Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ sau bách hoa yến, nha đầu này giống như vẫn luôn mang đến cho mình rất nhiều hồng phúc .

Quá nhiên Nguyên Hoằng pháp sư chưa từng nói sai, càng đến gần tuổi cập kê, lợi ích nàng mang lại cho Vân phủ ngày càng lớn.

Trở lại hậu viện, Vân Ngạo Tuyết lười đến đi phòng bếp nhỏ lấy trứng gà nóng, dứt khoát đi đến tầng hầm cầm mấy cái khối băng cùng vải bố đến giúp Tuệ Nhi tiêu sưng.

Khối băng vừa chạm đến làn da Tuệ Nhi, nàng đã bắt đầu nhe răng nhếch miệng.

“Đau không?”

Có lẽ là ngốc ở bên người Vân Ngạo Tuyết lâu rồi, Tuệ Nhi cảm thấy bản thân càng thêm giống như nuông chiều từ bé lớn lên ,lúc trước cũng không phải chưa từng bị ai đánh, sao mà hôm nay lại cứ cảm thấy cực kỳ ủy khuất vậy?

Vốn dĩ nàng còn có thể nhịn , đột nhiên vừa nghe đại tiểu thư hỏi, áp lực ủy khuất mà nàng nén lại không thể kìm được nữa, chóp mũi đau xót, oa một tiếng liền khóc.


“Đại tiểu thư, nô tỳ… Ta, đau…” Lúc trước khi Vân Ngạo Tuyết còn đi học đối với chế độ nô lệ ở thời cổ đại căm thù đến tận xương tủy , xuyên đến dị thế, gặp nha hoàn Tuệ Nhi, nàng trái một câu nô tỳ, phải một câu nô tài, Vân Ngạo Tuyết đã sửa lại cho nàng rất nhiều lần.

Thẳng đến trước đó không lâu mới chậm rãi sửa đổi.

Vân Ngạo Tuyết dở khóc dở cười, tiểu nha đầu này khóc ra là được rồi, so với tính cánh nhẫn nhục ban đầu, bộ dáng bị khi dễ cũng không dám cãi lại, hiện tại cũng đã tiến bộ hơn nhiều.

“Biết đau là được rồi, đánh ngươi cũng không biết tránh đi chút.” Nha đầu này thật là ngốc ,cười thì cười, Vân Ngạo Tuyết vẫn rất nhẹ tay , nắm khối băng xoa theo chiều kim đồng hồ giúp nàng xoa má trái bị đánh sưng .

“Tiểu thư,lúc người không ở đây các nàng chỉ biết khi dễ ta.” Điểm này cho dù Tuệ Nhi không nói, Vân Ngạo Tuyết cũng đã sớm phát hiện.

Tuệ Nhi nhát gan yếu đuối, muốn thay đổi tính cách cũng không phải một sớm một chiều là có thể giải quyết, mấu chốt là làm thế nào mới có thể không để nàng bị bắt nàng khi chỉ ở một mình.

Khối băng tiêu sưng rất nhanh đã thấy hiệu quả, Vân Ngạo Tuyết lại hái được chút lá bạc hà mới nghiền thành nước thuốc lau qua khóe miệng cho Tuệ Nhi rồi mới nói, “Cho nên chúng ta mới phải trở nên mạnh mẽ, không thể tùy ý để đám người này khinh nhục, muội cũng đừng sợ, có ta cho chống lưng cho muội, các nàng cũng không dám quá hà khắc.”

Không nghĩ tới Tuệ Nhi thò tay ra một cái đã bắt được tay mình.



Vân Ngạo Tuyết có chút ngốc, “Làm sao vậy?”

Chỉ thấy Tuệ Nhi mở đôi mắt to bình tĩnh nhìn nàng , “Tiểu thư, nô tỳ cảm giác được ngài thay đổi.”

Vân Ngạo Tuyết trong lòng cả kinh, trên mặt lại vẫn bất động thanh sắc, “Ồ? Muội cảm thấy ta thay đổi chỗ nào?”

Đi theo bên cạnh Vân Ngạo Tuyết hồi lâu, can đảm của Tuệ Nhi so với gà lớn hơn không được bao nhiêu cũng dần dần lớn chút, tuy rằng vẫn có chút sợ hãi, nhưng nàng vẫn nói thẳng, “Nô tỳ cũng không nói lên được, chính là cảm giác đại tiểu thư so với trước kia hoạt bát hơn không ít, hơn nữa, ta cảm thấy đại tiểu thư càng ngày càng hiểu chuyện hơn, tiểu thư ngài lớn lên xinh đẹp như vậy , nên cười nhiều hơn.”

Đó là khẳng định.

Cô nương thích cười vận khí sẽ luôn tốt.

Chẳng qua những lười này là nàng tự nói với ban thân từ trong tận đáy lòng .

Ban đầu Vân Ngạo Tuyết cũng chỉ là một tiểu thư khuê các cửa lớn không ra cửa phụ không vào, tác phong của nàng không có khả năng làm chuyện to gan như vậy , huống cho bởi vì bị người của Vân gia xa lánh, đến chết cũng không thoát khỏi cái danh ‘ sát tinh ‘ , tự ti đến mức không dám nói chuyện nhưng đối với người khác đó lại là hợp cái đại môn không ra nhị môn không mại khuê các tiểu thư, tác phong không có khả năng có nàng to gan như vậy, tự ti đến nỗi cho dù không nói chuyện thì người khác cũng cho là hợp tình hợp lý.

Hơn nữa thời đại này Vân Ngạo Tuyết căn bản là không hiểu phản kháng, hoàn toàn là nhẫn nhục chịu đựng, bị mẹ con Liễu thị ức hiếp không có lấy một ngày ngẩng đầu, làm sao có thể cười lên được .

Nàng cũng coi như là sống lại một đời người, nên phải sống no đủ mới được .

Kỳ thật nàng cũng không tính toán đem thân phận thật sự của mình nói cho tiểu nha đầu này, nhưng thực ra có thể dựa theo tình hình ngày hôm nay mở mang đầu óc cho nàng một chút.

“Muội cũng cảm thấy ta thay đổi đúng không, thế thì đúng rồi, con người phải luôn nhìn về phía trước , cũng không phải muội cứ luôn tránh ở chỗ tự cho là an toàn thì sẽ không chịu thương tổn, ngẫm lại lúc trước cùng hiện tại,chỉ có thể tự mình trở nên mạnh mẽ người khác mới không dám bắt nạt muội.”

Tuệ Nhi cái hiểu cái không gật đầu, Vân Ngạo Tuyết cũng không nghĩ ở dây dưa với cái đề tài này quá nhiều, đến điểm lập tức dừng lại.

Thẩm Phong Miên quả nhiên thực tuân thủ hứa hẹn, cho dù Vân Ngạo Tuyết không đáp ứng giúp hắn tìm hoàng huyết thảo, hắn vẫn đem hoàng kim đổi thành ngân phiếu, quá trưa, hắn phái người tới đem một xấp ngân phiếu thật dày đưa đến tay Vân Ngạo Tuyết.



----

Tú bà của Thiên Kiều Các họ Thẩm tên Phi Loan, danh tiếng của Thiên Kiều Các càng ngày càng lớn, người ngoài đều tôn kính gọi nàng một tiếng Thẩm nương.

Tuổi của nàng ta kỳ thật không lớn, 30 xuất đầu, chẳng qua hàng ngày làm chuyện buôn bán đón khách đi rước khách về , hoá trang có hơi chút trưởng thành, hơn nữa dáng người đẫy đà, đột nhiên vừa thấy có chút phong tư của bà thím độ tuổi trung niên .

Thẩm Phong Miên luôn luôn rất nể trọng nàng, thân phận cuả Thẩm Phi Loan vô cùng thần bí, không ai biết được lai lịch của nàng, bộ dáng nhìn hòa ái dễ gần,nhưng đối nhân xử thế đều lộ ra là một người khôn khéo.

Hôm nay quản sự tới hội báo, nói Thẩm Phong Miên lấy trong ngân sách một vạn lượng ngân phiếu, toàn bộ Thiên Kiều Các đều là Thẩm Phong Miên gánh vác, bạc đều là hắn kiếm về, hắn thích xài như thế nào thì xài như thế, Thẩm Phi Loan cũng không quản được , chỉ là hôm nay lại không giống bình thường, hắn không chỉ tiêu, còn không tiếc bại lộ thân phận của bản thân .

Thẩm Phi Loan cảm thấy sự tình không đơn giản, quyết định tự mình đi hỏi một chút.

Thẩm Phong Miên ở Thiên Kiều Các có hai cái phòng ngủ thông nhau, hắn ăn ở đều ở bên trong, bình thường cũng không ra mặt, đều là một mình Thẩm Phi Loan ôm lấy mọi việc.

Đương nhiên phòng của hắn cũng không phải tùy tiện là có thể vào,Thẩm Phi Loan là người duy nhất không cần thông truyền mà có thể tùy ý ra vào.

Trong phòng lúc này trà hương lượn lờ, làn hương từ từ tản ra trên lư hương mạ vàng, trên bàn bày hương liệu phấn khác nhau đủ loại sắc màu,hắn mặc thường phục đang cầm thìa vàng điều hòa dung lượng.

Đối với chuyện điều phối hương liệu, từ trước đến nay đều là tự tay Thẩm Phong Miên làm lấy, chưa bao giờ mượn tay bất luận kẻ nào.

Cho đến khi Thẩm Phong Miên điều phối xong một hộp hương liệu , Thẩm Phi Loan vẫn luôn an tĩnh ở bên cạnh chờ đợi mới mở miệng: “Công tử, ta nghe nói hôm nay ngài đi Vân phủ?”


Thẩm Phong Miên ừ một tiếng, đầu cũng không nâng, “Ngươi cũng đã biết?” Hắn khóe miệng hơi câu, lộ ra một cái cười, chỉ là nụ cười này căn bản không chạm tới đáy mắt, “Tin tức nhưng thật ra truyền rất nhanh.”


“Lão gia bên kia…” Khi Thẩm Phi Loan nói những lời này lúc đến đầu lưỡi có chút thắt.


Nàng đã sắp nhớ không rõ công tử đã bao nhiêu năm không trở về Thẩm gia, tuy rằng Thẩm lão gia vẫn luôn cảm thấy việc công tử làm là không đàng hoàng, chính là nhiều năm như vậy công tử giống như cũng làm ra một ít thành tích, trước kia cho dù lão gia có bất mãn hơn nữa, thì hiện giờ tuổi cũng lớn, lòng dạ lại không lớn được như vậy , cũng tới nhìn trộm công tử vài lần, chỉ là công tử vẫn luôn tránh đi lão gia không gặp .


Chỉ là hôm nay, công tử lại đột nhiên muốn dùng con ấn mạ vàng của Thẩm gia, đây là đại biểu cái gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK