Cố Phi Trì đang chờ chính là những lời này.
Lúc này hắn cười càng thêm vui vẻ, lại hướng chỗ tiểu nhị gần thêm hai tấc, “Phải dùng sức mạnh à? Vậy thì thật tốt quá, bổn vương thích nhất là dùng sức mạnh.”
Bổn vương?
Hắn là Vương gia?
Không riêng gì tiểu nhị bị hoảng sợ, ngay cả bản thân Vân Ngạo Tuyết trong nháy mắt trên trán đánh mạnh ra một đạo sấm sét, không đợi nàng tiêu hóa xong, liền thấy hắn móc ra từ bên hông một khối kim bài chói lọi, nhắm ngay vào tên tiểu nhị cũng đang mộng bức , nhẹ nhàng trôi chảy nói, “Đem đám người của ngươi đều gọi đến đây đi, à, đúng rồi, lại gọi cả Diệp chưởng quầy của các ngươi nữa , nói rằng bổn vương ở Tuyền Cơ Các xin chờ hắn đại giá.”
Tiểu nhị kia lừa vô số người, đôi mắt độc ác nhìn người gần như là đệ nhất , vốn dĩ hắn ở trong góc dò xét thật lâu, xác định Vân Ngạo Tuyết là một người mới tới nên hắn động thủ, không nghĩ rằng đột nhiên lại chui ra một người thân phận không rõ, vừa rồi người này còn một bộ dáng chỉ xem diễn , trong giây lát lại ra tay hỗ trợ, tiểu nhị có chút không nắm chắc ý đồ của hắn.
Vừa rồi vòng một vòng lớn, giống như hai người hợp tác với nhau ngược lại là đi lừa hắn!
Vốn dĩ hắn muốn gặp kẻ gà mờ liền thu lời, nhưng người nam nhân này rõ ràng là tới phá đám, một chút thành tâm đều không có, hắn không định từ bỏ miếng thịt mỡ đã đến bên miệng , không nghĩ tới lại đột nhiên phát sinh ra sự tình khác.
Lệnh bài kim quang lấp lánh có thể chói mù mắt người, đây là thứ tượng trưng cho quyền uy, là thứ cả đời này hắn với cũng không tới được.
“Cửu vương gia!” Tiểu nhị miệng run rẩy , lời nói còn không được nhanh nhẹn, chân hắn, cứ mềm mại quỳ xuống như vậy.
“Cửu vương gia… Hóa ra là ngài ở đây, ta tìm ngài vất vả quá.” Lại là một tiếng gọi lớn, nháy mắt lấn áp tiếng của tiểu nhị , tiếp theo là một thứ tròn vo giống như đồ vật gì lớn hình cầu, cứ như vậy lao tới.
Cũng may Vân Ngạo Tuyết tránh nhanh.
Nhìn thấy người tới, ánh mắt Cố Phi Trì hơi hơi căng thẳng, sau đó lại khôi phục bình thường, bên môi mỉm cười đôi tay chắp lại bên nhau, “Diệp chưởng quầy.”
Bình bình đạm đạm nói chuyện, người tới đúng là chưởng quầy Bảo Ngọc Trai Diệp Hoàng Thạch.
Theo đạo lý, loại chưởng quầy quy mô như Bảo Ngọc Trai , căn bản không có khả năng liên quan với Cố Phi Trì , nhưng mà địa vị người này cũng không nhỏ, là anh em cột chèo [ anh em rể] của Cửu Môn Đề Đốc Tống Hà.
Phu nhân của em ruột Tống Hà , là tỷ tỷ ruột của Diệp Hoàng Thạch. [ Em dâu của Tống Hà là chị gái của Diệp Hoàng Thạch]
Trong kinh quan viên nhiều, rắc rối khó gỡ, người giống như Cố Phi Trì chơi trò làm Vương gia nhàn tản ở bụi hoa, vẫn có thời điểm lên sàn, cho nên cũng coi như cùng hắn có chút sơ giao .
Hơn nữa Cố Phi Trì được hoan nghênh như vậy cũng là bởi vì Cố Phi Trì trí nhớ kinh người, bất kể là chức quan lớn nhỏ ở trong kinh , chỉ cần Cố Phi Trì gặp qua mặt một lần, hắn liền gặp qua là không quên được.
Diệp Hoàng Thạch nghe thấy có người bẩm báo nên mới tới xem, không nghĩ tới tên tiểu nhị không có mắt thế nhưng chọc vào một đại nhân vật, liền vội vội lại đây bồi tội.
Đừng nhìn Diệp Hoàng Thạch béo giống như quả cầu, hắn chính là quỷ tinh, biết duỗi tay không ai đánh người mặt cười,[ giống như đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại ], đôi mắt cười híp thành một đường thẳng, “Không nghĩ tớ nơi này cũng có thể gặp được Vương gia, đây là hiểu lầm, còn thỉnh Vương gia thứ lỗi.”
Sự tình vừa rồi nháo lớn như vậy, cũng không thấy hắn ra mặt, hiện giờ kim bài của Cố Phi Trì sáng ngời, chưởng quầy này lại giống như thổ địa công xông ra kịp thời đến phi thường , thật là thú vị.
“Phải không? Bổn vương không biết Diệp chưởng quầy một ngày phải nói hiểu lầm bao nhiêu lần .” Cố Phi Trì lời nói lạnh nhạt trực tiếp nói cho hắn choáng váng.
Lời không nóng không lạnh đem những thứ Diệp Hoàng Thạch sắp nói đều ngăn ở trong cổ họng.
Diệp Hoàng Thạch cũng không nghĩ tới Cửu Vương gia ngày thường thấy ai cũng gương mặt tươi cười , thế nhưng hôm nay tính tình thất thường như vậy, hắn xưa nay nhạy bén, đôi mắt đảo qua liền phát hiện ra manh mối.
Đứng trước mặt Cửu vương gia là một công tử ca da thịt non mịn, chỉ liếc mắt một cái đã khiến cho người thấy nhớ không quên, đặc biệt là nốt ruồi son dưới mí mắt ,càng thêm vài phần kiều mị.
Dân phong Yến quốc mở rộng , hoa danh của Cửu vương gia ở bên ngoài tri kỉ hồng nhan lam nhan [ nữ nhân nam nhân] vô số người ai cũng biết, huống hồ nuôi dưỡng một hậu cung toàn mỹ nam hầu cũng không phải chuyện gì li kỳ quái lạ, nghĩ chắc vị này là tân sủng của Vương gia , phẫn nộ vì lam nhan, cũng coi như là tác phong trước sau như một của vị Vương này .
“ Cẩu nô tài không có mắt, Cửu vương gia ngươi cũng dám đắc tội, cút sang một bên đi, chờ ta trở lại lại thu thập ngươi!” Diệp Hoàng Thạch đối với tiểu nhị lại thay đổi sang một bộ mặt tức giận, hắn lớn lên béo, sức lực lại lớn một chân trực tiếp đá bay tiểu nhị kia ra ba thước khiến hắn cuộn tròn trên mặt đất không bò dậy được.
Vân Ngạo Tuyết cũng không nghĩ tới hắn lại ‘ nhanh chóng quyết định ’ như vậy, đối với người không có tác dụng ra tay tàn nhẫn như thế.
Lúc Diệp Hoàng Thạc đá bay tiểu nhị dư quang vẫn luôn liếc phản ứng của Cố Phi Trì , không nghĩ tới biểu tình của Vương gia nhàn nhạt, tuy hắn biết rõ tính người cũng nhìn thấu được vị Cửu gia này rốt cuộc nghĩ gì.
Ngay sau đó Diệp Hoàng Thạch hướng phía sau làm cái ánh mắt sai sử, người hầu đằng sau lĩnh hội, từ phía sau mang ra một cái cẩm bàn phủ vải đỏ, hắn không đi đến trước mặt Cố Phi Trì , mà xoay người nhìn về phía Vân Ngạo Tuyết, “Vị công tử này, vừa rồi là thủ hạ của ta có mắt không tròng, ngọc chi này là lễ gặp mặt của tại hạ , không đánh không quen biết nhau, còn thỉnh ngài đại nhân đại lượng tha cho hắn lần này.”
Làm nghề này, chỉ giết thứ phát sinh không đánh người quen thuộc, đặc biệt là gặp kẻ sau lưng có người chống như vậy , yếu thế là thủ đoạn thường dùng nhất, bản thân Diệp Hoàng Thạch cũng biết cánh tay hắn có dài đến đâu không lay chuyển được cái chân thô to của Cửu vương gia , nên lúc cần chịu thua thời điểm vẫn là phải chịu thua.
Quan hệ của bọn họ thường rất ít khi ghi thù, lần này là đá vào miếng sắt thì chỉ có thẻ chịu đau.
Ngọc bích chân chính, bình thường đều trải qua tích lũy trăm năm năm tháng , chỉ cần nhìn thấy, là có thể làm người cảm giác được sự lịch sử, Vân Ngạo Tuyết có điểm ngốc.
Sao lại xin lỗi đối với nàng ?
Biểu tình nghi hoặc của nàng vừa vặn chiếu vào trong mắt Cố Phi Trì , hắn nói với nàng , “Nếu là ý tốt của Diệp chưởng quầy , ngươi nhận lấy là được, đều là hiểu lầm.”
Ý cười trên mặt Diệp Hoàng Thạch càng sâu, trong lòng âm thầm đắc ý bản thân quả nhiên không đoán sai, chỉ cần có thể dỗ vị công tử này vui vẻ, Cố Phi Trì tự nhiên cũng sẽ hết giận.
Vân Ngạo Tuyết vô công bất thụ lộc, đồng thời trong lòng cũng hiểu rõ, thái độ của người này sở dĩ đại biến, đơn giản là bởi vì thân phận thật sự của tên tiểu bạch kiểm là Vương gia tôn quý mà thôi.
Thứ cầm bỏng tay, nàng đương nhiên sẽ không nhận.