Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Ngạo Tuyết ừ một tiếng, “Đúng vậy, muốn đi nhìn cái vị đại sư kia.”

Mặc dù là làm trò với người ngoài, nhưng khi Vân Ngạo Tuyết nói ra những lời này vẫn nghiến răng nghiến lợi.

Vốn dĩ nàng định tới đây đập phá một trận, không nghĩ tới vì cứu hắn mà làm chậm trễ thời gian, đến cái mặt người ta cũng chưa thấy được, cho ông ta một bài học chỉ có thể để lần sau lại nói, hôm nay đành buông tha cái người tên Nguyên Hoằng pháp sư kia trước, nữ tử báo thù mười năm không muộn.

“Nghe khẩu khí của cô nương, thì trước kia chưa từng tới sao?” Thẩm Phong Miên như là rất quan tâm đối với chuyện của nàng, vẫn luôn dò hỏi tới cùng.

Bản thân Vân Ngạo Tuyết đối với cái vị được gọi là đại sư kia không có chút hảo cảm nào, lúc này căn bản không muốn nói thêm, hừ lạnh một tiếng nói, “Nếu như ta mà tới trước vài lần, chỉ sợ hương khói thịnh vượng của chùa miếu này các ngươi cũng không nhìn thấy.”

“Cái gì?” Thẩm Phong Miên nghe không hiểu.

“Khách hành hương thắp hương lễ Phật chẳng qua là vì tìm kiếm một chỗ tâm linh để gửi gắm, phán bừa với một chuyện sẽ không xảy ra ở tương lai, vô cùng đáng xấu hổ, ta nếu đến nơi đó, ta nhất định phải đối mặt hỏi lão lừa trọc đó một câu, vì cái gì muốn nhằm vào ta.”

Thẩm Phong Miên lại ho khan lên, chẳng qua lúc này đây lại nghiêm trọng hơn so với vừa rồi mở mành xe ngựa ra, gần như là ho đến không thở được.


Vân Ngạo Tuyết sợ hắn thật sự ho đến ngất xỉu , vội vàng tới gần vỗ nhẹ vào lưng hắn giúp hắn nhuận khí

Lúc này đây Thẩm Phong Miên thực thông minh lựa chọn câm miệng. [ doc full chap tai dtruyen.com , những web khác đều chưa được cho phép ]

Rất nhanh đã đến Thiên Kiều Các, ban ngày Thiên Kiều Các không giống với buổi tối, thiếu vài phần mùi hương phấn mặt.

Nàng lớn như vậy, hai đời làm người, lúc còn ở hiện đại chưa từng tới hộp đêm, đến cổ đại cũng chưa từng tới thanh lâu, muốn nói không hiếu kỳ, đó là giả.

Vừa lúc hôm nay vị này Thẩm công tử trở về, nàng cũng nghĩ đến Thiên Kiều Các để mở rộng tầm mắt.

Không thể không nói vị Phong Miên công tử này thật sự là quá lợi hại, Thiên Kiều Các chính là thanh lâu nổi tiếng nhất trong kinh, một người nam nhân như hắn trà trộn ở trong dám mỹ nữ yêu kiều quyến rũ đã vốn là kỳ lạ, huống chi chân còn không tiện, cứ một mình như vậy , ngoại trừ có tướng mạo đẹp chút, vậy mà còn có bản lĩnh kiếm cơm ăn ở Thiên Kiều Các

Đó chính là nơi thanh quan danh kỹ khắp nơi tụ tập a!

Nàng không có hứng thú với kỹ viện, nhưng mà cái thanh lâu này, nàng thực sự muốn nhìn.

Xe ngựa rất nhanh dừng ở trước cửa Thiên Kiều Các.

Thiên Kiều tên nghe như ngàn mỹ nữ ôn nhu yêu kiều, nhưng phô trương thực sự rất lớn.



Lúc này mới giờ Tỵ một khắc, cũng chính là 9 giờ sáng sớm, trước cửa Thiên kiều Các xe ngựa đã dừng san sát nhau hương trà mịt mờ quấn quanh chóp mũi.

Trong kinh phồn hoa, Thiên Kiều Các lại còn chiếm đóng ở tuyến đường chính trên phố Bắc, có thể nói là nơi tiêu tiền đệ nhất trong kinh.

Lúc đó xa phu vừa mới nâng vị Phong Miên công tử này xuống xe,người tròn Thiên Kiều các giống như là có thiên lý nhãn thuận phong nhĩ [ tai mắt ttinh tường ], đã có người ra đón.

Là một tú bà bụ bẫm.

Vừa nhìn thấy Phong Miên công tử, vô cùng khẩn trương, giọng nói lại lớn, xua tay với tiểu nhị tiếp đón ở phía sau, bản thân thì tiến lên phía trước , trong miệng cũng lại không ngừng ồn ào, “Ai u đại công tử của ta ơi, thân thể không khoẻ còn chạy nhảy khắp nơi, hôm nay lạnh lẽo giá rét nếu mà nhiễm bệnh thì phải làm sao, mau mau, nâng đi vào.”

Nói đến cũng kỳ quái, người bình thường nhờ người hỗ trợ xong ít nhất cũng sẽ nói cái cảm ơn, hoặc là lễ phép mời người ta đi uống cái trà gì đó, vị này thì hay rồi, từ lúc về đến nhà bắt đầu giống như quên mất sự tồn tại của Vân Ngạo Tuyết !

Vân Ngạo Tuyết trơ mắt nhìn hắn giống như quốc bảo bị người nâng đi vào.

Vân Ngạo Tuyết cười nhạo một tiếng, cảm thấy bản thân quá là tự mình đa tình. Thật đúng là loại người nào cũng có, nàng một mảnh hảo tâm, Thẩm Phong Miên thế nhưng lại chẳng quan tâm đối với nàng!

Vốn dĩ nàng còn nghĩ đi vào tham quan một chút.

Cái này thì hay rồi, tâm tình càng ngày càng tệ.

Vừa rồi người này ở trên xe ngựa còn coi như bình thường, kết quả người của Thiên kiều Các vừa ra tới hắn liền trở nên lạnh lẽo so với băng ở nam cực còn muốn lạnh hơn.

Tú bà kia vừa thấy Vân Ngạo Tuyết còn đứng ở nơi này, cái gì cũng chưa hỏi, theo tầm mắt của nàng, bà ta tự cho là hiểu biết từ trong ống tay áo móc ra một thỏi vàng không nói hai lời nhét vào trong tay nàng, “Cô nương, cảm ơn ngài đưa Phong Miên công tử trở về, mời ngài trở về đi.”

Tú bà vào trước là chủ, cho rằng Vân Ngạo Tuyết cũng giống như những người tới trước đây, đều là những kẻ lấy đủ loại lý do để tiếp chận Phong Miên công tử, sau khi cho một thỏi vàng bà ta cười như không cười nói, “Đúng rồi, còn có một câu lão thân cũng nhắc nhở cô nương một chút, phấn mặt mới của Phong Miên công tử không bán cửa sau , nếu như ngài muốn mua, vẫn mong lên để ý bố cáo trước của của Thiên Kiều Các.”

Thấy bộ dáng của Vân Ngạo Tuyết giống như nghe không hiểu, bà ta lại nói, “ Mấy kịch bản như thế nào Phong Miên công tử đã thấy nhiều, cô nương tự trọng.”

Vân Ngạo Tuyết: “???”

Đây là là ám chỉ nàng, vì tiếp cận cái tên Phong Miên công tử này mà chỉ thiếu dùng thủ đoạn ?

Làm ơn, rõ ràng là hắn cầu nàng trước có được không!



Còn có tú bà này, biểu tình nhìn người bộ dáng cao cao tại thượng còn không nói , bà ta cũng chưa hỏi tên họ của mình là gì, bùm bùm nói một đống lớn, đây rõ ràng là muốn đuổi khách, khinh người quá đáng đi?

Tính tình của Vân Ngạo Tuyết cũng cao lên, nàng rũ mắt nhìn thỏi vàng trong tay, hất tay ném một cái, cũng mặc kệ tú bà có tiếp được hay không, “Có một câu ta cũng muốn nói cho bà.”

Tú bà không rõ rang lắm Vân Ngạo Tuyết rốt cuộc muốn làm cái gì, như cũ duy trì mặt ngoài lễ phép, “ Mời ngài nói .”

Vân Ngạo Tuyết một tay che ở đuôi lông mày làm một cái mái che năng , che đậy ánh mặt trời chói chang dần dần lên cao, nàng híp híp mắt, ngữ khí nhàn nhạt, “Phiền toái chuyển cáo Thẩm Phong Miên, nam nhân ra cửa bên ngoài phải bảo vệ bản thân thật chu toàn, hắn không có khả năng lần nào cũng có vận khí tốt gặp được người tốt như bổn cô nương.”

Tú bà: “…”

Nói xong câu này, Vân Ngạo Tuyết xoay người tiêu sái rời đi.

Cũng chỉ là chuyện thuận tay thì làm, còn phải một thỏi vàng, ra cửa một chuyến vẫn là rất có lời, chỉ là nàng không được vui khi cứu người còn bị như thế.

Tú bà đứng ngốc ở tại chỗ, nhìn thỏi vàng trong tay lắc lắc đầu, xoay người vào cửa.

Bà ta đúng là cũng không biết tính khí cô nương này còn rất lớn.

Xe ngựa càng lúc càng xa, nếu như lúc này Vân Ngạo Tuyết có thể thấy, nhất định sẽ kinh ngạc tròng mắt đều rơi xuống, bởi vì vừa rồi Phong Miên công tử chân cẳng không tiện, vậy mà đang đứng ở bên cửa sổ.

“Ai bảo ngươi tự chủ trương?” Thẩm Phong Miên che miệng, tiếng ho cũng tận lực áp chế.

Tú bà vừa rồi vẻ mặt còn tươi cười khi đói mặt với Thẩm Phong Miên giống như thay đổi thành một người khác, biểu tình nghiêm túc, thần sắc ngưng trọng, một bộ dáng không dám nói nhiều lời.

“Ngài thân mình khó chịu, vừa rồi vị cô nương kia định tiến vào, nô tỳ lúc này mới bất đắc dĩ làm nàng rời đi…”

Người ngoài đều biết Thẩm Phong Miên hai chân tàn tật, nhưng trên thực tế chỉ có một số ít người trong Thiên Kiều Các biết, công tử không phải đứng dậy không nổi, chỉ là không thể đứng thẳng trong thời gian dài.


Nguyên do trong đó, tất cả mọi người giữ kín như bưng, không người dám đề cập tới.


Lúc này Thẩm Phong Miên mới lạnh lạnh nhìn bà ta một cái, “Không có lần sau.”


“ Vâng lệnh.”


“Đào Hoa Tiếu [ hoa đào cười ]tiến triển như thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK