Phía sau lưng Cố Hành Chu chợt lạnh.
Chỉ thấy Cố Phi Trì đem tầm mắt bắn về phía hắn, trên mặt khó hiểu không chút nào che giấu, “ Sao hôm nay ngươi lại an tĩnh như vậy ?”
Cố Hành Chu cơ hồ có thể nói là chạy trối chết, “Kia, cái đó, Vương gia, thủ hạ đi nhìn xem xe ngựa đã chuẩn bị tốt hay chưa…”
Còn không đợi Cố Phi Trì bắt lấy nhược điểm, hắn nhanh như chớp chạy đi.
Mỗi lần Vương gia nghiêm túc như vậy , Cố Hành Chu luôn có một loại cảm giác sơn vũ dục lai phong mãn lâu [ gió giật trước lúc bão đổ về ].
Càng muốn mệnh chính là, loại cảm giác này của hắn từ trước nay không sai bao giờ, lúc này không chạy đi thì còn đợi đến khi nào?
…
Ngày hai tháng mười hai theo lịch của Đại Yến quốc, tiếng chuông lớn trong kinh vang lên mười hai lần, tiếng kêu vang tận mây xanh.
Pháo mừng ở kinh thành thủ đô cũng bắn ở mời hai hướng, bá tánh toàn thành đều có nghe thấy.
Hôm nay đúng là ngày sinh nhật của Yến Đế.
Bá tánh trong kinh cùng văn võ bá quan trong triều, không ai là không tắm gội dâng hương, chuẩn bị vào cung bái yết.
Tác phong từ trước đến nay của Cố Phi Trì chính là bảo mã (BMW) tên câu hương mãn lộ, hắn từ trước đến nay luôn luôn là điển hình của con người hưởng thụ , cho dù là đi ra cửa ăn một bữa cơm, bộ dáng đoàn tùy tùng dẫn theo thế nào cũng phải đắn đo mười phần.
Huống chi hôm nay là yến tiệc sinh nhật của hoàng huynh hắn, cho nên từ sớm Cố Hành Chu đã phân phó người trong vương phủ, đem xe ngựa xa hoa chuẩn bị tốt, bên trong bày trái cây tươi cùng nha hoàn mỹ nhân xinh đẹp phụng dưỡng Vương gia mọi thứ đầy đủ.
Yến quốc tuy rằng đất rộng của nhiều, nhưng lúc này thời tiết đã vào mùa đông, muốn tìm được quả quý tươi ngon cũng không phải là chuyện dễ như vậy ,chẳng qua đối với Cửu vương gia mà nói, mấy thứ đó đều không đáng nhắc tới.
Hầm của Vương phủ cất giấu mấy trăm loại trái cây, khi lấy ra cùng khi vừa mới cắt xuống cũng không khác nhau là mấy.
Mỹ nhân vờn trái vờn phải, ngón tay ngọc lột da quả nho giống như tước từng lớp hành, rồi lại đưa đến bên miệng Vương gia.
Bình thường Cửu vương gia vừa thấy mỹ nhân miệng lưỡi đã ngọt như đường mật hôm nay nhìn thấy lại không mấy hứng thú.
Vừa ăn một quả liền dừng lại.
Chờ đến khi mỹ nhân lại đưa qua, Cố Phi Trì vô cùng không kiên nhẫn đẩy ra, dứt khoát ngồi thẳng thân mình, ngón trỏ tay trái hơi hơi vén màn xe, dò hỏi ra bên ngoài xe ngựa, “Đến chỗ nào rồi?”
Lúc trước khi Cố Phi Trì kết thúc buổi lễ phong vương ban phủ đệ, hắn lười phải ở trong kinh thành chịu trói buộc, cho nên khẩn cầu Yến Đế ban hắn một dinh thự hẻo lánh nhất, Yến Đế thấy hắn ăn nhậu chơi bời thành tánh, nên cũng để tùy theo ý hắn đi.
Tòa nhà bên cạnh hoàng thành này cũng có chỗ tốt, tự do là tự do, nhưng mà cũng có chỗ hỏng, đó chính là thời điểm bị bệ hạ truyền triệu , muốn vội tiến cung là không có khả năng.
Vi dụ như hiện tại.
Cố Phi Trì chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua lại gian nan như thế.
“Vương gia, hiện tại mới vừa tiến phố Thiên Môn, đến hoàng cung chỉ sợ còn phải phải đi nửa canh giờ…”
Hiện tại Cố Phi Trì cưỡi xe ngựa xa hoa không nói, cái xe ngựa to xác cước trình hành tẩu sẽ chậm đi không ít, vừa nghe thấy còn hơn nửa canh giờ ,Cố Phi Trì cảm thấy toàn thân bồn chôn không yên.
Đùi phải hắn hơi cong, tay phải khuỳnh qua đầu gối , trầm ngâm một lát, “Trước tiên không tiến cung, đi Vân phủ.” Đôi tay Cố Hành Chu hơi khựng lại, cũng may bốn con ngựa giật nhẹ xe ngựa thực vững vàng, cho dù hắn đột nhiên dừng lại, xe ngựa cũng sẽ không bị đong đưa kịch liệt , hắn cho rằng bản thân nghe lầm, không xác định hỏi lại một lần, “Vương gia, ngài nói… Đi nơi nào?”
“Đi phủ Thừa tướng Vân phủ.”
Thái độ của Cố Phi Trì cũng rất minh xác, nói rõ ràng.
“ Mấy người các ngươi đi xuống trước đi.” Hắn xoay người lại phân phó những người khác, mỹ nhân vây quanh làm hắn mệt mỏi, trong lòng hắn sau khi đột nhiên dâng lên ý niệm muốn gặp Vân Ngạo Tuyết, lại có chút bắt đầu gấp không chờ nổi.
Cố Hành Chu biết Vương gia từ trước đến nay là người có chủ kiến, nào dám ngỗ nghịch, đám mỹ nhân đó càng là như vậy , đều là người hàng năm bên cạnh phụng dưỡng, biết nghe lời mới có đường lui có thể đi, nếu như hôm nay Vương gia không có hứng thú, các nàng ngoan ngoãn rời khỏi là cũng được.
Từ phố Thiên Môn vẫn luôn là đường lớn, chỉ cần đi thêm hai đầu phố là đã đến Vân phủ.
Cố Hành Chu có chút hối hận vừa rồi cái miệng mình đáp lời đến quá nhanh.
Hôm nay là yến tiệc sinh nhật của bệ hạ, văn võ bá quan những nhân vật có uy tín danh dự đều sẽ tiến cung mừng thọ với bệ hạ, Vương gia từ trước đến nay chỉ lo thân mình, hôm nay đây là làm sao vậy, vì sao lại nhớ tới đi Vân phủ?
Chẳng lẽ, lại là bởi vì Vân Ngạo Tuyết?
Vân gia chỉ có hai nữ nhi chưa gả đi.
Đại nữ nhi là sát tinh tiếng tăm lừng lẫy Yến quốc , nhị nữ nhi nghe nói đã cùng nhi tử của Cửu Môn Đề Đốc Tống Hà là Tống Triệu Nguyên tư định chung thân, Vương gia tuy rằng phong lưu lại không hạ lưu, chuyện đoạt tình ái của người khác chưa bao giờ làm, cho nên cứ như vậy vội vàng phát hoảng đi gặp ai đó, đáp án đã được miêu tả rất sinh động.
Sát tinh toàn kinh thành đều e sợ cho tránh còn tránh không kịp, Vương gia lại không khác gì uống nhầm thuốc, chủ động chạy lên trước đi lấy lòng người ta.
Cố Hành Chu có chút nóng nảy, “Vương gia, hôm nay… Ngài có thể không đi hay không?”
Nhiều đôi mắt nhìn như vậy, do dù Vương gia hành sự phóng túng không kiềm chế được, cũng không chịu nổi đồn đại vớ vẩn như hồng thủy mãnh thú đâu!
Cố Phi Trì đương nhiên biết cố Hành Chu đang lo lắng cái gì, chỉ là hắn cũng không có ý định tiếp thu ý kiến của hắn ta, hắn một lần nữa nửa nằm bên trong xe ngựa, thanh âm bằng phẳng nghe không ra hỉ nộ, “Không thể, Vân Ngạo Tuyết rất hợp khẩu vị của ta, ta thích.”
Thân hình Cố Hành Chu cứng đờ.
Hắn đi theo Vương gia bên người nhiều năm, là lần đầu tiên nghe thấy hai chữ “ ta thích”.
Người có thanh danh phong lưu bên ngoài, đột nhiên hoàn lương, trong lòng Cố Hành Chu chỉ còn có khủng hoảng …
“ Ý của Vương gia là?” Cho dù Cố Hành Chu có trì độn như lúc trước , bây giờ cũng hiểu rõ Vân Ngạo Tuyết đối với Vương gia mà nói là có ý gì, một vị thiên kim tiểu thư nhìn không khác gì quan gia nữ tử nhà bình thường, vậy mà lại bắt được tâm của Vương gia.
Đích xác không đơn giản.
Cố Phi Trì giống như rất mệt, đối với thị vệ bên người hỏi chuyện hắn cũng không có công phu đi trả lời, hiện tại toàn bộ đầu óc thể xác và tinh thần của hắn chỉ nghĩ có thể nhanh chóng nhìn thấy Vân Ngạo Tuyết.
“Đi thôi, đừng để lỡ canh giờ.”
Chuyện Vương gia lo lắng không phải thấy lỡ giờ gặp bệ hạ, mà là sợ đi chậm sẽ lỡ mật dịp tốt gặp mặt cùng Vân Ngạo Tuyết.
Tuy rằng trong lòng chấn động, roi ngựa trong tay Cố Hành Chu vẫn vung ra ngoài.
Bỏ đi, dù sao nhiều năm như vậy, Vương gia đều bừa bãi sung sướng thành thói quen, cũng không kém gì lần này.
Yến tiệc sinh nhật của bệ hạ không phải việc nhỏ, Vân phủ từ giờ Dần một khắc [ giờ Dần từ 3-5h sáng, một khắc = 15 phút] đã bắt đầu chuẩn bị, Vân Ngạo Tuyết rất thích ngủ nướng, đặc biệt là đã nhiều ngày ở bên ngoài vui vẻ chơi gần như quên mình, đột nhiên bắt dậy sớm nàng thật sự chịu không nổi.