Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[ quỳ thủy : mùa dâu của các cô nương ]

Mà lúc này Hạ Khởi tự cho là chiếm thượng phong, càng thêm gấp không chờ nổi, “Đại nhân, thuộc hạ không phải là vu khống, lúc tới viện của đại tiểu thư là lúc đã điều tra qua những nơi khác đều không có vấn đề.”

Vân Ngạo Tuyết sắc mặt thoạt nhìn một chút đều không hoảng hốt, thậm chí còn mang theo vài phần lười nhác, “Vậy xin hỏi Hạ thị vệ trưởng, ngài lại từ nơi nào nhìn ra rằng ta có vấn đề? Hay là nhìn thấy trên ống quần có vết máu sao?”

Vân Quân Niên cũng có nghi hoặc tương tự.

Theo lý thuyết vừa rồi Hạ Khởi nói một đống lớn như vậy ,cũng chỉ là giả thiết, không có chứng cứ các thực, hắn nói hung thủ bị thương, nhưng hung thủ vẫn chưa bắt được, nhưng lại có điểm vu oan đẩy hiềm nghi cho Ngạo Tuyết.

“Hạ Khởi, ngươi biết bôi nhọ đích nữ là kết cục gì sao?” Vân Quân Niên nhìn vào mặt mũi Tống Hà muốn ám chỉ hắn một chút, có một số việc không lấy ra chứng cứ vô cùng xác thực nếu chuyển biến khác thì còn tốt.

Không nghĩ tới Hạ Khởi phảng phất giống như không nghe thấy, vẫn luôn nhằm vào Vân Ngạo Tuyết, “Một khi đã như vậy, vẫn mong đại tiểu thư giải thích một chút lý do có vết máu này, ngàn vạn lần không cần nói cho tại hạ, đây là vết máu bị thương do ngài tự mình không cẩn thận, chưởng sự ma ma cũng ở trong phủ, đến lúc đó đại tiểu thư phải vì mỗi một chữ trong lời nói của mình mà phụ trách.”


Hắn thật đúng là muốn giằng co cùng mình!

Trong phòng ánh nến chập chờn, biểu tình trên mặt mỗi người đều không giống nhau,

Vân Ngạo Tuyết chăm chú nhìn xung quanh , có kinh ngạc, có xem diễn, có chết lặng, còn có vui sướng khi người gặp họa, thật là mỗi người một vẻ.

“Ngạo Tuyết, nếu Hạ Khởi nói là sự thật, ngươi chỉ cần giao ra kẻ cắp, chỗ của phụ thân có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ, con vẫn là nữ nhi ngoan của ta.” Hồi lâu chưa từng nói chuyện Vân Quân Niên vừa mở miệng chính là hình tượng từ phụ [ cha hiền ] .

Có lẽ lúc trước Vân Ngạo Tuyết sẽ tin tưởng, nhưng là lúc này Vân Ngạo Tuyết ngay cả dấu ngắt câu của ông ta cũng đều không tin.

Nàng vẫn luôn trầm mặc.

Nơi xa trong tay Cố Lan Tức nam giả nữ trang cũng nắm ám khí, sống còn, hắn có lẽ thật sự sẽ động thủ trước với Vân Ngạo Tuyết .

Tia sáng lạnh lẽo ở hắn trong mắt dần dần hội tụ.

Tiểu nha đầu thật là thông minh, gặp chuyện quyết đoán không thua bất luận mưu sĩ nào, nhạy bén vô song, nếu để lâu ngày tất thành châu báu, chỉ tiếc, không giữ nàng được.



Chuyện này đã đem Vân Ngạo Tuyết bức tới ngõ cụt, hơn nữa Vân Quân Niên lại lời ngon miệng ngọt khuyên bảo, một tiểu cô nương có lẽ sẽ chịu thua, hơn nữa đổi thành bất luận người nào, đều sẽ đứng về phía người nhà.

Cố Lan Tức tay nắm thật chặt, ngay thời điểm ở hắn đem ám khí trong tay nhắm thẳng vào Vân Ngạo Tuyết, Vân Ngạo Tuyết đi phía đến phía trước một bước.

Nói năng có khí phách, “Nếu mọi người đều cảm thấy hứng thú với vết máu trên ống quần ta, thì hôm nay ta đây sẽ ăn ngay nói thật.

Cố Lan Tức tạm thời thu tay.

Hạ Khởi dù bận vẫn ung dung nhìn nàng.

Tầm mắt mọi người tất cả đều tập trung ở trên người nàng, muốn nhìn một chút nàng rốt cuộc có thể nói ra lời hoa mỹ gì .

Chỉ thấy Vân Ngạo Tuyết trên mặt lộ ra hai mạt đỏ ửng, lại có chút ngượng ngùng, “Phụ thân, kỳ thật sự tình không giống như Hạ đại nhân nói.”

“Con có phải muốn nói với thừa tướng, con là bị bắt cóc, bị bắt buộc hay không ?”

Liễu Phạm Âm vẫn luôn bên cạnh Vân Quân Niên chưa lên tiếng không biết sợi dây thần kinh nào bị chập rồi, đột nhiên đoạt mất lời của Vân Ngạo Tuyết.

Hạ Khởi lại ở một bên lửa cháy đổ thêm dầu, “Đại nhân ngài có điều không biết, tên nghịch phạm này quen thuộc từng nhánh cây ngọn cỏ trong viện, đi lại tự nhiên, nhất định là có nội ứng.”

Nội ứng là ai thì không nói rõ, nhưng ý tứ không cần nói cũng biết.

Bọn họ chỉ hận không thể khiến Vân Ngạo Tuyết lập tức thừa nhận chính mình là đồng lõa.

Vân Quân Niên dựa lưng vào ghế, nhàn nhạt nhìn Vân Ngạo Tuyết, “Bọn họ nói đều là thật vậy chăng?”

Hạ Khởi tự cho là bắt được cái đuôi của Vân Ngạo Tuyết, trong lòng vui vô cùng, ở một bên châm chọc mỉa mai, “Đại tiểu thư, thừa tướng mắt sáng như sao, người cần phải nghĩ kỹ rồi hẵng nói.”

Vân Ngạo Tuyết không để ý tới hắn, quy quy củ củ quỳ xuống, “Phụ thân minh giám, trên quần áo của nữ nhi khi nào bị dính vết máu nữ nhi cũng không biết, nhưng nữ nhi cũng có một chuyện cần báo cáo.”



“Nói đi.”

Vân Ngạo Tuyết nhìn trái nhìn phải, hình như có chút khó xử, “Phụ thân có thể cho người khác lui xuống một chút rồi hẵng nói hay không ?”

Vân Quân Niên lại cự tuyệt đề nghị này, “Có chuyện gì thì cứ nói, ở đây không có người ngoài, huống hồ hiện tại Hạ Khởi ở đây, con cần phả rửa sạch hiềm nghi của bản thân.”

Hạ Khởi nghe vậy càng hừ lạnh nói, “Đại tiểu thư đang suy nghĩ nên dùng lý do gì để thoái thác sao? Hoặc là muốn cho lui người khác để làm nũng với thừa tướng, chuyện này chứ như vậy cho qua?”

Kỳ thật trong lòng Vân Ngạo Tuyết cũng tự hiểu rằng, bản thân ở trong lòng Vân Quân Niên cùng trong nhà này có mấy cân mấy lượng, vừa rồi chẳng qua là trong tâm nàng muốn thử chút may mắn mà thôi, nghĩ Vân Quân Niên niệm tình nàng là đích nữ Vân gia, ít nhiều sẽ để lại thể diện cho nàng một chú.

Từ lúc Hạ Khởi đến đến bây giờ, nàng vẫn luôn mặc mỏng manh, đêm khuya gió lạnh, không riêng gì Liễu Phạn Âm, ngay cả Vân Quân Niên cũng không có quan tâm nàng một chút, ngược lại giống như Hạ Khởi , khư khư bắt nàng tự mình chứng trong sạch.

Cho nên từ đầu tới cuối, ông ta mặt ngoài dựng lên bộn dáng từ phụ, cũng chưa từng tin tưởng nàng.

Đúng vậy, nàng vẫn luôn đối mặt với mọi chuyện, lại cố tình không tin chuyện này , quả nhiên là nàng ngu ngốc.

Vân Ngạo Tuyết hít sâu một lần, ngẩng đầu ánh mắt nhìn thẳng Vân Quân Niên, “Một khi đã như vậy, nữ nhi cứ việc nói thẳng, hôm nay nữ nhi tới quỳ thủy, không chú ý dính lên trên quần áo, đang muốn lấy xiêm y sạch sẽ để thay , Hạ thị vệ không màng nội viện ngoại viện khác biệt mạnh mẽ phá cửa xông vào, nữ nhi chẳng qua là nói hắn hai câu, hắn liền thỉnh phụ thân lại đây, thậm chí còn đem tội danh tư tàng cấu kết với kẻ cắp không hỏi đầu đuôi úp lên đầu nữ nhi.”

Lời vừa nói ra, chấn kinh toàn trường.

Hạ Khởi trăm triệu không nghĩ tới Vân Ngạo Tuyết nhanh mồm dẻo miệng như thế, vậy mà sẽ nói ra một cái lý do khiến người không thể phản bác, nói bản thân tới quỳ thủy!

“Đại tiểu thư thật đúng là cổ quái linh tinh.” Hạ Khởi là cắn răng nói ra những lời này, hắn gióng trống khua chiêng đem thừa tướng đại nhân gọi tới, chính là nghĩ cho dù người có bị bắt được hay không , đổ cái chậu phân thối lên người Vân Ngạo Tuyết, nàng một chốc cũng tẩy không sạch.


Không nghĩ tới Vân Ngạo Tuyết nhẹ nhàng dùng quỳ thủy, đã đem việc này cho qua .


“Chỉ là nói nói của một bên, sao có thể làm người tin phục?” Hạ Khởi đương nhiên sẽ không bỏ qua.


Chuyện tới giờ hắn còn ở đây càn quấy, Vân Ngạo Tuyết tự nhiên sẽ không giữ lại mặt mũi cho hắn, “Nếu Hạ thị vệ trưởng không tin, có thể truyền chưởng sự ma ma đến đây hỏi, có phải hay không, hỏi thì biết.”


“Đi truyền!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK