ba người sau khi triệt hạ được linh thú liền dùng tốc độ nhanh nhất tiến gần đến ngọn núi, cũng là tiến gần đến mục đích hôm nay của bọn họ.
"Lão đại, sắp đến chân núi rồi! Bây giờ phải làm sao?"
Người được gọi là lão đại vừa nhìn phía trước nhìn đường, vừa quay lại phía sau phòng thủ linh thú tấn công bất ngờ, trong ánh mắt lộ ra sự độc đoán.
Hắn một tay túm lấy cấp dưới của bản thân mình vứt ra sau, ngăn cản linh thú đang tấn công tới, một bên thì phi thân lên trên vách núi, quyết định bỏ mặc đồng đội.
"Lão đại, ngươi...!"
"Aaaaaa!"
Những thành viên còn lại nhìn hành động máu lạnh vô tình của Hà Vũ, trái tim trong vô thức cũng đóng băng lại, toàn thân như đông cứng lạnh buốt.
"Hà Vũ, ta hận ngươi! Đồ độc ác táng tận lương tâm, đồ không có tình người, ngươi sẽ chết không được tử tế!"
Nhớ ngủ sớm nha mọi người! Chúc mọi người một ngày vui vẻ và may mắn nhé! 🍀🍀🍀