Quả thật là hắn chỉ mới bắt đầu tu luyện nội lực, trong thời gian ngắn như vậy, thật sự là không ổn để có thể khế ước với một linh thú!
Hàn Băng cười nhẹ không nói gì, đứng dậy mang theo Tật Phong Lang cùng Nam Thiên Sang vào một phòng trống của quán, nơi đây là dành cho khách mua linh thú khế ước.
"Ca ca..." Nam Thiên Sang nhìn Hàn Băng đóng cánh cửa lại, có chút không rõ nàng muốn làm gì.
Hàn Băng cũng không nói chuyện với hắn, dắt hắn đến chính giữa phòng, để hắn ngồi xếp bằng đối diện với Tật Phong Lang.
"Thật ra ta không biết khế ước như thế nào!"
"...."
"Hay đệ thử bàn luận với nó xem, khiến nó tình nguyện khế ước với đệ!"
Nam Thiên Sang nhìn Tật Phong Lang yên tĩnh trước mặt mà từng tầng da gà nổi lên, trong lòng càng thêm hoảng hốt cùng sợ hãi.
"Ca ca, đệ không làm được đâu! Nó thật sự rất đáng sợ!"
"Mạnh dạn lên!" Hàn Băng vỗ vai hắn hai cái rồi đi đến một góc, yên lặng dựa tường nhìn Nam Thiên Sang bất lực run rẩy ở giữa phòng.
"Ca ca..."
Nam Thiên Sang ngồi im không dám đứng dậy, vừa sợ hãi con sói trước mặt đột nhiên xông đến cắn hắn lại vừa sợ hắn không làm được thì Hàn Băng sẽ giận!
Cắn chặt răng, Nam Thiên Sang mang theo khí thế anh dũng chuẩn bị hi sinh trên chiến trường, hai mắt nhìn thẳng Tật Phong Lang trước mặt, hít một hơi thật sâu chuẩn bị mở lời.
"Hừ!" Tật Phong Lang thở mạnh một hơi, ánh mắt nhìn Nam Thiên Sang như nhìn một kẻ ngốc.
"Ca ca! Nó ăn thịt đệ mất!"
Nghe thấy tiếng thở của Tật Phong Lang, dáng vẻ anh dũng vừa rồi của Nam Định liền biến mất, sợ hãi quay người hướng Hàn Băng đứng nơi xa cầu cứu.
Hàn Băng hai mắt nhắm lại, trực tiếp ngồi ở trong góc tu luyện. Nam Thiên Sang hai mắt rưng rưng cố kìm nén, lại một lần nữa nhìn về phía Tật Phong Lang kia.
"Ngươi.... ngươi không được ăn thịt ta!"
"Hừ!"
Lần này đến Tật Phong Lang bỏ mặc Nam Thiên Sang, nó cũng như Hàn Băng, nằm xuống nhắm mắt lại nghỉ ngơi hồi sức.
Nam Thiên Sang nhìn thấy Tật Phong Lang như vậy thầm thở dài một hơi vỗ ngực cảm thấy may mắn!
May mắn là nó không ăn thịt hắn! Nhưng mà như vậy sẽ không thể thực hiện khế ước tự nguyện được!
Nam Thiên Sang rối rắm nhìn một người một thú đang nhắm mắt kia đầy ảo não. Phải làm như thế nào bây giờ!?
Tiểu bạch cầu từ trên vai nàng nhảy xuống, vèo cái đã đến bên cạnh Tật Phong Lang, chạy chạy quanh người nó hai vòng dường như nhìn thấy đồ ăn mới.
"Ngươi... cái này không thể ăn được!"
"Chít chít!" Tại sao không ăn được? Nhìn ngon thế này cơ mà!
"Đây.. đây là của ta! Ngươi không được ăn!" Nam Thiên Sang giơ chân ra, chặn giữa Tật Phong Lang và tiểu bạch cầu.
Nam Thiên Sang thật sự có chút sợ, nỡ như con sói kia đột nhiên mở mắt rồi ngoạm chân hắn, hoặc tiểu bạch cầu kia bất ngờ đói bụng ăn thịt hắn thì sao?
Cả hai bên đều là động vật ăn thịt khủng bố làm cho tâm hồn nhỏ bé của hắn sợ hãi, run rẩy kịch liệt.
Tiểu bạch cầu dường như cũng không muốn so đo với hắn, đứng nơi đó tầm một khắc liền quay người rời đi, một lần nữa trèo lên bả vai Hàn Băng yên tĩnh ngủ.
Nam Thiên Sang thở phào một hơi, nhẹ nhàng rút chân lại, trong đầu hiện lên những lý thuyết cơ bản của khế ước.
Nhìn linh thú vô hại đang nhắm mắt nằm trước mặt lại nhìn Hàn Băng tu luyện kia, Nam Thiên Sang cố gắng can đảm hơn, đi lại gần Tật Phong Lang, đặt tay phải lên đầu nó.
"Ta, Nam Thiên Sang, ngay tại nơi đây dưới sự chứng kiến của thiên địa nhật nguyệt, cùng ký kết khế ước với Tật Phong Lang, nguyện cả đời cùng nhau bầu bạn sánh bước!"
Hàn Băng mở mắt ra nhìn mọi hành động của hắn mỉm cười. Tiểu tử này dường như luôn có một sự sợ hãi đối với linh thú mà hắn tự cho là nguy hiểm!
Dưới chân Nam Thiên Sang hiện lên một vòng tròn sáng mờ nhạt, bên trong hình tròn là một vài đường chéo cơ bản, tạo ra một hình tứ giác.
Tật Phong Lang đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra nhìn hắn, chống hai chân trước muốn ngồi dậy, ánh mắt đầy sắc bén.
Hàn Băng nhìn thấy vậy cả người liền tỏa ra sát khí, đôi mắt lạnh lẽo dán chặt vào thân thể vẫn còn yếu ớt của Tật Phong Lang.
Động vật luôn là loài có linh tính cùng trực giác vô cùng nhạy bén! Tật Phong Lang tất nhiên cũng cảm nhận được một uy áp vô hình đang nhắm vào nó, khí thế muốn phản kích chớp mắt đã biến mất.
Cũng trong giây phút ngắn ngủi đó, vòng tròn dưới chân Nam Thiên Sang sáng chói lên, luồng sáng nhanh chóng bao bọc một người một thú lại.
Hàn Băng bình tĩnh nhìn cảnh tượng này, chờ đợi thành công đầu tiên của Nam Thiên Sang.
"Khế bằng vế! Kết!" Nam Thiên Sang đứng trong ánh sáng, hay tay để gọn trên đầu Tật Phong Lang nhanh chóng khế ước.
Sau tầm một khắc, ánh sáng bao bọc đó mới nhạt dần đi. Trôi nổi lơ lửng trên trong là một mảnh giấy khế ước màu trắng tinh.
Nam Thiên Sang mở mắt ra, trong mắt tràn đầy vui vẻ cùng ngạc nhiên, ngây ngô cầm lấy tờ khế ước quay người muốn đem cho Hàn Băng xem.
"Ca ca! Nhìn này, đệ thành công rồi!"
"Ừ, giỏi lắm!" Hàn Băng đứng dậy nhìn vào tờ khế ước.
Tật Phong Lang, thuộc họ hàng của sói, cơ thể có màu lông xám nhạt, sau khi tu luyện đủ ba trăm năm, sức chiến đấu sẽ tăng vọt cực nhanh, tốc độ tối đa là ba mươi dặm một giờ. Tật Phong Lang có móng vuốt và hàm răng sắc bén, có thể dễ dàng đạp nát một cây cổ thụ trăm năm tuổi.
Nam Thiên Sang cũng nhìn nhìn tờ giây mới lạ trước mắt, đây là lần đầu tiên hắn khế ước, cực kỳ tò mò với giấy khế ước này.
"Ca ca, đây là giấy khế ước sao? Đệ nên làm gì với nó đây? Còn có Tật Phong Lang nữa, chúng ta sẽ mang nó đi như vậy sao?"
"Trước tiên đệ phải đặt tên cho nó, bây giờ nó là linh thú khế ước của đệ, phải có tên chứ!" Hàn Băng lấy tay chỉ vào một chỗ trên tờ giấy.
"Vâng! Vậy thì đặt là... ừmmm, Bạo Phong! Ca ca, thấy sao, hay không?"
Hàn Băng gật gật đầu, trên tờ giấy lóe lên một ánh sáng, tên Bạo Phong liền nằm ngay ngắn nơi đấy.
Tật Phong Lang bây giờ là Bạo Phong run rẩy nằm im một chỗ sợ hãi nhìn Hàn Băng. Từ trên người của nàng, nó cảm nhận được hơi thở làm nó sợ hãi, là sự sợ hãi của người yếu đối với kẻ mạnh.
"Tiếp theo nên làm như thế nào ạ?"
Hàn Băng lật mở cuốn sách mà quản sự mập đưa cho nàng trước lúc vào đây ra, xem lại một lần nữa rồi đưa đến trước mắt Nam Thiên Sang.
"Thử triệu hồi linh thú của đệ về xem, làm như trong sách dạy."
Các bạn đọc truyện vui vẻ nè, nhớ ngủ sớm đấy nha! 🍀🍀🍀