Rất nhanh, tiếng vỡ của chum đất thi nhau vang lên. Hạt tử cực kì nhạy cảm với âm thanh liền có chút yên tĩnh lại để xác nhận.
"Châm lửa đi!"
Tiếng nói như một hồi chuông tuyên bố, vô số ngọn đuốc cùng tên lửa lao xuống dưới, nhìn qua thật sự rất sống động.
Lửa rơi xuống rất nhanh đã bắt mồi, từng mảng lửa nối tiếp nhau hiện lên rồi lan rộng ra.
Đàn hạt tử bên dưới đau đớn kêu gào lăn lộn, nhưng không thể dập tắt được ngọn lửa trên người chúng.
Hàn Băng bên trên tiếp tục yêu cầu Xích Vệ chỉ huy quân lính, vứt những chum dầu xuống và làm như vừa rồi để tăng thêm độ lửa thiêu đốt hạt tử.
Xích Vệ gật đầu làm theo lời nàng nói. Dùng hết số dầu thô còn lại ném xuống đàn hạt tử, ngọn lửa bên dưới càng thêm rực rỡ.
"Xìiiiiiiii... xìiiiiiiii...."
Vô sống tiếng kêu kì lạ vang lên, trước cổng thành đóng chặt đó, đến cả mặt đất cũng có lửa nhảy múa. Cảnh tượng nhìn như một tầng hỏa ngục, đầy đáng sợ cùng thống khổ.
Vô số hạt tử sợ hãi bỏ chạy nhưng ngọn lửa trên người chúng vẫn không ngừng thiêu đốt, làm cách nào cũng không dập tắt đi được! Chúng hoảng loạn giẫm lên nhau, gây ra tình huống khó tưởng tượng nổi.
Có rất nhiều hạt tử tầm trung bị lửa thiêu đốt bắt đầu ngã xuống, không còn động tĩnh. Những hạt tử còn vùng vẫy một là quá to lớn, hai là bị ảnh hưởng của lửa quá ít.
Nhưng kết quả cuối cùng, vẫn là đàn hạt tử chết hơn một nửa, số còn lại bị tổn thương cực nặng, có lẽ cần thời gian rất lâu mới có thể hồi phục lại.
Những con hạt tử còn sống sót sợ hãi nhanh chân bò về lại sa mạc, những hạt tử khổng lồ bị thiêu đốt đó cố gắng chống cự, nhưng dần dần cũng nằm im không nhúc nhích.
Xích Vệ muốn cử người xuống xem sét, nhưng Hàn Băng liền tiến lên ngăn lại.
"Khoan hãy vội! Dưới mặt đất bây giờ vẫn còn lửa cháy, hãy chờ thêm một chút nữa."
Xích Vệ nhìn những ánh lửa dập dờn trên mặt đất rồi gật đầu, chăm chú quan sát thi thể của hạt tử.
Xác hạt tử la liệt trên mặt đất, trên người chúng đều có ngọn lửa thiêu đốt, cháy hừng hực dọa người.
Chờ đợi gần một tiếng đồng hồ, Hàn Băng liền nói với Xích Vệ đổ nước xuống tường thành, làm vơi đi nhiệt độ của mặt đất, sau đó liền đích thân xuống kiểm tra xung quanh.
Cổng thành vừa mở ra, mùi thịt cháy khét lẹt xộc tới, ngoài ra còn có mùi dầu thô thoang thoảng trong không khí.
Phía trước là những cái xác khổng lồ, trên cơ thể chúng vẫn còn hơi nóng bốc lên, một số xác hạt tử vẫn còn đốm lửa cháy tí tách, nhìn qua vô cùng đáng sợ.
Hàn Băng cần kiếm đỏ đập vào vỏ của một xác hạt tử khổng lồ trên đường nàng đi qua, chăm chú quan sát lớp vỏ.
Thật cứng!
Nếu lấy lớp vỏ này làm giáp, vậy thì sẽ không lo lắng về việc thiếu quân trang, trang bị rồi!
Độ cứng của lớp vỏ xác này ngang bằng với sắt thép đã đúc luyện, không những vậy, chúng lại nhẹ hơn giáp sắt, sử dụng càng thêm thuận tiện.
Nếu là người thông minh, biết cách lợi dụng điểm này thì một đội quân đao thương bất nhập có thể xuất hiện rồi.
Và dĩ nhiên, Xích Vệ là người vô cùng thông minh, những điểm này rất nhanh hắn cũng đã nghĩ tới!
Xích Vệ ra lệnh cho cấp dưới mang xác những hạt tử khổng lồ vào thành. Sau cùng là những xác hạt tử tầm trung có lớp vỏ không cứng rắn như hạt tử khổng lồ kia, và dọn dẹp sạch sẽ.
Hàn Băng thấy không còn chuyện của mình nữa, liền cùng Triệu Sơn rời đi.
"Xích tướng quân, chúng ta phải về rồi! Làm phiền ngài và mọi người rồi!"
"Triệu huynh nói quá, đây là trách nhiệm của bọn ta! Huynh cùng huynh đệ nghỉ ngơi đi, nơi này đã an toàn rồi!" Xích Vệ gật đầu.
"Vậy bọn ta đi đây." Triệu Sơn chắp tay trước mặt với Xích Vệ xong liền kéo theo Hàn Băng rời đi.
Xích Vệ nhìn bóng dáng sau lưng của hai người trầm ngâm một lúc, đến khi có thuộc hạ cấp dưới báo cáo mới hoàn hồn trở lại.
"Đã dọn dẹp xong rồi? Vậy các ngươi thay phiên nhau tiếp tục canh gác, nếu có động tĩnh gì hãy lập tức báo cho bổn tướng quân!"
"Vâng, thuộc hạ đã rõ!"
Xích Vệ leo lên lưng ngựa, tiến về phủ đệ của hắn.
Ở bên này, Hàn Băng và Triệu Sơn sau khi trở về tụ họp cùng mọi người liền đem mọi chuyện kể ra.
"Thật may quá! Cảm ơn ông trời vì bọn chúng đã rút lui!"
"Tiểu Phong, đệ thật giỏi!"
"Tiểu Phong tất nhiên là giỏi rồi! Ha ha ha! Đây là tiểu đệ của chúng ta đấy!"
Mọi người vui vẻ vỗ vai nhau, qua một phen thập tử nhất sinh này họ càng thêm gắn kết hơn.
"Thôi được rồi! Mọi người tản ra nào, về phòng ngủ đi!"
Triệu Sơn đuổi tất cả về phòng mình, Kha Vũ đi cùng nàng, dẫn nàng về phòng rồi mới rời đi.
Mở cửa bước vào, Hàn Băng thu thanh kiếm vào trữ nạp giới, tiến đến sau bình phong một lần nữa tắm rửa.
Hôm nay, nàng không phải bốc đồng lên mà kết nghĩa với bọn họ, cũng không vì lợi ích gì cả. Nàng cảm thấy bọn họ là người tốt, là những người có tình nghĩa sâu đậm, đều là những chính nhân quân tử!
Kết giao với những người như vậy không sợ bị phản bội. Nhưng tất nhiên, nàng cũng không tin tưởng họ hoàn toàn.
Sau sự việc từ kiếp trước, nàng không còn tin tưởng ai nữa. Với những người Triệu Sơn này, nàng chỉ đặt bốn mươi phần trăm tin tưởng mà thôi.
Bước ra khỏi thùng nước tắm, Hàn Băng sử dụng nội lực hong khô mái tóc dài của mình rồi tiến đến chiếc giường duy nhất trong phòng nghỉ ngơi.
.........................
Sáng hôm sau, mọi người lần nữa chuẩn bị thêm một lô hàng hóa mới, lần nữa di chuyển đến địa điểm giao hàng.
Hàn Băng đã thay một con ngựa khác, màu trắng, vô cùng uy phong.
Đoàn người lần nữa bước ra khỏi cổng thành, nơi đây vẫn còn dấu vết đốt cháy của đêm hôm trước, vô số vết cháy đen còn hiện ở trên tường, cùng đó là chằng chịt những vết đâm sâu hoắm.
Vì đã nghỉ ngơi một ngày nên Bạch Tượng linh thú cũng tham gia chuyến đi lần này. Chỉ là hàng hóa đã không còn nhiều như lúc đầu nữa mà có thêm vài con lạc đà cùng gánh hàng.
Đoàn người đi mất bốn ngày ba đêm mới đến được một thị trấn lớn. Dực Hoàng quốc chủ yếu đều là xa mạc, cảnh đẹp cũng chỉ có những gò cát vàng óng ánh lặp đi lặp lại.
Đến thị trấn, đoàn người liền di chuyển đến chi nhánh của cửa hàng đó nghỉ ngơi.
Hàn Băng nhìn hậu viện ở nơi này cảm thán. Không hoa lệ cùng xanh tươi như các nước khác, nơi đây chỉ đơn giản là một nơi dừng chân để nghỉ ngủ đơn thuần nhất.
Trong phòng có bàn ghế giường đệm đầy đủ, cũng có một vài bình hoa làm cảnh đơn giản, tạo một vài điểm nhấn cho căn phòng.