Nhưng nhìn khuôn mặt thanh tú như sắp khóc đến nơi của cô phục vụ, Lâm Nhược Khê cảm thấy cô gái này cũng chỉ mới tầm hai mươi tuổi, vừa mới đi làm nên khó tránh được căng thẳng, nên cũng không đành lòng.
- Thôi bỏ đi, lần sau phải cẩn thận hơn đấy, nói cho tôi biết nhà vệ sinh ở đâu đi.
Lâm Nhược Khê định sửa sang lại một chút, ít nhất cũng không thể để cả người ướt hết như thế này được.
Nữ nhân viên phục vụ vội vàng nói:
- Để tôi dẫn tiểu thư đi, tôi còn có thể giúp tiểu thư tìm một bộ đồ khô ráo sạch sẽ, bởi thỉnh thoảng cũng có một số khách bị bẩn quần áo nên phải có đồ dự trù.
Lâm Nhược Khê nhìn màn hình lớn, cuộc thi đấu vừa mới bắt đầu được chưa lâu, nghĩ rằng phải mất ít nhất hơn bốn mươi phút nữa Dương Thần mới có thể quay trở lại đây, mặc dù không mang điện thoại, nhưng cũng không sợ tìm không ra, thế nên cũng gật đầu chấp thuận.
Dưới sự dẫn đường của cô phục vụ, lách qua đám đông, Lâm Nhược Khê tiến về phía cánh cửa bằng gỗ lim ở phía bên trong đại sảnh.
Men theo hành lang được trang hoàng bóng bẩy, dẫm lên những tấm thảm mềm mại, Lâm Nhược Khê theo chân nữ nhân viên phục vụ đến trước cánh cửa nhà vệ sinh.
- Tiểu thư, mời vào, tôi đi lấy cho cô bộ quần áo khác.
Cô nhân viên vẻ mặt đầy áy náy nói.
Lâm Nhược Khê gật đầu đáp lại, rồi đi vào trong phòng vệ sinh.
Đợi cô đi vào trong đó rồi, nữ nhân viên phục vụ đứng ở cửa ngẩng đầu lên, ánh mắt ngây thơ trở nên tối tăm, khuôn mặt nở một nụ cười nham hiểm.
Trong phòng vệ sinh, tràn ngập mùi hương chanh nhè nhẹ.
Dù sao cũng là một tòa nhà xa hoa tráng lệ, nên nhà vệ sinh cũng phải cách một giờ dọn dẹp một lần, không để lại một chút vết bẩn nào.
Điều khiến Lâm Nhược Khê cảm thấy kinh ngạc chính là, phòng vệ sinh lớn như vậy nhưng không hề có một người phụ nữ nào, nhưng thầm nghĩ rằng buổi tiệc vừa mới bắt đầu, mọi người chắc cũng chưa có nhu cầu, nên cũng không để ý đến nhiều.
Như thế này càng tiện cho cô hơn.
Để chiếc áo véc của Dương Thần xuống, Lâm Nhược Khê đứng trước gương, bắt đầu rửa rượu ở trên hai bả vai, rồi lấy giấy lau những chỗ ướt ở trên váy.
Đang lau, bỗng nhiên một thân hình đỏ rực, xông ra từ gương!
Đó là một khuôn mặt quyến rũ, nhìn có vẻ khá trẻ, và chắc chắn là một phụ nữ.
Mặc một bộ lễ phục đỏ rực để lộ bầu ngực căng tràn, chiếc váy ngắn khiêu gợi, cả thân hình nóng bỏng giống như quả đào mật chín.
Lâm Nhược Khê hoảng sợ, bởi không hề nghe thấy tiếng bước chân của người phụ nữ này, không hiểu sao lại bất ngờ hiện ra ở đằng sau mình!
- Làn da này, quả thật là rất mịn màng.
Người phụ nữ này cười quyến rũ nói.
Lâm Nhược Khê ôm ngực, sợ hãi nhìn người phụ nữ đó hỏi:
- Cô... cô là ai?
Người phụ nữ cười khanh khách nói:
- Cô không nhớ tôi sao?
Lâm Nhược Khê nhíu đôi lông mày đen, mơ hồ lắc đầu.
- Nhưng tôi lại nhớ cô.
Người phụ nữ cười một nụ cười u ám, nói:
- Đặc biệt, là chồng cô...
Lâm Nhược Khê lập tức ý thức được rằng kẻ này không phải là người tốt, theo bản năng bước về phía cửa nhà vệ sinh.
- Cô muốn làm gì.
Lâm Nhược Khê cố gắng bình tĩnh hỏi.
Người phụ nữ bước đến gần hơn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy tà ý
- Đứa con trai bảo bối của tôi, rất có hứng thú với cô, nhưng mất bao nhiêu công sức vẫn không đạt được, tôi làm mẹ, đương nhiên là phải giúp nó một tay.
- Con trai...
Lâm Nhược Khê lẩm bẩm mấy tiếng, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, không thể tin được nói:
- Bà là La Thúy San!?
- Ay, đúng là một cô gái thông minh, chẳng trách Quốc Đống nhà tôi lại thích cô như vậy.
La Thúy San cười quyến rũ nói.
- Không thể nào...
Lâm Nhược Khê bước lui xuống
- Không phải bà đã chết rồi sao!? Làm sao có thể trở nên như thế này được!?
Người phụ nữ đứng trước mặt mình là một người quyến rũ, bề ngoài chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi, không ngờ lại là La Thúy San “ đã chết”!?
- La Thúy San trước đây đích thực là đã chết rồi, còn La Thúy San mới được sinh ra, thì lại đang sống rất tốt.
Lâm Nhược Khê cảm thấy vô cùng kinh khủng, theo bản năng quay người lại, định chạy thẳng ra bên ngoài.
Nhưng, một thân hình cao lớn, đã đứng chặn ở cửa rồi.
- Là anh...
- Sao nào, Lâm Nhược Khê không muốn nhìn thấy tôi như vậy sao.
Ninh Quốc Đống cười nói.
Lâm Nhược Khê rốt cuộc cũng hiểu được, tất cả những chuyện này đều nằm trong kế hoạch của hai mẹ con nhà họ!
Chẳng trách cô nhân viên phục vụ đó lại vừa hay đổ nhiều rượu lên người mình như vậy, chẳng trách nhà vệ sinh không hề có người.
Hiển nhiên, nơi này chính là một cái bẫy đợi cô nhảy vào mà thôi!
Lâm Nhược Khê cắn răng:
- Tốt nhất là anh đừng có làm chuyện xằng bậy, Dương Thần sẽ mau chóng quay về thôi.
- Yên tâm đi, trước khi hắn quay về, thì chúng ta đã làm xong việc rồi.
Ninh Quốc Đống nói xong, lại tiến đến gần hơn.
Lâm Nhược Khê đành tiếp tục bước lùi lại, cả người toát mồ hôi
- Ngươi... các ngươi dám làm gì với tôi, chồng tôi sẽ giết sạch các ngươi!
- Ha ha...
La Thúy San đứng bên cạnh cười nói:
- Vậy thì sao nào, nếu như không đụng vào cô, thì Dương Thần sẽ không hạ thủ với hai mẹ con ta sao?
- Chúng ta đã ở cùng một chỗ rồi, nhất định sẽ là ngươi sống ta chết, cũng không còn cách nào khác nữa rồi, chi bằng làm hết tất cả những chuyện hay ho, rồi sống mái với Dương Thần một trận, như vậy chẳng phải càng thú vị hơn sao?
Lâm Nhược Khê không ngờ La Thúy San lại có ý nghĩ như vậy, mặt cô lúc này xám ngoét như đống tro tàn.
Ninh Quốc Đống bắt đầu giằng chiếc cà vạt của mình ra, rồi tiếp tục cởi áo khoác ngoài vứt sang một bên.
- Nhược Khê... anh chờ giây phút này lâu lắm rồi, em yên tâm, ít nhất mười phút nữa Dương Thần mới có thể tìm được nơi này, trước đó, anh sẽ để em nếm thử chút mùi vị đặc biệt.
Lâm Nhược Khê đã bị dồn đến góc tường, lắc đầu như điên nói:
- Ngươi... ngươi không thể làm như vậy! Ngươi không thể làm chuyện này với tôi được!!!
- Dựa vào cái gì mà không thể!? Dương Thần thì có thể, còn Ninh Quốc Đống anh thì tại sao lại không thể!?
Hai tay Ninh Quốc Đống tỳ chặt lên vách tường, nhìn Lâm Nhược Khê bị giam cầm trong phạm vi nhỏ bé, chậm rãi tiến sát vào.
La Thúy San đứng bên cạnh cười khanh khách nói:
- Con trai, con đẩy nhanh tốc độ lên một chút đi, để mẹ còn được xem trò hay, rồi mẹ mới yên tâm mà rời khỏi đây được.
Ninh Quốc Đống quay đầu lại cười tà dị nói:
- Mẹ, nhưng con định đợi đến lúc Dương Thần đến, lúc đó mới là lúc cao trào mà, cho nên phải từ từ hưởng thụ mới được.
- Ha ha ha... một khi đã như vậy, vậy thì mẹ nhẫn nại một chút vậy.
Nói rồi, La Thúy San vẫy vẫy tay rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Bên ngoài là giọng của nhân viên phục vụ lúc trước dẫn Lâm Nhược Khê vào đây, cung kính nói:
- Phu nhân, có gì chỉ bảo ạ?
- Ninh Quang Diệu đang ở đâu?
- Ninh tổng thống năm phút nữa sẽ đến hội trường lớn.
Người phụ nữ đó trả lời.
Ánh mắt La Thúy San ánh lên tia hưng phấn khác thường, phất tay, ra hiệu cho người phục vụ đó lui ra.
Giờ này, Lâm Nhược Khê bị Ninh Quốc Đống dồn vào chân tường không còn đường chốn, sợ đến mức tim nhảy lên tận đến cổ họng rồi.
Nhìn thấy Ninh Quốc Đống càng ngày tiến đến càng gần, Lâm Nhược Khê kêu lên thất thanh:
- Ngươi không thể làm như vậy được! Ngươi là... là...
Ninh Quốc Đống dừng lại, nhíu mày cười nham hiểm, nói:
- Là... cái gì của em? Nói đi a.
- Là...
Lâm Nhược Khê nước mắt lưng tròng, nhìn gương mặ méo mó của gã, không nói nên lời.
La Thúy San đứng ở cửa buồng nhà vệ sinh, trong mắt hiện lên sự nham hiểm,
- Con trai, đừng để ý đến cô ta, cô ta chỉ đang muốn kéo dài thời gian thôi! Không cần biết cô ta nói gì, con cũng đừng tin!
- Con cũng nghĩ như vậy.
Ninh Quốc Đống hừ lạnh một tiếng nói:
- Anh biết người phụ nữ như em quỷ kế đa đoan, lúc trước nhà họ Hứa ở Trung Hải, và nhà họ Tằng ở Yến Kinh, đều do một tay em hủy hoại.
- Mặc kệ em nói gì, thì anh cũng sẽ không tin đâu!
- Em cũng không cần lo lắng cho sự an nguy của anh, cho dù anh có cưỡng hiếp em, nhưng có ba anh, thì Dương Thần cùng sẽ không dám làm gì anh đâu...
Nói rồi, Ninh Quốc Đống định hôn lên đôi môi đỏ mọng của Lâm Nhược Khê!
Nhưng Lâm Nhược Khê bối rối, co rụt người lại, Ninh Quốc Đống lập tức vồ hụt, để cho Lâm Nhược Khê chui được ra ngoài từ phía dưới!
- Hừ, tiểu hồ ly còn muốn trốn?
- Thân hình đỏ rực của La Thúy San lóe lên, không đợi cho Lâm Nhược Khê kịp phản ứng, đã chộp ngay lấy cổ tay của Lâm Nhược Khê, rồi quăng cô vào góc tường!
- A!
Lâm Nhược Khê căn bản không thể chống cự lại được.
Ninh Quốc Đồng dường như không tin được vào tốc độ và thân thủ dũng mãnh của mẹ mình, nhưng rất nhanh, lại dồn mọi sự chú ý lên người Lâm Nhược Khê!
- Nhược Khê thân yêu, em cũng không nên bướng bỉnh nữa, bằng không mẹ anh sẽ đánh em đấy.
Ninh Quốc Đống cười như điên dại, vồ lấy Lâm Nhược Khê!
- Đừng! Tôi... tôi là em gái của anh!!!
Cái khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, Lâm Nhược Khê mới thốt lên được.
Ninh Quốc Đống trong tư thế cứng ngắc, vẻ mặt rất đỗi ngạc nhiên, còn La Thúy San đứng ở cửa thì nổi trận lôi đình.
- Quốc Đống! Sao con lại ngây người ra như vậy! Mau lên! Những lời của con đó, con bận tâm làm gì!?
La Thúy San nổi giận mắng.
Lâm Nhược Khê thì ra sức lắc đầu, hai mắt đẫm lệ nói:
- Tôi nói thật... anh đừng tin bà ta, tôi... tôi có quan hệ huyết thống với anh!
Một cái gì đó nặng nề, quanh quẩn trong đầu Ninh Quốc Đống, cả người cứng còng, vẻ mặt mờ mịt.
- Quốc Đống!
La Thúy San quát to:
- Con còn do dự cái gì, chẳng lẽ con đợi Dương Thần đến cứu cô ta đi sao!?
Ninh Quốc Đống giật mình tỉnh ra, lắc đầu, sắc mặt dữ tợn nói:
- Em muốn lừa anh sao!? Em gái? Ha ha! Mẹ anh sinh em gái cho anh lúc nào vậy, sao anh lại không biết nhỉ! Chết tiệt! Định lấy anh ra làm trò khỉ sao!?
Nói xong, Ninh Quốc Đống lại bất chấp tất cả, dùng hay tay vồ lấy ngực và hông của Lâm Nhược Khê!
Lâm Nhược Khê cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, đồng thời cũng phản kháng lại một cách mãnh liệt!
Như thế là nhận được tác động gì đó, chiếc vòng tay Phượng Tường trên cổ tay cô, đột nhiên phát ra tiếng như chim phượng hoàng hót chấn động cả một vùng!