Đối mặt với Vân Ngạo Tuyết truy vấn, Tuệ Nhi nghĩ trước nghĩ sau hồi lâu mới mở miệng, “Đại tiểu thư, chúng ta đi ra ngoài thật sự không cần mang thêm một chút thị vệ sao?” Tuệ Nhi rất là lo lắng, cảnh mạo hiểm lần trước ở bách hoa yến vẫn còn rõ ràng trước mắt. Tuy nói thế cục trong kinh còn coi như thái bình, nhưng mà mấy năm trước đã từng trải qua một hồi bạo loạn, làm điều vô nghĩa đợi hưng thịnh, những kẻ ban đầu dựa vào nơi hiểm yếu chống lại bộ hạ cũ ở kinh thành đã bị tiêu diệt sạch sẽ, nhưng khó đảm bảo rằng bên ngoài thành không còn kẻ ngo ngoe rục rịch.
Lần trước Thất công chúa bị thương, Cửu Môn Đề Đốc bận việc hơn nửa tháng cũng chưa bắt được kẻ khởi xướng, Tuệ Nhi sợ hãi lại không biết nên nói như thế nào.
Mà các nàng hôm nay vừa lúc muốn ra khỏi thành.
Yến tiệc sinh nhật bệ hạ, thừa tướng nói cho dù có lệnh bài có thể đi ra ngoài, nhưng mà muốn đi nơi nào vẫn phải hội báo trước một tiếng, nếu không muốn nói lá gan của tiểu thư hiện tại phì ra đâu, nàng nói với quản sự muốn đi vào cửa hàng son phấn trong thành đi dạo, xem có son phấn thích hợp hay không, nhưng chờ đến khi xe ngựa vừa ra khỏi phủ Thừa tướng, vậy mà nàng làm như không có việc gì làm trò ngay trước mặt mình mặt thay đổi một thân nam trang, phân phó xa phu đi về phía ngoài thành.
Tuệ Nhi có chút sợ hãi.
Lá gan của tiểu thư càng lúc càng lớn, làm việc lại vô cùng có chủ kiến, căn bản sẽ không nghe nàng, đến lúc đó nếu thật sự xảy ra chuyện, cái mạng nhỏ này của nàng liền khó giữ được.
Bỗng chốc trong lòng Tuệ Nhi đột nhiên toát ra một cái ý tưởng cực kỳ đáng sợ, nàng thử hỏi Vân Ngạo Tuyết, “Tiểu thư, người thật sự muốn đi Hoằng Pháp Tự, hay là muốn mượn cơ hội đi Hoằng Pháp Tự chuồn mất?”
Nàng hiện tại thật là hối hận, tự trách mình lanh mồm lanh miệng, nghĩ cái gì nói cái đó, hoàn toàn không biết ý tưởng chân chính trong lòng tiểu thư.
Nhưng mà hình như hiện tại nói cũng đã chậm.
Vân Ngạo Tuyết dù thế nào cũng không nghĩ tới Tuệ Nhi sẽ nghĩ như vậy .
Dây thần kinh của nàng cũng quá kỳ lạ đi?
Thấy Vân Ngạo Tuyết sửng sốt, Tuệ Nhi cho rằng mình đoán đúng rồi, hốc mắt tức khắc đỏ hồng lên giống như con thỏ.
Khó trách tiểu thư cái gì cũng không mang, lộ phí gì đó đều chỉ cầm theo chút bạc vụn, tiểu thư nhất định là muốn làm gì đó đánh lạc hướng để thực hiện ý đồ , cố ý mang ít bạc để giấu diếm mọi người đi?
Thấy Tuệ Nhi vẻ mặt khó chịu, Vân Ngạo Tuyết có chút không thể hiểu được, “Ta vì cái gì phải chạy trốn?”
Vân Ngạo Tuyết đột nhiên phát hiện Tuệ Nhi giống như biết chuyện gì đó mình không biết.
Gương mặt nàng nháy mắt biến đổi, ngữ khí tăng thêm vài phân, “Tuệ Nhi, có phải ngươi có chuyện gạt ta hay không ?”
Điểm này Vân Ngạo Tuyết ngay từ đầu cũng không tin, nhưng mà sau đó nàng lại tưởng tượng Tuệ Nhi là nha hoàn Vân phủ, nha hoàn cũng có tập thể nha hoàn, có chút tin tức bí mật tuy rằng đột nhiên vừa nghe cảm thấy không thể tin được, nhưng mà nghĩ một chút thì cũng có thể chứng minh là sự thật.
Tuệ Nhi hôm nay kỳ quái như vậy , nhất định là đã biết cái gì.
Cái ý niệm này một khi đã hình thành ở trong đầu, Vân Ngạo Tuyết càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi.
Khó trách nàng vẫn luôn để ý mình như vậy , còn nói muốn cho mình đi ra ngoài giải sầu, nàng có thể dám khẳng định,tin tức Tuệ Nhi biết nhất định bất lợi đối với mình.
“Tiểu thư, bọn họ nói… Thừa tướng định đem ngài đính hôn cho Trấn Nam Vương…”
Vân Ngạo Tuyết không phản ứng lại , “Trấn Nam Vương?” Xuyên qua cái dị thế này, bản thân chính là một chuyện vô cùng kỳ lạ , con cái quan gia gả cưới là chuyện ai cũng phải làm, nàng đều hiểu, chỉ là không nghĩ đến nhanh như vậy.
Lúc ba chữ Trấn Nam Vương này từ trong miệng Tuệ Nhi nói ra nàng sửng sốt một chút, đến lúc Tuệ Nhi thật cẩn thận nhìn nàng, từ trong miệng nói ra tên húy của hắn, “Chính là chiến thần Vương gia Cố… Cố Lan Tức.”
Lúc này Vân Ngạo Tuyết là thật sự ngây dại.
Có lầm hay không? Nàng cũng đã vô dụng như vậy, còn có người truyền miệng mấy chuyện bát quái của nàng?
“Tiểu thư, đây đều là chúng ta ngầm nói bậy, không được coi là thật, người coi như không nghe thấy đi…”
Tuệ Nhi phát khóc, nước mắt trào ra rơi xuống, chân tay luống cuống giải thích.
Lần này Vân Ngạo Tuyết thật sự không tin, nhưng mà muốn nàng gả cho Cố Lan Tức, nàng sẽ gả sao? Trong nháy mắt nàng tự hỏi trái tim mình nhưng lại không ra đáp án.
Ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng là trốn tránh, cho nên nàng xảo diệu dời đề tài, “Nếu ta thật sự muốn chạy, ngươi định làm sao bây giờ, trở về mật báo sao?”
Vốn dĩ Tuệ Nhi đang cân nhắc không nhìn ra thái độ của nàng, vừa nghe nàng nói như vậy trong lòng càng luống cuống, nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp, khóc nức nở giọng mũi càng nặng, “Không, sẽ không, đại tiểu thư đi chỗ nào nô tỳ đi chỗ đó.”
Vân Ngạo Tuyết cũng không nghĩ rằng tiểu nha đầu này nhìn nhát gan, nhưng vẫn trung tâm, cũng không dọa nàng, “Yên tâm đi, ta không ngu ngốc như vậy , phủ Thừa tướng ăn ngon mặc đẹp ngoại trừ ngẫu nhiên có vài người làm ta chán ghét, những thứ khác ta đều cảm thấy rất rốt, nếu như bây giờ chạy, thừa tướng truy đuổi ta khắp nơi còn chưa nói, Liễu Phạn Âm chắc hẳn sẽ vui ngất trời, ta không thể để cho bọn họ sung sướng như vậy.”
Nàng nói lời này Tuệ Nhi nghe cái hiểu cái không, nhưng mà đạo lý lớn vẫn hiểu, cũng đánh mất tự trách trong lòng, “Tiểu thư người có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi, thừa tướng vẫn là đau lòng người, hẳn là sẽ không…”
Đề tài lại vòng trở về, lúc này Tuệ Nhi trở nên thông minh, vội vàng nói sang chuyện khác, “Tiểu thư, chúng ta hiện tại đi chỗ nào?”
Xe ngựa chạy nhanh đã ra khỏi thành, Vân Ngạo Tuyết cũng đã giả trang xong, ban đầu vẫn còn là một tiểu thư khuê các nũng nịu , trong giây lát đã trở thành một quý công tử nhẹ nhàng.
Ngón trỏ của Vân Ngạo Tuyết nhẹ điểm một cái, đặt ở trên cánh môi Tuệ Nhi, “Nên sửa miệng, gọi công tử.”
“Công… Công tử.”
Tuệ Nhi run run, mới thích ứng cách gọi này, “Công tử, vẫn dựa theo kế hoạch cũ đi Hoằng Pháp Tự ăn cơm chay sao?”
Vân Ngạo Tuyết nhìn về phía nàng lộ ra một cái ánh mắt tán thưởng, “Ngươi thực thông minh nha.”
Cho dù tin tức gì cũng không nhăn cản được quyết tâm của một người tham ăn muốn tìm đến mỹ thực.
Đương nhiên nguyên nhân quan trọng hơn là nàng đột nhiên nảy ra ý tưởng, muốn thừa dịp hôm nay vừa lúc đi Hoằng Pháp Tự , tìm một chút lão hòa thượng lúc trước thay mình bói một quẻ, dựa vào cái gì lúc trước nói nàng là Thiên Sát Cô Tinh, khắc phụ khắc mẫu, lão ta không biết sao, chỉ với một câu này của lão, làm mười mấy năm nay Vân Ngạo Tuyết sống cực kỳ hoang đường buồn cười !
Cái gì mệnh, nàng chưa bao giờ tin, nàng chỉ tin nhân định thắng thiên ! [ sức mạnh của con người có thể thắng trời ]
Cùng lúc đó vị đại sư nào đó đang tĩnh tọa ỏ Hoằng Pháp Tự hắt xì một cái.
Hoằng Pháp Tự là ngôi chùa tiếng tăm vang dội nhất toàn bộ Đại Yến, đương nhiên sở dĩ cực kì nổi danh là do trụ trì bên trong là pháp sư Nguyên Hoằng, lúc tiên đế còn trên đời ông ta là viện trưởng viện giám tinh. [Giám tinh : quan sát sao trời]