Nàng lưu lại nơi này là muốn nhìn một chút Thẩm Phong Miên rốt cuộc làm cái quỷ gì.
Tuệ Nhi đương nhiên sẽ không đi một mình, “Tiểu thư, nô tỳ còn nhịn được.”
Thấy Tuệ Nhi khăng khăng đi theo mình, Vân Ngạo Tuyết cũng không nói cái gì nữa.
Mà Vân Ẩn Nguyệt ở một bên nhịn thật lâu rốt cuộc nhịn không được, lúc này thanh âm nghe có chút cuồng loạn, “Phụ thân, người nọ từ chỗ phong lưu dơ bẩn mà đến, Vân phủ của chúng ta khi nào thì tùy tiện như vậy ? Chó hoang mèo dại đều có thể tiến vào!”
Thật đúng là nói Vân Ẩn Nguyệt ngực to não phẳng, Vân Quân Niên ở trong triều đình tung hoành cũng đã mấy chục năm,ánh mặt nhìn người dữ dội độc ác,thái độ hôm nay đại biến cũng là sau khi xem xong bái thiếp đưa lên. Vân Ngạo Tuyết đứng ở gần, nội dung bên trong bái thiếp tuy rằng không nhìn rõ, nhưng dòng chữ ngay đầu lại xem rõ ràng.
Chữ Thẩm bên trên được ấn mạ vàng .
Tuy rằng Vân Ngạo Tuyết tới đây thời gian không dài, nhưng lại biết bên trên thiệp ấn mạ vàng là đại biểu cho cái gì.
Đại Yến quốc xưa nay có quy định, ấn vàng ròng từ trước đến nay đều chỉ có hoàng thất mới có thể dùng.
Nhưng mà Yến quốc để chứng tỏ sự tôn quý của hoàng thân quốc thích, tuy rằng không thể dùng vàng ròng, lại cho phép bọn họ dùng mạ vàng, hoàng thất dùng vàng ròng, hoàng tộc tông thất dùng mạ vàng, cấp bậc chế độ rõ ràng, danh thiếp vừa rồi Thẩm Phong Miên cho người đệ lên chính là màu vàng kim.
Hơn nữa bên ngòai đều đồn rằng Thẩm Phong Miên xuất thân ở chỗ bụi hoa bụi cỏ , một đại nam nhân luôn thích trát phấn như nữ nhân , liền càng thêm khiến người xem thường.
Cho nên lai lịch về hắn trên giang hồ luôn làm mọi người xôn xao, nói hắn là cô nhi cũng có, nói hắn là vì tình khổ sở mới tiến thanh lâu chơi trò chúng sinh cũng có không ít.
Nhưng mà cũng phải nói lại, hình như từ trước đến nay Thẩm Phong Miên đối với thân thế của hắn cũng chưa từng lên tiếng đính chính, càng không phản ứng với những lời này, vẫn như cũ làm theo ý mình, bằng vào sự ôn nhu săn sóc của hắn giữ lại được hình tượng trong sạch của bản thân, vậy mà thanh danh trong đám các cô nương cũng không tồi. [ ủng hộ bạn dịch tại dtruyen.com ]
Chính là Vân Ngạo Tuyết xem đó là một điểm mấu chốt nhất.
Mặc cho thanh danh của Thiên Kiều Các có lớn như thế nào , hắn cũng không dám dung ấn mạ vàng, trừ phi…
Trừ phi bản thân hắn có thể sử dụng ấn mạ vàng của con cháu quan gia!
Thẩm Phong Miên họ Thẩm, nếu đây không phải là dùng tên giả …Trong đầu Vân Ngạo Tuyết nhanh chóng tìm tòi một lần, lại kết hợp với thái độ quay ngoắt 180 độ của Vân Quân Niên , chợt có một cái ý tưởng nhảy ra chui vào trong đầu nàng.
Chẳng lẽ hắn thế nhưng là…
Chẳng qua càng khiến người kỳ quái chính là, nếu đã vạch trần thân phận, vậy vì cái gì lại phải là hôm nay,lại còn là thời điểm tới bái phỏng Vân phủ?
Theo nàng biết Thẩm Phong Miên cùng Vân phủ xưa nay không có qua lại.
Thẩm Phong Miên rất nhanh đã được đưa vào.
Lần này Vân Ngạo Tuyết mở to hai mắt nhìn, nàng thậm chí còn giơ tay xoa nhẹ vài cái, luôn mãi xác nhận bản thân không có bị hoa mắt.
Cái quỷ gì!
Hắn thế nhưng là đi vào đây!
Sáng sớm hắn ngồi xe lăn, hiện tại là có thể đứng thẳng?
Không thể không nói dáng cao lại càng thêm một điểm, vốn dĩ lúc trước hắn vẫn luôn ngồi xe lăn, Vân Ngạo Tuyết đều phải nhìn xuống hắn, cho dù hắn có dung mạo kinh người, nàng cũng không cảm thấy hắn có bao nhiêu đẹp.
Chính là hiện tại vừa thấy, lại hoàn toàn không giống nhau.
Dáng người của hắn mảnh khảnh , gương mặt lớn bằng bàn tay cùng với một đôi mắt phượng càng yêu mị hơn so với nữ nhân, lại còn có một loại ngạo mạn nhạt nhẽo, giống như không để bất luận kẻ nào để vào mắt.
Thẩm Phong Miên chỉ mặc một cái áo lông cừu màu hồng nhạt, màu đỏ tô thêm màu da, càng làm cho khuôn mặt hắn lộ ra vài phần yêu dã , Vân Ngạo Tuyết đột nhiên nhớ tới lúc bản thân còn ở hiện đại đi đến vùng trồng lúa để du lịch nhìn thấy một cái hồ nước được dãy núi vờn quanh, giống như Thẩm Phong Miên lúc này, sạch sẽ, sâu thẳm, lại không thấy đáy..
Ngay cả lúc này Thẩm Phong Miên đang cười, nàng cũng không thể phân biệt ra là chân tình hay là giả ý.
Người này, giống như hành tây, lột bỏ từng tầng từng tầng xuống vẫn không thể nhìn trộm được gương mặt thật của hắn .
Trong nháy mắt kia Vân Ngạo Tuyết hối hận, nàng hối hận lúc mình ở quán trà không nên xúc động như vậy .
Thẩm Phong Miên người này tuyệt đối không đơn giản như mình suy nghĩ .
Vân Ngạo Tuyết vẫn còn đang khiếp sợ, Thẩm Phong Miên đã tư thái nhàn nhã nhìn như không thấy lướt qua nàng, đi tới trước mặt Vân Quân Niên .
“Gặp qua Vân thừa tướng.” Người bình thường thấy Vân Quân Niên ít nhất phải quỳ xuống hành đại lễ, hắn cũng chỉ là hơi hơi hành lễ, gặp qua lễ lúc sau, lúc này mới hơi gật đầu với Vân Ngạo Tuyết , khóe mắt hơi nheo lại, khóe miệng hình như có một mạt cười nhạt không có độ cong, thanh thanh lọt vào tai, “Vân cô nương, chúng ta lại gặp mặt.”
Lúc này cho dù Vân Ngạo Tuyết đã biết thân phận chân chính của hắn, đối với thái độ của hắn cũng không có nửa điểm biến hóa.
Suy nghĩ không khác gì Vân Ngạo Tuyết, Vân Quân Niên biết Thẩm Phong Miên là ai.
Vân Quân Niên sửa lại sự không kiên nhẫn vừa rồi , trên mặt còn đầy tươi cười , trong hàn huyên vậy mà còn mang theo khách khí :” Nhiều năm không thấy, Thẩm công tử càng thêm ngọc thụ lâm phong, mấy ngày trước đây Thẩm lão gia tiến cung bái kiến Hoàng Hậu nương nương, lão thần còn cùng hắn hàn huyên vài câu.”
Nghe vậy Thẩm Phong Miên không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp, “Đa tạ thừa tướng đại nhân nhớ, lúc viếng thăm cô mẫu cũng không ngừng một lần nhắc rằng thừa tướng vô cùng trung tâm, là một người vô cùng mẫu mực.” Nếu là bình thường Vân Quân Niên nghe nói bản thân bị một tên chui trong đống hoa đàm luận, nhất định sẽ nổi trận lôi đình, chỉ là nay đã khác xưa, hắn nhận ra Thẩm Phong Miên, tự nhiên không dám lỗ mãng, còn cười đến thập phần vui vẻ.
“Đa tạ Thái Hậu nương nương nhớ đến lão thần, vì Yến quốc phân ưu, chính là bổn phận làm thần tử .”
Cho dù Vân Ẩn Nguyệt có ngốc, từ trong cuộc nói chuyện của hai người cũng nghe ra một ít manh mối.
Thẩm Phong Miên gọi Thái Hậu là cô mẫu, đương kim Thái Hậu cũng xác thực lại họ Thẩm…
Cho nên, phụ thân của Thẩm Phong Miên cùng Thái Hậu chính là tỷ đệ ruột cùng một mẹ đẻ ra, phụ thân hắn chính là thân cữu cữu của đương kim bệ hạ!
Chỉ là có một chút làm Vân Ngạo Tuyết rất kỳ quái, nếu là con trai của quốc cữu, vậy vì sao thân phận của Thẩm Phong Miên giống như vừa rồi Vân Quân Niên mới biết được ? Chẳng lẽ trong đó còn có ẩn tình gì hay sao?
Lúc này cũng không phải là thời điểm để truy cứu, chỉ nghe Vân Quân Niên nói, “Nếu Thẩm công tử đường xa mà đến, bên ngoài gió lớn vẫn nên tiến vào buồng trong uống ly trà nóng đi.”
Thẩm Phong Miên lại xua tay cự tuyệt, “Uống trà thì không cần, hôm nay tới đây bái kiến thừa tướng là thứ nhất, thứ hai cũng là muốn đến cảm ơn Vân cô nương, cảm tạ nàng buổi sáng rút đao tương trợ.”
Chỉ nghe Thẩm Phong’bốp bốp’ vỗ đôi tay, từ hành lang nối đuôi nhau mà ra vào vài tên người hầu, hai người một tổ các nâng một cái rương gôc hồng đàn nặng trĩu.