Sở dĩ làm như vậy, là bởi vì chẳng may Vân Ngạo Tuyết thật sự là một tên đạo tặc, hắn sẽ lập cái công lớn, kể cả không phải đạo tặc, người này lai lịch không rõ, hắn thân là thân tín của ngự sử gia , làm rõ chân tướng thì cho dù trói sai người, thừa tướng biết chuyện cũng không thể làm gì hắn, quả thực một mũi tên trúng hai con chim.
Lúc này Vân Ngạo Tuyết cũng tiến thoái lưỡng nan, lệnh bài này là Vân Quân Niên tự mình cho nàng, hôm nay nàng lại là nữ giả nam trang, nếu muốn phủi sạch quan hệ với mình, chỉ có thể bại lộ thân phận.
Từ thời khắc nàng quyết định muốn xen vào việc của người khác, thân phận cũng đã giấu không được.
Vân Ngạo Tuyết còn đang suy xét tính khả thi của sự tình, đuôi mắt tam giác của tên dẫn đầu hơi hơi đảo qua, cũng đã thấy trên người Vân Ngạo Tuyết treo một khối ngọc bội.
“Đây là cái gì?”
Vân Ngạo Tuyết nhìn theo hướng hắn chỉ bên hông vừa thấy, thầm chửi cmn.
Xong đời, vừa rồi lúc ra cửa chỉ là nghĩ nữ giả nam trang là xong, ngọc bội là vật nàng vẫn luôn đeo bên người , nàng quên bỏ xuống.
Nàng còn chưa nghĩ xong rốt cuộc có muốn cho thấy thân phận thật sự hay không, theo bản năng liền bưng kín ngọc bội.
Không nghĩ tới cái động tác này ngược lại làm những người này càng thêm nghi ngờ, tên dẫn đầu cảm thấy nàng càng thêm khả nghi, “Chẳng lẽ ngọc bội này ngươi cũng trộm?”
Thẩm Phong Miên ở một bên xem diễn dở khóc dở cười, mỗi lần khi hắn cảm thấy Vân Ngạo Tuyết thực thông minh, lại sẽ có một việc vừa lúc đánh mất cái nhìn của hắn.
Mấy người này tự cho là bắt được nhược điểm của Vân Ngạo Tuyết, thừa dịp nàng không chú ý, thế nhưng duỗi tay kéo ngọc bội đeo trên dây lưng của nàng xuống, chỉ thấy dương chi bạch ngọc treo trên dây đeo màu hồng phấn đã rơi vào trong tay tên cầm đầu, hắn lăn qua lộn lại mà nhìn một lần, vừa nhìn vừa đề phòng Vân Ngạo Tuyết.
Đột nhiên, ánh mắt hắn dừng ở trên ngọc ngừng một cái chớp mắt, như là sợ nhìn lầm, hắn dứt khoát đem ngọc giơ lên đón ánh sáng để xem, trong miệng cũng không tự giác nói ra thành tiếng.
“Vân, Ngạo, Tuyết?”
Vân Ngạo Tuyết nhận mệnh mà nhắm hai mắt lại, cái này là thật xong rồi, vốn định cứu người, không nghĩ tới người không cứu được, ngược lại đem bản thân ném vào bên trong, kể từ đó chuyện mình nữ giả nam trang khẳng định sẽ bị Vân Quân Niên biết, phỏng chừng lại phải nghe quở trách.
Nhưng mà điều nàng cũng chưa nghĩ đến chính là, nàng đợi nửa ngày, biểu tình trên mặt những người đó lại xuất sắc ngoạn mục, đặc biệt là người đang cầm ngọc bội của mình, khuôn mặt vặn vẹo, như là thấy cái gì cực kỳ đáng sợ.
Ngọc bội này có đáng sợ như vậy sao?
“Ngươi, ngươi quả thật là Vân Ngạo Tuyết?”
Không đợi Vân Ngạo Tuyết trả lời, người dẫn đầu thế nhưng rút ra đao, Vân Ngạo Tuyết phát ngốc, đây là muốn giết người diệt khẩu?
Mắt thấy đại đao cách chính mình càng ngày càng gần, Vân Ngạo Tuyết đã nhắm hai mắt lại.
Nhưng khiến nàng không nghĩ tới chính là, đại đao lấy thế hung hãn đập vào trước mặt, nàng đã cảm nhận được, nhưng ở thời điểm mấu chốt đại đao giống như bị ngăn cản, mặc dù là như vậy, mũi đao vẫn lướt qua cây trâm trên búi tóc,tóc đen như thác chậm rãi rối tung, toàn bộ búi tóc đều bị xõa tung xuống.
Tiểu ca anh tuấn đột nhiên biến thành cô nương mỹ kiều, làm mọi người ở đây sôi nổi ngây người.
Tên dẫn đầu người một kích không thành lùi về sau vài bước, sửa lại biểu tình hung thần sát ác ông đây độc đại, cầm ngọc bội trong tay ném một cái, nếu không phải nàng tiếp nhanh, ngọc bội khẳng định sẽ bị rơi vỡ thành từng mảnh.
Vậy mà hắn lại chạy trối chết, vài người còn lại nháy mắt liền không còn người cầm đầu , cũng liên tục lui về phía sau, một mực thối lui đến tận cửa quán trà , giống như phía sau có chó đuổi, vừa muốn trốn chạy, đột nhiên đầu gối mềm nhũn, toàn bộ quỳ gối tại chỗ không thể động đậy.
Dù thế nào Vân Ngạo Tuyết cũng không nghĩ tới lá gan đám người này lại lớn như vậy , rõ ràng biết nàng là ai, còn định hạ sát thủ đối với nàng
Nhưng là cố tình đám người này lại cứ như bị trúng tà, lúc này lại chạy vắt giò lên cổ, chẳng lẽ, có người đang âm thầm trợ giúp mình?
Nhưng mà nơi này ngoại trừ nàng thì chỉ còn lại Tuệ Nhi cùng cái vị ngồi ở trên xe lăn Phong Miên công tử.
Hẳn là trùng hợp, người này nhìn suy nhược không làm gì được, sao có thể ra tay đả thương người? Ý niệm này chỉ ở trong đầu hiện lên một cái chớp mắt, ngay lập tức đã bị nàng phủ quyết.
Ngay sau đó lại có một cái ý tưởng không có khả năng hiện lên ở trong đầu nàng , chẳng lẽ là bởi vì cái ngọc bội này?
Cái ngọc bội này của nàng lại có mị lực lớn như vậy ? Có thể làm những người này giống như bị khống chế bò không đứng dậy nổi?
Mấy người vừa rồi còn hung thần ác sát ở trên mặt đất lăn qua lăn lại chính là bò không đứng dậy, Vân Ngạo Tuyết xem bọn họ tạm thời không có gì uy hiếp, liền đem tiểu nhị khách điếm tránh ở dưới bàn quầy nâng lên, lại đem bạc vụn rơi rụng trên mặt đất nhặt lên đưa cho hắn, “Tiểu ca, giúp ta một chút.
Tiểu nhị khách điếm run run lạnh run hai lỗ tai đỏ bừng, lại có chút không dám nhìn Vân Ngạo Tuyết, “Khách quan mời nói.”
“Cầm lệnh bài này đi tìm thị vệ trưởng Hạ Khởi của phủ Thừa tướng, cứ nói dưới chân núi Hoằng Pháp Tự phát hiện kẻ cắp đêm qua xâm nhập.”
Kẻ cắp ngày hôm qua đương nhiên không có khả năng là bọn họ, chỉ là Vân Ngạo Tuyết cố ý nói như vậy, Hạ Khởi mắt cao hơn đầu đương nhiên sẽ không nghe nàng, nhưng là nàng biết hắn nhất định rất muốn bắt lấy kẻ cắp, nàng chỉ cần nói như vậy, Hạ Khởi nhất định sẽ đến.
Vân Ngạo Tuyết định cho hắn bạc, tiểu nhị khách điếm lại vẫn luôn lui về phía sau căn bản là không dám tiếp, “Ngài nói tiểu nhân nhất định sẽ đưa tới, bạc thì không cần…”
Thái độ của tiểu nhị khách điếm đối với nàng cùng lúc trước khác nhau như hai người, Vân Ngạo Tuyết hiểu rõ nói, “Ngươi sợ ta?”
Điếm tiểu nhị muốn nói lại thôi, lại vẫn là nói thật, “Vân tiểu thư, người trong kinh thành ai cũng sợ ngài…” Ai cũng không nghĩ đến hắn đột nhiên nói một câu long trời lở đất như vậy.
Vân Ngạo Tuyết ngây người một cái chớp mắt, “Ngươi nói cái gì?”
Nàng vừa hỏi như vậy , tiểu nhị khách điếm càng trở nên co rúm lại, mặt cũng trở nên trắng bệch, “Người ở nơi này đều biết Vân cô nương ngài, ngài là sát tinh chuyển thế, trước đây Nguyên Hoằng pháp sư nói , gặp ngài phải tránh xa, bởi vì nhẹ thì tai họa thêm thân, nặng thì bỏ mạng…”
Lại là cái tên Nguyên Hoằng!
Có phải đời trước nàng đào phần mộ tổ tiên lão lừa trọc này, cho nên đời này tới tìm nàng báo thù?
Đem nàng nói sát tinh bám vào người đối với hắn thì có gì tốt?
Cho dù người ông ta nói không phải nàng, Vân Ngạo Tuyết chân chính đã chết, nàng làm người đứng xem nghe câu nói như thế vẫn sẽ khổ sở, nói người ở thời đại này vô tri cũng được, bảo sao nghe vậy cũng thế, đồn đãi đem một cái tiểu cô nương bức tới tuyệt cảnh, thật không biết những năm đó nàng ta đã sống như thế nào .
Vân Ngạo Tuyết lộ ra một cái biểu tình ngoài cười nhưng trong không cười, nghiến răng nói, “Đồn đãi mà thôi không thể coi là thật, ta ở Vân phủ cũng sống nhiều năm như vậy , ngươi nhìn người ở Vân phủ không phải đều vẫn rất tốt sao?”