Đã vậy, không biết tên Tống Triệu Nguyên kia cấp Ẩn Nguyệt uống canh mê hồn gì, Ẩn Nguyệt thế nhưng không phải hắn không gả. Vân Quân Ngũ nhất thời khó thở, liền cưỡng chế gia quyến không được phép nhắc lại hắn. Nháy mắt hắn nghe Vân Ngạo Tuyết nhắc tới hai ngưởi lại âm thầm gặp nhau lén lút, bỗng chốc nhớ tới trước đây đủ loại, vậy mà Vân Ẩn Nguyệt lại dám bằng mặt không bằng lòng, khiến ngọn lửa giận chạy tới chạy lui, thiêu đốt hết của hắn lí trí .
Liễu thị đi theo Vân Quân Ngũ không phải một sớm một chiều, đã nhìn tính tình của hắn đến thấu hiểu, biết lúc này phải chịu hạ mình. Đồng thời nữ nhi của mình chính mình biết. Nàng cũng đồng ý mối hôn sự này, thân càng thêm thân có gì không tốt . Nên bình thường Vân Ẩn Nguyệt lén lút cùng Tống Triệu Nguyên gặp nhau nàng cũng là một mắt nhắm một mắt mở bỏ qua.
Hiện giờ sự tình chọc tới lão gia như vậy, nàng tất nhiên cũng vì chính mình nữ nhi nói chuyện. Vì thế tròng mắt vừa chuyển, nảy ra ý hay. Liễu thị ung dung thong thả đi đến sau lưng Vân Quân Ngũ , bắt đầu thủ pháp quen thuộc, ấn giúp hắn phần vai, bình ổn hắn lửa giận. Nàng đứng ở sau lưng nên Vân Quân Ngũ không rõ biểu tình trên khuôn mặt nàng, chính là Vân Ngạo Tuyết đối diện lại nhìn đến nhất thanh nhị sở. Chỉ thấy trên khuôn mặt bảo dưỡng cực tốt của Liễu thị hiện lên ý cười doanh doanh, chỉ là ý cười chưa tới đáy mắt, theo đó lực đạo trong tay ngày càng mạnh, nàng từng câu từng chữ cũng uyển chuyển vào tai mọi ngưởi :” Lão gia, ngài bớt giận. Ẩn Nguyệt hôm qua không cùng thiếp thân một chỗ, thiếp thân liền từ nàng đi”
( ý là nói dối thig từ mặt )
Lời này nói ít hiểu nhiều, bốn lạng đẩy ngàn cân ,đem chuyện Vân Ẩn Nguyệt lén gặp tình lang đẩy đi không còn một mảnh. Dù sao nha hoàn đều là người của nàng, nàng nói cái gì chính là cái đó. Nàng ta ánh mắt chợt loé, âm cuối cũng kéo thực dài, trong mắt phảng phất có lưỡi dao nhỏ bắn ra , gắt gao nhìn chằm chằm Vân Ngạo Tuyết:” Ngạo Tuyết năm nay đã đến tuổi cập kê, có thể chính bản thân cũng cảm thấy sốt ruột, người xưa có câu nữ đại bất trung lưu ( con gái lớn không thể giữ ), Ngạo Tuyết nếu như đã có người trong lòng, có thể hướng phụ thân ngươi cùng ta nói, chúng ta vì ngươi làm chủ, không cần một đêm không về. Nếu truyền ra ngoài, vừa mất thể diện, vừa bị người ta nói không biết kiềm chế bản thân “.
Vân Ngạo Tuyết không vội nói chuyện, nàng đang vì nguyên chủ mà thở dài trong lòng. Sinh ra là một thân phú quí khiến người khác hâm mộ không thôi, ai biết được người trong nhà đến cả chó lợn cũng không bằng.
Như vậy gian xảo miệng lưỡi đổi trắng thay đen gian nịnh dối trá, phải ra tay tàn nhẫn trị một lần mới có thể khiến chúng an phận, nếu không không chừng lần sau các nàng lại gây ra một hồi sóng to gió lớn. Vốn dĩ nàng nghĩ tới sự tình đến điểm dừng thì liền thôi, ai ngờ cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Nếu nói hành vi của nàng không kiểm soát,vậy nàng liền cho họ biết, kẻ nào là kẻ miệng nam mô bụng một bồ dao găm!
Vân Ngạo Tuyết thay đổi dáng ngồi, sắc mặt hơi chút tái nhợt, tay khẽ chống đầu :” Chủ mẫu vậy mà hiểu nhầm, ta không phải cả đêm cố ý không về, mà vì đêm qua đánh vỡ chuyện tốt của muội muội và Tống Triệu Nguyên, hắn liền ra tay tàn nhẫn với ra, đả thương ta, còn đem ta ném xuống sông. Ta thật vất vả mới tỉnh lại được, dùng chút bạc còn sót lại trên người mua một bộ xiêm y. Này vết thương trên đầu là đại phu ở chợ trên băng bó giúp nữ nhi. Nếu phụ thân không tin, người có thể đi hỏi .”
Nàng không nói ra sự tình ở sơn động. Sợ cành mẹ đẻ cành con( nhiều chuyện mọc ra ) . Liễu thị dựng lỗ tai nghe từng câu từng chữ Vân Ngạo Tuyết nói, vừa nghe đến “ lần nữa mua quần áo “ , trong mắt hơi tối lại , đánh thêm cái chủ ý. Nàng đối với Ẩn Nguyệt cùng Tống Triệu Nguyên lén lút gặp nhau coi như mắt điếc tai ngơ, nhưng lại vì Vân Ngạo Tuyết mua bộ quần áo mới mà cắn chặt không bỏ.
“ Đang yên đang lành vì cái gì mà muốn đổi quần áo? Chẳng lẽ, trừ bỏ bị thương ở đầu, ngươi còn bị thương chỗ nào khác sao ?”
Những lời này vừa nghe thực không có gì, nhưng cẩn thận lại nghe ra hàm ý khác. Vân Ngạo Tuyết trong lòng cười lạnh, nàng đương nhiên biết mục đích của Liễu thị. Những lời này là nàng cố ý nói, đây là mồi nhử cho mẹ con Liễu thị. Liễu thị tận dụng mọi thứ để hất lên nàng bát nước bẩn này , nàng sẽ cho mẹ con nhà họ biết cái gì gọi là thông minh bị phản thông minh hại.
Liễu thị hướng Vân Ẩn Nguyệt nháy cái ánh mắt, Vân Ẩn Nguyệt liền hiểu ý, lập tức hét lớn “ Vân Ngạo Tuyết, người vì không để bị phụ thân trách phạt mà kéo theo ta xuống nước, cũng không biết có phải ngươi nửa đêm câu dẫn Tống Triệu Nguyên không thành, hắn bất đắc dĩ vì giữ thân trong sạch mới đánh bị thương ngươi, ngươi thì tốt rồi, còn đổi trắng thay đen “.
Tuy đã tính trước các nàng sẽ càn quấy, lại không ngờ rằng đôi mẹ con này lại không biết xấu hổ như thế, lại nói nàng đi câu dẫn Tống Triệu Nguyên. Tên Tống Triệu Nguyên lớn lên tai to mặt lớn, ba cái Vân Ngạo Tuyết cũng không phải đố thủ của hắn. Cái gì mà đi cây dẫn hắn? Cũng chỉ có Vân Ẩn Nguyệt có mắt không tròng nhìn trúng nam nhân như vậy. Vân Ngạo Tuyết giống như thật khiếp sợ :” Rõ ràng là các ngươi đêm qua lén gặp bị ta đánh vỡ , thẹn quá hoá giận đánh ta đến hôn mê, vậy mà giờ ngiươi lại nói ta câu dẫn hắn?”
Nàng làm như bản thân bị buộc nóng nảy, thanh âm run rẩy pha theo chút nghẹn ngào. Vân Ẩn Nguyệt quá quen thuộc nàng , nàng mỗi khi sốt ruột liền khóc ,như vậy chính là chuẩn bị khóc rồi. Mà mỗi làn nàng khóc, pụ thân liền sẽ trách cứ nàng, mặc kệ đúng sai , sự việc đều không giải quyết được gì. Vân Ẩn Nguyệt chính là đánh lên chủ ý như vậy, sự tình tới mức này, chỉ cần mơ mơ hồ hồ chấm dứt là tốt nhất, lại đi tiếp dễ xảy ra chuyện
.
Chính là nàng ta không nghĩ tới là,lúc này đây tính sai rồi . Vân Ngạo Tuyết nước mắt đọng lại trong hốc mắt, xoay chuyển mấy vòng, vậy mà không khóc ra tới, người lại rõ ràng rành mạch mà phản bác :” Một khi đã như vậy, kêu Tống Triệu Nguyên tới đối chất “.
Tống Triệu Nguyên nơi nào còn dám ra ngoài, hắn hiện giờ chắc sợ tè ra quần chạy trốn về đô thành Yến quốc. Rốt cuộc thì cục đá hôm qua đập xuống, khiến cho Vân Ngạo Tuyết chân chính đã đi đời nhà ma. Huống hồ tội danh giết người, lá gan so với gan gà còn nhỏ như hắn không gánh được đại sự .
“ Ngạo Tuyết, người nói lúc phát sinh sự việc chỉ có ba người ở đây, nhưng cho dùng Tống Triệu Nguyên vô ý làm bị thương ngươi, thì chẳng phải ngươi vẫn tốt đẹp đứng ở đây sao”
Vân Ẩn Nguyệt vừa rồi lanh mồm lanh miệng liền rơi xuống thế hạ phong , hiện tại nàng học được chút thông minh, nghe mẫu thân vì chuyện của mình mà mở lời liền nói “ Đúng hay không không quan trọng, kì quái là tỳ tỳ vì cái gì đang yên lành lại muốn thay quần áo. Nếu tỉnh lại sao không trở về ngay, mà phải ở bên ngoài một đêm. Biệt uyển này tuy nói có hộ vệ, nhưng cũng không thể bảo vệ chu toàn. Vạn nhất gặp được kẻ xấu...nữ nhi trong sạch chính là rất quan trọng...”