......................
Lúc Tư Đồ Vũ Thiên trở về, một thuộc hạ tiến lên bẩm báo với hắn.
"Thưa chủ tử, hôm nay chủ mẫu vô tình làm vỡ bình sứ cổ Hoa Thanh của ngài. Chúng thuộc hạ đã cho người dọn dẹp sạch sẽ."
Tư Đồ Vũ Thiên mặt không biểu cảm gật đầu một cái, sau đó tiến về phòng mình. Mở cánh cửa đá ra, hình ảnh giai nhân sau bình phong liền đập vào mắt hắn.
Hàn Băng đang ngâm mình trong hồ nước nóng, nhìn qua bình phong thấy thân ảnh có chút quen thuộc kia khẽ giật mình, chìm người xuống nước sâu hơn.
Trước khi xuống nơi này, nàng đã bảo với người bên ngoài không được tiến vào, nên người tiến vào lần này chỉ có thể là một người mà thôi!
Tư Đồ Vũ Thiên nhìn cái đầu nhô lên trên mặt nước kia khẽ mỉm cười, đặt hộp gỗ qua một bên, chậm rãi tiến về phía hồ nước nóng.
Theo từng bước chân của hắn, tim Hàn Băng lại đập mạnh một nhịp. Nàng nhanh tay với chiếc khăn bông bên cạnh hồ, khoác lên người.
Động tác vừa xong thì Tư Đồ Vũ Thiên cũng xuất hiện trong tầm mắt nàng. Từ trên cao nhìn xuống giai nhân dưới nước, Tư Đồ Vũ Thiên ngồi xổm xuống, đưa bàn tay vào trong hồ nước ấm.
"Băng Nhi! Sao lại đề phòng như vậy?! Nàng làm vậy vi phu rất đau lòng nha!"
Hàn Băng nheo mắt nhìn hắn, lui lại về giữa hồ, chiếc khăn bông trôi nổi trên mặt nước che đi tầm mắt của hắn.
Nàng không nghĩ lần này hắn sẽ về sớm như vậy cho nên trên người chỉ mặc một kiện nội y mà nàng tự thiết kế theo kiểu hiện đại, không mặc trung y của thời đại này!
"Mà, dù sao hôm nay vi phu cũng mệt mỏi, chi bằng chúng ta tắm chung đi!"
Tư Đồ Vũ Thiên vừa nói xong liền đứng dậy thoát y, từng kiện y phục rơi xuống, lộ ra cơ thể hoàn mĩ đến mê người.
Hàn Băng nhíu mày lại, xoay người không nhìn hắn, đi về hướng bậc thang có ý định trèo lên không tắm nữa.
Tư Đồ Vũ Thiên mỉm cười nhìn thấu ý định của nàng, thoắt cái đã di chuyển đến trước mặt Hàn Băng, chậm rãi từng bước đi xuống nước.
Hàn Băng nắm chặt khăn bông nhíu mày, nhìn kẻ đáng ghét kia ngày càng cách gần mình, bước chân hơi lùi lại, cả người như muốn chìm hẳn vào trong nước.
Tư Đồ Vũ Thiên tà tứ nhìn nàng xong lại dựa một bên thành hồ, nhắm mắt ngâm mình, dường như hắn thật sự chỉ đơn thuần là tắm thôi vậy!
Hàn Băng di chuyển qua một bên, cách Tư Đồ Vũ Thiên một khoảng cách an toàn, xoay người bám vào thành bờ, mượn sức bật lên trên.
Khi Hàn Băng vừa lên được bờ, một chân vẫn còn trong nước liền bị túm lấy, một giây sau đó, cả người nàng lại một lần nữa rơi vào trong nước, chiếc khăn bông cũng bị trôi ra xa.
Tư Đồ Vũ Thiên ôm lấy eo nàng, cảm xúc mịn màng nơi tay khiến hắn không muốn buông ra.
Lại nhìn mỹ nhân ướt át trong lòng, hàng mi dài đọng nước có bao nhiêu gợi cảm, bao nhiêu câu dẫn, hắn không kìm lòng nổi liền ép sát nàng lên vách hồ, cúi xuống hôn.
Hàn Băng bị hắn giữ chặt gáy, không thể tránh né, hai tay đặt giữa hai người đẩy ra, muốn giãn ra chút khoảng cách.
"Ưm... buông ra..."
Tay của hắn dưới nước mơn trớn eo nàng, cảm xúc tốt đến nỗi hắn không muốn dừng lại, nụ hôn càng thêm bá đạo cuồng nhiệt.
Hàn Băng bị cưỡng hôn đến nghẹt thở, hai tay đánh vào người hắn, vô cùng tức giận và bất lực. Tư Đồ Vũ Thiên chậm rãi tách ra kéo theo một sợi chỉ bạc, muốn bao nhiêu ám muội liền có bấy nhiêu ám muội!
Hàn Băng nhanh chóng thở hổn hển lấy hơi, tay vẫn không ngừng đẩy hắn ra.
"Buông ta ra!"
Tư Đồ Vũ Thiên nhìn cần cổ trắng nõn của nàng, lại nhìn xuống xương quai xanh khiêu gợi đó, bên dưới là nội y kỳ lạ đầy gợi cảm, yết hầu trượt lên trượt xuống.
Hàn Băng cảm nhận được thân nhiệt nóng bỏng của hắn, thậm chí còn nóng hơn cả nước dưới hồ có chút không biết phải làm sao! Mặt nàng bỏ bừng lên, chỉ muốn tìm một nơi nào đó chui xuống.
"Băng Nhi, nàng thật đẹp!"
Tư Đồ Vũ Thiên mỉm cười dịu dàng ôm nàng vào lòng, vòng tay chắc chắn hữu lực khiến người khác an tâm vô cùng.
Hàn Băng bình tĩnh để mặc hắn ôm nàng, bình ổn cảm xúc của chính mình, hai tay vẫn đặt trước ngực hắn.
Tư Đồ Vũ Thiên nhìn cần cổ trắng nõn của nàng vẫn còn in vết răng hắn cắn ngày hôm trước, tâm tình càng trở lên tốt hơn, bàn tay đưa lên khẽ vuốt ve, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều.
Hàn Băng cả người cứng ngắc, da gà thi nhau hiện thân, cảm giác ớn lạnh từ lòng bàn chân di chuyển đến đỉnh đầu, không kiềm chế nổi mà rùng mình một cái.
Tư Đồ Vũ Thiên mỉm cười nhìn phản ứng của nàng, cúi người xuống khẽ hôn lên vết thương đó thì thào.
"Băng Nhi, nàng là của ta! Chỉ có thể là của ta!"
"Ngươi... buông ta ra! Ta... a!"
Tư Đồ Vũ Thiên không muốn nghe nàng nói, há miệng cắn vào bả vai nàng. Hàn Băng nhíu mày lại, cố gắng đẩy hắn ra.
"Ngươi... ngươi là chó à? Mau buông ra, ta muốn lên bờ!"
Tư Đồ Vũ Thiên cũng không trả lời nàng, vui vẻ nhìn thành quả hắn đạt được, tiếp tục dời xuống xương quai xanh của nàng, để lại những vết hôn xinh đẹp của riêng hắn.
Hàn Băng cảm thấy những nơi hắn chạm vào nóng đến kinh người, sâu trong nội tâm nàng, cảm xúc bài xích càng thêm mãnh liệt!
"Ngươi dừng lại đi! Thật... kinh tởm!"
Hàn Băng đẩy hắn ra, ánh mắt mang theo sự khó chịu cùng ghét bỏ. Tư Đồ Vũ Thiên mỉm cười nhìn nàng, nắm chặt hai tay nàng lại, đặt lên trên vòm ngực rắn chắc của hắn.
"Băng Nhi, hãy tiếp nhận ta đi, đừng đẩy ta ra nữa!"
Hàn Băng ngón tay hơi động đậy, từ lòng bàn tay truyền đến nhịp đập mạnh mẽ của hắn, muốn rút tay về nhưng lại không được.
"Ta muốn lên bờ!"
"Được được, lên bờ!"
Tư Đồ Vũ Thiên buông tay nàng ra, bất đắc dĩ tránh qua một bên, nhường nàng đi lên bờ.
"Không được nhìn ta!"
"Ta không nhìn, không nhìn!"
Tư Đồ Vũ Thiên nhắm mắt xoay người, đưa lưng về phía nàng, đúng như Hàn Băng muốn, không nhìn nàng.
Hàn Băng nhanh chóng leo lên bờ, mặc vào y phục nàng chuẩn bị sẵn, mang theo một chiếc khăn tắm mới khác, đi về phía bàn đá ngồi lau tóc.
Mà Tư Đồ Vũ Thiên ở dưới nước ngâm người thêm một lúc mới đi lên. Lúc từ sau bình phong bước ra, trên người đã mặc một bộ trung y đơn giản.
"Nào, ta có mua cho nàng một món quà, nàng xem xem có thích không!?"
Tư Đồ Vũ Thiên cầm hộp gỗ đến trước mặt Hàn Băng rồi nhét vào tay nàng, thuận thế ngồi xuống bên cạnh nàng.
Hàn Băng yên tĩnh nhìn hộp gỗ trong tay, di chuyển cơ thể cách xa hắn một chút mới mở chiếc hộp ra.
...(灬º‿º灬)♡ ╮(^▽^)╭...