Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Này…

Trong khoảnh khắc hoảng hốt Vân Ngạo Tuyết cảm thấy tình cảnh này mình đã từng gặp qua ở nơi nào.

Phong Ẩn nói cái gì Vân Ngạo Tuyết đã nghe không rõ.

Chỉ thấy hắn nhanh chóng phi thường nâng Cố Lan Tức dậy, cởi bỏ áo choàng trên người, từ đầu đến chân đem y che đến kín mít, cõng Cố Lan Tức chạy về phía xe ngựa, Vân Ngạo Tuyết một phen kéo lại hắn, “Ngươi đi đâu?”

Phong Ẩn căn bản là không có thời gian phản ứng lại nàng, hắn là một người nam nhân tập võ khỏe mạnh, Vân Ngạo Tuyết làm sao có thể kéo lại hắn, hắn nhẹ nhàng vung tay áo liền tránh thoát khống chế, “Vân tiểu thư, chúng ta đi nơi nào không liên quan đến chuyện của ngươi, tránh ra.”

Vân Ngạo Tuyết không những không làm, ngược lại nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau hắn, trong thanh âm nôn nóng đến ngay cả nàng cũng không phát giác, “Cố Lan Tức làm sao vậy? Rõ ràng vừa rồi lúc hắn cứu ta còn ổn, vì sao lại chỉ chớp mắt liền thành như vậy?”

Mặc dù nàng hỏi nhiều, Phong Ẩn cũng không trả lời nàng.


Vương gia phát bệnh, nếu như không kịp thời cứu trị hậu quả không dám tưởng tượng, con ngựa này cũng không biết sao lại thế này, thế nhưng lại nổi điên vào ngay lúc này.

Hiện tại đều không phải thời điểm để truy cứu , thần sắc Phong Ẩn ngưng trọng, chuẩn bị giơ roi liền đi.

“Từ từ!”

Vân Ngạo Tuyết vậy mà ngăn ở trước ngựa.

“Ngươi muốn làm gì? Tránh ra!” Phong Ẩn gấp muốn điên rồi, roi ngựa trong tay thiếu chút nữa quất xuống.

“Tình huống Cố Lan Tức là như thế nào ?Ngươi định làm sao để cứu hắn, tìm thái y? Hay là hồi phủ?” Vân Ngạo Tuyết đặt câu hỏi giông như bắn pháo liên thanh .

Phong Ẩn cảm thấy Vân Ngạo Tuyết là điên rồi, “Vân tiểu thư, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Đối mặt với Phong Ẩn lạnh lùng chất vấn, Vân Ngạo Tuyết cảm giác trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, không thể nói rõ là cảm giác gì, vận mệnh chú định giống như có một thanh âm đang nói với mình, không để để cho bọn họ cứ như vậy rời đi.:“Mặc kệ ngươi đi đâu hãy mang ta theo, ta hiểu y thuật.”

Lần đầu Vân Ngạo Tuyết chủ động giống như lấy lòng quấn lấy người ta .



“Cố Lan Tức phát bệnh không chỉ một lần đi, khi thời tiết chuyển lạnh sẽ phát tác, khi nóng cũng sẽ phát tác, hơn nữa gần đây càng ngày càng thường xuyên.” Vân Ngạo Tuyết sợ Phong Ẩn không tin, ngữ khí dồn dập, càng nói nhanh lại càng tỷ mỷ.

Lúc này khi Phong Ẩn đang nhìn nàng trong con ngươi giải thích, ngược lại nói với Phong Ẩn, “Ngươi không tin ta thì cứ mang ta theo, tùy lúc đều có thể hỏi ta.”

“Đừng chơi chiêu trò, đi lên! Nói cho ngươi, trước khi mọi chuyện được làm rõ, ngươi không được đi.”

Vân Ngạo Tuyết đạt được mục đích.

Trong xe ngựa thực ấm áp, cùng thời tiết băng thiên tuyết địa ở bên ngoài như hai mùa tương phản, bên trong đặt một cái bình đốt than, đầu tóc của Cố Lan Tức đã trắng hoàn toàn.

Đối mặt tình cảnh này, Vân Ngạo Tuyết rốt cuộc nhớ tới vì sao nàng lại cảm thấy cảnh tượng quen thuộc như thế.

Một đầu tóc bạc, bộ dáng hôn mê bất tỉnh, đây không phải là cái cảnh lúc nàng mới xuyên qua ở trong sơm động chỗ tây biệt uyển hay sao?

Vân Ngạo Tuyết cẩn thận nhìn chằm chằm Cố Lan Tức, bóng dáng mơ hồ trong đầu đặt chung với người đang nằm trước mặt vô cùng trùng khớp.

Thế nhưng là hắn!

Khó trách Vân Ngạo Tuyết vẫn luôn cảm thấy đối phương có cái gì không đúng, hóa ra là tóc.

Chẳng lẽ thời điểm Cố Lan Tức phát bệnh tóc sẽ biến thành màu trắng hay sao?

Lần trước ở sơn động gặp phải hắn, hắn là bị rất song đuôi cắn bị thương, vậy lần này lại là vì cái gì?

Theo bản năng, tay Vân Ngạo Tuyết tìm kiếm mạch đập của hắn, không thăm không biết, dò xét rồi dọa nàng một cú sốc mạch đập nhanh như trống thúc dục, nhanh đến nỗi căn bản không giống mạch tượng của người bình thường.

Lúc nàng đang muốn cẩn thận thăm dò, tay nàng đột nhiên bị người khác bắt lấy, Vân Ngạo Tuyết chấn động, giương mắt nhìn, vừa lúc đối diện với ánh mắt đen như mực của Cố Lan Tức.

“Ngươi đang làm gì?” Hắn vừa rồi không phải ngất xỉu hôn mê bất tỉnh sao?



Sao lại có thể mở miệng nói chuyện?

Vân Ngạo Tuyết ngốc, có chút không chắc Cố Lan Tức rốt đang muốn làm gì.

Nhưng mà Vân Ngạo Tuyết cũng không làm chuyện trái với lương tâm, tự nhiên cũng sẽ không sợ hãi, thành thành thật thật trả lời, “Bắt mạch.”

Lúc đó hai người ngồi mặt đối mặt , không biết Phong Ẩn muốn đánh xe ngựa đi đâu, hình như là đi ở đường núi, cứ luôn xóc nảy lợi hại, sau khi nghe thấy nàng trả lời , Cố Lan Tức đến nửa cái biểu tình cũng không có, trợn trắng mắt, thế nhưng lại thẳng tắp đổ người xuống sắp ngã lộn nhào.

Dưới tình thế cấp bách Vân Ngạo Tuyết vội vàng tiếp được hắn, mới không đến nỗi làm hắn té ngã.

Toàn thân hắn nóng đến dọa người.

Hai mắt nhắm nghiền, trong miệng vẫn nỉ non gì đó làm người nghe không rõ, trên đầu mồ hôi ứa ra.

Triệu chứng này của Cố Lan Tức có chút giống như sốt rét.

Cũng may xe ngựa nhanh chóng được ổn định, Vân Ngạo Tuyết đẩy màn xe ra nhìn, phát hiện thế nhưng là ở vùng ngoại ô.

Chẳng qua lúc này cũng không quan tâm được nhiều như vậy , thừa dịp Phong Ẩn cõng Cố Lan Tức xuống xe ngựa, nàng đi theo phía sau nhanh chóng nói, “Ta đại khái biết chứng bệnh của hắn là gì, chẳng qua là ta yêu cầu một ít đồ vật.”

Phong Ẩn giống như hoảng hốt một chút, “Ngươi biết?”

Cái bệnh này của Vương gia, đều là tự mình bức ra ở nơi hẻo lánh ít dấu chân người, chỉ là hôm nay xảy ra chuyện này , để cho ngài ấy tự bức ra là không có khả năng, Phong Ẩn đang định dùng nội lực của mình làm Vương gia tỉnh lại trước rồi lại nói, không nghĩ tới Vân Ngạo Tuyết lại nói nàng có biện pháp.


Người ở thời điểm gần như tuyệt vọng bất lực, thông thường đều sẽ bắt lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng .


Vân Ngạo Tuyết biết Phong Ẩn sẽ không dễ dàng tin tưởng mình, nàng dứt khoát nói, “Ngươi yên tâm, Cố Lan Tức đã cứu ta, ta sẽ không hại hắn, ngươi giúp ta chuẩn bị đường đỏ, hành lá, gừng, Ma Hoàng mỗi thứ một phần, dung nước sạch nấu rồi mang lại đây, phải nhanh!”


Lần trước ở tây giao biệt uyển, nàng thực sự dựa vào sức lực của bản thân trị hết bệnh cho Thất công chúa, Phong Ẩn đi theo bên người Cố Lan Tức cũng nghe nói chút, hắn đối với lời nói của Vân Ngạo đã tin đến bảy tám phần, nhưng mà vì để ngừa vạn nhất[ chẳng may], hắn vẫn là xụ mặt cảnh cáo Vân Ngạo Tuyết, “Đừng có giở trò gì, nếu không ngươi sống không quá hôm nay.”


Vân Ngạo Tuyết căn bản không rảnh để phản ứng lại hắn, chờ Phong Ẩn đem Cố Lan Tức đặt xuống ổn định, ngay sau đó nàng múc tới một chậu nước ấm, đem toàn thân Cố Lan Tức cởi đến sạch sẽ, bắt đầu dung khăn bông tẩm rượu vàng, một lần lại một lần giúp hắn chà lau thân thể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK