Mục lục
Truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc lạnh lùng Của Tôi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bộ dạng uể oải của Dương Thần, khiến cho Mạc Thiện Ny kinh ngạc, nhưng từ trước đến giờ chưa từng thấy người đàn ông này thất bại, ai lại có thể khiến hắn bất lực như vậy chứ?

- Ông xã, rốt cuộc anh làm sao vậy? Cái gì mà cứu anh?

Mạc Thiện Ny hỏi han thân thiết.

Dương Thần cười khổ sở, đại khái kể lại một lần mâu thuẫn giữa Lâm Nhược Khê và An Tâm, sau thì cũng tạm ổn, nhưng Lâm Nhược Khê lại ra cho mình “thông điệp một năm”.

Mạc Thiện Ny vốn là người phụ nữ thông minh, không như vậy thì đã không được chủ tịch Ngọc Lôi coi trọng, cho quản lý công ty lớn như vậy, cho nên chỉ cần nghe mấy điểm quan trọng, thì đã hiểu được bảy tám phần câu chuyện.

Nghe xong, Mạc Thiện Ny cuối cùng cũng đã hiểu tại sao Dương Thần lại có bộ dạng chán nản đến như vậy, trong lòng cũng rất phức tạp, nhưng vẫn cảm thấy bộ dạng khổ sở của Dương Thần lúc này rất buồn cười, không nhịn nổi cười đến run rẩy hết cả người.

- Ha ha... cũng chỉ có Lâm Nhược Khê mới có thể khiến anh như thế này, cái trái tim củ cải của anh đến đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt, đáng nhẽ phải phải chịu giáo huấn từ lâu rồi mới phải.

Mạc Thiện Ny miết ngón tay xanh trắng lên trán Dương Thần.

Dương Thần một tay ôm lấy thân hình trắng mịn của Mạc Thiện Ny thật chặt, một tay sờ soạng trên ngực cô, đe dọa:

- Không lớn không nhỏ, cứ như thế này nữa anh sẽ lại đặt em lên sô pha, ngắm nhìn nhan sắc của em một lần nữa đấy.

Mạc Thiện Ny vừa nghe xong, lập tức co rút người lại, bĩu môi dè bỉu:

- Chỉ biết ức hiếp em, rõ ràng là Lâm Nhược Khê áp chế anh được, em đâu có như vậy.


- Những chiêu dùng để đối phó với cô ấy, anh đều đã dùng rồi, cũng không phải em không biết, tính của chủ tịch của chúng ta một trăm con trâu cũng không kéo đi được, chuyện mà cô ấy đã quyết, nếu như không phải muốn thay đổi từ tận đáy lòng, thì có chết cô ấy cũng không làm, anh thì không dám đùa giỡn với cô ấy, vậy nên mới đau đầu.

Dương Thần cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung rồi.

Đôi mắt Mạc Thiện Ny chớp chớp hỏi:

- Vậy trong lòng ông xã nghĩ thế nào, lựa chọn của anh là cô ấy...hay là bọn em?

Dương Thần trừng mắt dữ tợn nhìn người phụ nữ này:

- Còn phải nói sao, nếu như anh vì cô ấy, bỏ rơi các em, thì bây giờ anh còn ở đây ôm ôm ấp ấp em sao, còn vội vã đi nịnh bợ mẹ của chúng ta sao?

- Coi như anh có lương tâm.

Mạc Thiện Ny một tay vẽ vẽ vòng tròn ở ngực Dương Thần, giọng buồn buồn nói:

- Nếu như anh dám không cần em, em sẽ đi...chết cho anh xem

- Xì------

Dương Thần hít một hơi, khiển trách người đẹp đang run rẩy ở trong lòng mình:

- Nói cái gì mà chết với không chết những thứ không tốt lành như vậy, anh muốn em bày mưu tính kế cho anh làm thế nào để phục thù, sao tự dưng lại trở thành việc em chế giễu uy hiếp anh vậy, hay là em muốn cái não hạt dưa của anh phát điên lên, thì em mới vui lòng đúng không?

Mạc Thiện Ny lắp bắp:

- Vậy thì em còn có thể làm gì chứ, lẽ nào để anh bỏ rơi Lâm Nhược Khê? Anh có nỡ không? Nếu như anh nỡ, thì đã sớm li hôn với cô ấy rồi, hơn nữa không phải là anh không biết, em và Lâm Nhược Khê quen biết với nhau bao nhiêu năm, nếu như không có anh, thì giữa chúng em không có bất cứ ngượng ngùng nào hết, mối quan hệ đã cắt đứt một lần rồi, em không muốn Lâm Nhược Khê lại bất mãn với em nữa.

- Tuy rằng em ở cùng anh, Nhược Khê cũng có nguyên nhân của cô ấy, nhưng em đã đụng vào chồng của cô ấy, chuyện như vậy mà cô ấy vẫn không đoạn tuyệt với em, em cảm thấy rất có lỗi với cô ấy rồi, lẽ nào em lại còn đi nghĩ cách giúp anh đối phó với cô ấy nữa sao...hơn nữa, cô ấy cả ngày không buồn nói năng câu nào, nhưng thật sự rất khôn khéo, nếu như em nghĩ ra được, thì nhất định cô ấy đã sớm nghĩ ra từ lâu rồi.

Dương Thần oán thán, rõ ràng, là khả năng kêu Mạc Thiện Ny giúp mình vạch kế sách là quá thấp rồi, vỗ vỗ vai người phụ nữ này, coi như là không có chuyện gì.

Hai người nói chuyện phiếm một lát, liếc mắt đưa tình tâm sự với nhau, nhìn thấy vẫn còn sớm, nhưng cũng đứng dậy rồi.

Mạc Thiện Ny sửa sang quần áo lại cho chỉnh tề, đẩy Dương Thần ra khỏi phòng làm việc, nếu cô biết Lâm Nhược Khê đã quay về công ty, thì cũng muốn đem đống tài liệu này đưa sang đó, thảo luận một cách tỉ mỉ.

Đối với cô mà nói, tình yêu đương nhiên là thứ quan trọng, nhưng cô cũng không có ý định coi nhẹ sự nghiệp của mình, dù sao phần lớn thời gian đều là của người khác, sự nghiệp mới là của mình.

Hai người hẹn chập tối sẽ đi cùng nhau sau, Dương Thần cũng không quấy rầy nữa, ngoan ngoãn đi ra thang máy tới ban quan hệ xã hội ở dưới tầng trệt.

Đến đây, ngoại trừ gặp Triệu Hồng Yến và nhóm đồng nghiệp nữ lâu ngày không gặp, quan trọng vẫn là đến để thân mật với Lưu Minh Ngọc.

Từ Lưu Thanh Sơn chính thống đến bọn xã hội đen ở Yến Kinh, sau khi về Trung Hải đoàn tụ với mẹ con Lưu Minh Ngọc, bây giờ thân phận của Lưu Minh Ngọc đã là đại tiểu thư của bọn xã hội đen rồi.

Tuy nhiên, Lưu Minh Ngọc hiển nhiên không quá hứng thú với thân phận này, thậm chí còn cảm thấy rất khó khăn, có thể là do đã trưởng thành từ rất sớm, khả năng chịu đựng của Lưu Minh Ngọc lớn hơn những cô gái cùng tuổi nhiều, nên chuyện Lưu Thanh Sơn là xã hội đen cô cũng rất nhanh chóng tiếp nhận.

Đi vào phòng làm việc lớn của ban quan hệ xã hội, Dương Thần phát hiện mình không biết nhiều cô làm ở bộ phận này, dù sao thì Quốc Tế Ngọc Lôi đang phát triển rất nhanh, có nhiều công việc phải có thêm người đảm nhận quản lý, người cũ cũng thuận lợi đến chỗ khác để làm quản lý cao hơn.

May mắn thay, Trương Thái và mấy người cũ vẫn còn ở đây, nhìn thấy Dương Thần, đều vui vẻ chào hỏi, không ít người trong ban quan hệ xã hội này Dương Thần không quen lắm, nhưng nói đến là giám đốc của công ty giải trí Ngọc Lôi, thì không ít các cô gái trẻ đều liếc mắt nhìn trộm, Dương Thần thấy xúc động, con gái bây giờ đích thực là rất biết điều..., anh đây rất thích.

Dương Thần nhìn xung quanh, phát hiện Triệu Hồng Yến người mà mình cũng có không ít tình cảm mờ ám không ở đây, vì vậy mới hỏi Trương Thái:

- Hồng Yến đi đâu rồi? Cũng chuyển đến bộ phận khác rồi à?

Trương Thái nghi ngờ nói:

- Anh không biết sao?

- Biết cái gì?

Khuôn mặt tròn tròn của Trương Thái tràn đầy ngạc nhiên,

- Tôi nghĩ dù gì Hồng Yến cũng sẽ nói với anh một tiếng chứ, dù sao thì quan hệ của hai người cũng rất tốt mà, lúc trước cô ấy đã từ chức, sớm đã không còn ở công ty nữa rồi.

- Từ chức?

Dương Thần buồn bực,

- Đang yên đang lành sao cô ấy lại từ chức chứ?

Đồng thời cũng nghi ngờ, lẽ nào người chồng trước họ Dư của cô ấy lại đến quấy nhiễu?

Ánh mắt Trương Thái có vài phần tiếc nuối,

- Ba của Hồng Yến xuất viện rồi, trong nhà cần có người thường xuyên chăm sóc, nhà cô ấy vốn có một nghệ nhân làm bỏng nếp viên, bây giờ cửa hàng khai trương lại rồi, cô ấy đến giúp em trai mình, đến công ty đi làm thì không còn chút sức lực nào nữa rồi, nên mới từ chức, chúng tôi cũng cảm thấy rất đáng tiếc, chị Hồng Yến đi rồi, người cũ ở đây càng ngày càng ít.

Dương Thần lúc này mới nhớ ra, bố của Triệu Hồng Yến chắc chắn đã tìm được thận, có thể làm phẫu thuật trong thời gian lâu như vậy, xuất viện cũng là chuyện đương nhiên thôi.

Cũng không biết hiện tại nhà Triệu Hồng Yến như thế nào, một người phụ nữ đã ly hôn, quay trở về nhà chăm sóc bố, đỡ đần em trai, nhưng khoảng thời gian quý báu của mình, thì cô ấy nên đối mặt như thế nào đây.

Hồng nhan bạc mệnh, cũng không biết là cô ấy có nổi một mái nhà tốt không nữa.

Dương Thần lại thở dài, nói lời tạm biệt với Trương Thái, sau đó đi vào phòng làm việc của Lưu Minh Ngọc.

Không thể không nói, đối với những người phụ nữ có tinh thần làm việc chuyện nghiệp của mình, Dương Thần cảm thấy có chút xấu hổ.

Lâu rồi không gặp, mái tóc ngang vai nhuộm màu đỏ rực đã được tẩy đi, mặc một chiếc áo đen trơn bóng của bộ sưu tập mùa xuân, ngực thắt một cái nơ kẻ đỏ trắng, tăng thêm vẻ sinh động cho cái mũi cao là chiếc kính tròn gọng đen, tô điểm thêm cho khuôn mặt trái xoan thêm tinh tế.

Cô cũng giống như Mạc Thiện Ny, đang vùi đầu vào đống văn kiện gì đó, thậm chí lúc Dương Thần bước vào, nhìn thấy rồi, đột nhiên có chút thất thần, ngơ ngác một lúc, mới mỉm cười:

- Sao đột nhiên anh lại tới, cũng không nói trước một tiếng.

Dương Thần cảm thấy có chút nản lòng, người phụ nữ này chưa đến ba mươi, sao lúc nào cũng có thể thong dong bình tĩnh đến như vậy, đã lâu như vậy không được gặp người đàn ông của mình, lại không hề có phản ứng gì nhiệt tình, bộ dạng trưởng thành như vậy, có gì đó rất giống Đường Uyển.

- Đừng liều mạng như vậy, tiền của cha em cũng đủ cho em tiêu xài đến vài đời rồi, người đàn ông của em cũng có tiền để nuôi em, cứ thế này kiểu gì cũng có ngày làm đến bạc cả đầu cho mà xem, lúc đấy hối cũng không kịp.

Dương Thần đi đến phía sau Lưu Minh Ngọc, hai tay bóp nhẹ lên hai vai, xem như cho cô thêm ít tinh thần.

Lưu Minh Ngọc không từ chối ý tốt của Dương Thần, hé miệng cười, lắc đầu nói:

- Em không thích dùng tiền của cha em.

- Xem ra vẫn còn để ý đến hoàn cảnh của xã hội đen, thực ra cũng không có gì, thế giới này có đàn ông thì tất nhiên sẽ có đàn bà, có đen thì tự nhiên sẽ có trắng, nhưng tốt xấu gì thì cũng là tiền mà cha em liều mạng mới kiếm được, ông ấy chắc chắn là muốn em và em trai có thể có những ngày tháng tốt đẹp, không thì cũng đã không thành lập bang xã hội đen ở Yến Kinh, không trở về nhà chăm sóc mẹ con em.

Dương Thần cười nói.

- Em biết nhưng chỉ tại em không quen,

Lưu Minh Ngọc quay lại mỉm cười nhìn Dương Thần, nói:

- Hôm nay anh làm sao vậy, mọi lần gặp nhau, đều muốn động chân động tay, không có chút quy củ nào, giờ lại còn nói chuyện gia đình với em.

Dương Thần nghiêm mặt:

- Anh giống kẻ chỉ biết ăn đậu hũ của phụ nữ thôi sao? Minh Ngọc bảo bối, em quá coi thường người đàn ông của em rồi đấy, anh luôn đặt hạnh phúc của các em lên hàng đầu.

Anh đây sẽ không nói cho em biết, vừa lúc nãy ở chỗ Tiểu Thiện Thiện đã ăn đủ đậu hũ rồi, hơn nữa quan trọng nhất là, bây giờ tâm trạng không tốt, không thì sẽ không chỉ bóp vai cho em đâu, mà sẽ là bóp từng bộ phận của em đấy...

Lưu Minh Ngọc liếc nhìn Dương Thần một cái, nửa tin nửa ngờ, dịu dàng nói:

- Bố mẹ em dạo này thường hay hỏi em, quan hệ của chúng ta là như thế nào, em nói chúng ta đã nhiều ngày không gặp rồi, bố em rất tức giận.

- Em xem em..

Dương Thần thẹn thùng, gượng cười nói:


- Em cũng quá thật thà rồi, sao không gánh giúp anh một chút chứ, dạo trước anh nhiều việc quá, thực tế là không có lúc nào rảnh rỗi, cũng không phải là em không biết, lúc đó anh là nhân vật hàng đầu của Quốc Tế Ngọc Lôi, bận đến mức xoay như chong chóng, nhưng bây giờ thì tốt rồi, coi như anh cũng đã được rảnh rỗi, kể ra cũng nên tìm ngày nào đó mời nhạc phụ nhạc mẫu ăn bữa cơm cái nhỉ?


Trong lòng Dương Thần u ám, Lưu Thanh Sơn kia cũng thật ác quá, không ngờ lại để cho con gái đến đánh bài tình, muốn gặp mình, sao không trực tiếp đến tìm, sao lại cảm thấy, lần này mình về nước, ai cũng muốn mình hiếu kính với trưởng bối là sao?


Lưu Minh Ngọc cũng có chút động lòng, đang muốn nói cái gì đó, thì lại nghe tiếng gõ cửa, dường như nghĩ ra điều gì đó, đôi mi cong vút của Lưu Minh Ngọc, nhìn Dương Thần đầy phức tạp, lạnh lùng nói một tiếng:


- Mời vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK