Mục lục
Truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc lạnh lùng Của Tôi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Thần nói một câu không liên quan gì ”tôi gọi cuộc điện thoại” khiến mọi người choáng váng.

Hắn muốn làm gì? Đừng nói đến báo cảnh sát, liên lạc quân đội cũng vô dụng! Ở đây chỉ cần đi một phút đã có thể ra ngoài biên giới rồi, lúc này, bất cứ tin tức cứu viện nào gởi đi đều cũng là nước xa không cứu được lửa gần!

- Hắn chính là Minh Vương?

Jodie hỏi Đoạn Nhẫn, mắt nhìn Dương Thần từ trên xuống dưới, có chút ngờ ngợ.

Đoạn Nhẫn gật đầu, nói:

- Tôi đã xác nhận, hắn đích thật là Minh Vương, tuy nhiên sau khi trở lại Hoa Hạ, tên Dương Thần.

- Một trong mười hai chủ thần Olympus, làm sao lại có bộ dáng này, căn bản nhìn không có chút gì đặc biệt.

Andy có chút không tin nói.

- Này, này, để cho các ngươi phóng chút sóng điện, tán gẫu cái gì đó.

Dương Thần bĩu môi, có chút sốt ruột.

Trong mắt Đoạn Nhẫn lóe lên tia sáng:

- Minh Vương, tốt nhất anh nên ăn nói giọng điệu tôn trọng một chút, trừ phi anh muốn người phụ nữ của mình biến thành người thực vật!

Dương Thần thản nhiên cười:

- Mọi thứ chờ ta gọi xong cuộc điện thoại này rồi hãy nói.

- Được, nếu anh đã muốn gọi điện thoại như vậy, thì cho anhh gọi.

Bachael thoải mái nhấc tay áo lên, trên cái đồng hồ đầy các nút bấm phúc tạp, Bachael sau khi ấn vài nút nói:

- Tôi đã hủy bỏ sóng điện từ quấy nhiễu khu vực này, anh có thể bắt đầu liên lạc, tùy anh gọi, tôi rất ngạc nhiên anh có thể thay đổi được cái gì.


- Cảm ơn nhiều!

Dương Thần thảnh thơi bấm một dãy số, ấn tiếp “ Loa ngoài”

Điện thoại reo lên một tiếng, lập tức có người nghe.

- Dương Thần! Là anh sao? Anh ở đâu? Anh không sao chứ? Khi nào anh về!?

Từ điện thoại truyền ra giọng nữ vô cùng dễ nghe, nhưng cũng vô cùng lo lắng, hỏi dồn dập.

Âm thanh này vừa vang ra, trong tất cả mọi người ở đây, sắc mặt Đoạn Nhẫn và Diệp Tử lập tức biến sắc!

Đoạn Nhận vẻ mặt hoảng hốt, đầy vẻ nghi ngờ, còn Diệp Tử lại kinh ngạc vui mừng, rưng rưng.

- Tiểu Thiện Thiện à, bây giờ anh ở cách chỗ em khá xa, nhưng anh nghĩ có thể giải quyết chuyện rất nhanh rồi, còn em, ăn ngoan, ngủ ngoan, chờ anh quay lại là tốt rồi.

Đầu dây bên kia, đúng là Mạc Thiện Ny.

Mạc Thiện Ny lên tiếng xác nhận Dương Thần không sao, cô cũng yên lòng:

- Thế anh cẩn thận chút nhé, em ở chỗ mẹ đợi anh quay về, mẹ em cũng rất sốt ruột, em phải đi nói cho mẹ biết tin anh không sao đây.

- Ha ha, để mẹ vợ yên tâm, khi anh về sẽ đem thịt bò Tây Tạng cho mẹ!

Dương Thần cười nói như xung quanh không có ai vậy.

- Đáng ghét, không đàng hoàng gì cả, em cúp máy đây, anh về sớm nhé!

Nói xong, Mạc Thiện Ny tắt điện thoại.

Xác nhận đầu dây bên kia chính là Mạc Thiện Ny, Đoạn Nhẫn tái mặt, lộ vẻ sầu thảm ngơ ngác, rốt cuộc là chuyện gì:

- Ngươi…Cô ta…Cô ta làm sao có thể tỉnh lại!?

Nhìn vẻ mặt này của Đoạn Nhẫn, Jodie và mấy tên Blue Storm hỏi:

- Đoạn Nhẫn, anh sao vậy, cô gái kia là ai?

Đoạn Nhẫn nhíu mày, ngoảnh lại nhìn bề trên Đan Tằng:

- Phật sống Đan Tằng, có phải ông đưa nhầm thuốc rồi không!?

- Tuyệt đối không có khả năng đó.

Bề trên Đan Tằng có chút khó hiểu:

- Nếu như vị nữ thí chú đó, chính là người uống thuôc độc, không có thuốc giải, mười ngày sau, chắc chắn thần trí khó phục hồi. Hơn nữa theo lão nạp biết, trên đời này gần như không ai có thể giải được.

Đám người Diệp Tử vẻ mặt nghi hoặc, bọn họ biết, sở dĩ Dương Thần theo chân họ đến đây, nguyên chân chính là Mạc Thiện Ny và mẹ cô ấy trúng độc, cần thuốc giải, nhưng hôm nay, không ngờ Mạc Thiện Ny bình yên vô sự, Dương Thần kia xuất hiện, lại diễn cái gì đây!?

- Có phải cảm thấy, tất cả không giống như ngươi nghĩ?

Dương Thần bỏ điện thoại vào túi, cười nhạt nhìn Đoạn Nhẫn:

- Giờ ngươi thấy, ta có cần giữ tôn trọng với các người nữa không?

Đoạn Nhẫn nuốt khan một cái, bình tĩnh lại, nhận thấy bên mình chiếm ưu thế số lượng tuyệt đối, bên phía Dương Thần có thể nói chỉ mình Dương Thần, cũng không quá e ngại:

- Minh Vương, cho dù người phụ nữ của ngươi không sao, thì hôm nay ngươi cũng đừng hòng thoát khỏi tay tám người chúng ta.

- Đoạn Nhẫn, anh lợi dụng điểm yếu để uy hiếp hắn sao?

Jodie lờ mờ hiểu ra, hỏi.

Đoạn Nhẫn gật đầu:

- Nhưng điểm yếu cũng không có gì, bây giờ đại cuộc đã định, một mình hắn cũng không thay đổi được gì.

- Anh nói rất đúng, chúng ta vốn định tuyên chiến với hắn, bây giờ tám đấu một, không có gì không ổn.

Bachael nói.

Dương Thần không kìm nổi cười nói:

- Các người nói tới nói lui, đến bây giờ ta vẫn chưa rõ, tại sao lại kéo ta vào chuyện này.

- Ngươi không cần giả bộ ngu ngốc, thực ra ngươi hiểu hơn ai hết, chúng ta muốn cái gì.

Đoạn Nhẫn cười ranh mãnh nói.

- Thôi ngươi cứ nói cho ta biết đi.

Dương Thần lắc đầu nói.

- Đá thần, chúng tao muốn đá thần!

Đoạn Nhẫn lớn giọng nói.

Nhắc tới “đá thần”, mấy người Blue Storm, thậm chí bề trên Đan Tằng ánh mắt đều lộ vẻ cuồng nhiệt, nhìn Dương Thần tràn đầy lòng tham lam.

Và mấy người bên Viêm Hoàng Thiết Lữ đều nhìn Dương vô cùng kinh ngạc, dường như bọn họ cũng biết một ít chuyện liên quan đến đá thần, nhưng cũng không biết, đá thần ở trong tay Dương Thần.

Dương Thần sờ sờ tóc mình buồn rầu nói:

- Làm sao các người lại giống y chang mấy tên Nhật Bản kia vậy, luôn cho rằng đá thần trong tay ta.

- Dù sau khi đá thần bị ZERO phá hủy mấy năm trước, thì không có tin tức gì, nhưng chỉ cần là người từng nghiên cứu qua chuyện này, đều không khó để xác nhận, đá thần trong tay ngươi, cũng chỉ có ngươi hiểu đá thần nhất, mới biết trông nom đá thần như thế nào.

Đoạn Nhẫn nói.

Karosi cười nham hiểm, nói:

- Đoạn Nhẫn, không ngờ ngoài tượng Phật kia, anh còn tính đem đá thần về nước Mỹ, xem ra trước khi hoàn toàn rời khỏi Hoa Hạ, anh muốn có chút công trạng.

- Đây chính là lòng trung thành của tôi với Blue Storm, cũng là thể hiện năng lực của mình.

Đoạn Nhẫn cười ngạo nghễ nói.

- Không thể phủ nhận, Đoạn Nhẫn, tôi càng ngày càng thích anh.

Jidoe cười khanh khách:

- Minh Vương, một chọi tám, ngươi không có hy vọng chiến thắng đâu, ta khuyên ngươi, hay là đem đá thần ra giao nộp, nếu không có trên người ngươi, chúng ta có thể đến bất cứ đâu để giúp ngươi đem về.

Dương Thần sờ sờ túi áo khoác, lấy ra một bình thuốc nhỏ, xoay người đi đến trước mặt Diệp Tử nói:

- Cầm giúp ta, chút nữa ta muốn uống.

- Cái gì vậy?

- Không cần hỏi, giữ cho tốt là được, ta sợ chút nữa không cẩn thận làm hỏng.

Dương Thần đem chai thuốc đưa cho Diệp Tử đang ngơ ngác, xoay người đi đến trước mặt bề trên Đan Tằng, Đoạn Nhẫn và người của Blue Storm, nói:

- Từ tối hôm qua, ta chỉ có một câu, vẫn chưa nói với Đoạn Nhẫn, bởi vì lúc đó ta còn nhiều chuyện chưa hiểu, cho nên vẫn còn giữ, bây giờ có thể nói cho ngươi rồi.

Đoạn Nhẫn không biết cái gì, lạnh sống lưng, nhìn chằm chằm Dương Thần, nghi ngờ hỏi:

- Nói gì?

- Ta, ghét nhất, bị người ta uy hiếp…

Vừa dứt lời, hình thể Dương Thần liền giống như một luồng điện, mang theo tàn ảnh, rời khỏi chỗ đứng, xông về phía Đoạn Nhẫn!

Đoạn Nhẫn sớm đã có đề phòng, nhưng vẫn bị lo sợ đến mức không nhìn thấy tốc độ quỹ tích, cố gắng nhìn rõ, là có một bàn tay đang đến muốn chế trụ cổ họng mình!

- Đừng coi thường!

Đoạn Nhẫn hai tay chống đỡ, ý đồ ngăn cản pha tấn công này của Dương Thần, lại không nghĩ, vừa mới giơ tay lên vừa chạm vào tay Dương Thần, xương cánh tay liền như vỏ trứng gà vậy, yếu ớt chạm một cái đã vỡ!

- Á!!!

Đoạn Nhẫn ngửa mặt lên trời kêu thảm thiết, hai cánh tay gần như bị đánh gãy mười mươi, mà bàn tay Dương Thần, ngay sau đó khống chế ngay cổ họng Đoạn Nhẫn!

Thấy cảnh tượng này tất cả mọi người đều kinh sợ, đều chưa thể có phản ứng kịp thời lại, bốn người Blue Storm nghĩ đến đầu tiên, không phải tiến lên trợ giúp Đoạn Nhận, mà là theo bản năng thụt lùi ba bước, nhìn Dương Thần lo lắng.

Dương Thần một tay nhấc Đoạn Nhẫn lên, Đoạn Nhẫn không thể nào thở được, mặt đỏ bừng lên, hai cánh tay bị bẻ gãy khiến gã vô cùng đau đớn, muốn mê man chết đi, cũng bị cơn đau đánh thức!

- Ta nói cho ngươi một bí mật.

Dương Thần một tay xách Đoạn Nhận, cúi đầu, cười khẩy nói:

- Từ khi ngươi hạ độc uy hiếp ta, ta đã nghi ngờ có phải ngươi tự có kế hoạch khác, bởi vì nếu là lãnh đạo Viêm Hoàng Thiết Lữ, bọn họ tuyệt đối rất rõ ràng, ta ghét nhất bị uy hiếp, đó có thể nói là vảy ngược của ta. Hơn nữa bọn họ cũng không thể, giống như ngươi, chắc hẳn không nghĩ thực lực của ta như thế.

Ta lúc đó cố tình chịu sự uy hiếp của ngươi, chỉ là muốn xác nhận, đây có phải là kế hoạch của cá nhân ngươi, và không phải Viêm Hoàng Thiết Lữ muốn tuyên chiến với ta. Sau đó, ta lại tự dò hỏi tổ viên khác, phát hiện liên lạc với tổng bộ là một mình ngươi làm, tất cả tình báo, thì người Blue Storm vừa đến, ngươi lại một mình khẳng định nói ra như thế. Đến điều tra cũng không thể điều tra cái gì, ngươi từ đâu nhận được tình báo!? Tất cả đều là lỗ hổng, kế hoạch quan trọng như vậy, làm sao có thể một mình người bố trí. Bây giờ xem ra, ta đoán đúng rồi, lãnh đạo Viêm Hoàng Thiết Lữ không có ngốc đến thế, dùng thủ đoạn này đối phó với ta. Giúp Viêm Hoàng Thiết Lữ diệt con sâu hại, ta còn vui được cống hiến sức lực…

Vừa nói, Dương Thần bắt đầu xiết mạnh tay, cổ họng Đoạn Nhẫn phát ra tiếng bánh răng ma sát, hai tròng mắt lồi ra ngoài, khóe mắt nổi lên những đường gân máu.

- Ngoài nói cho ngươi biết ta ghét bị uy hiếp, còn muốn nói với ngươi, ngươi phiền phức quá, ta sớm muốn giết ngươi rồi.

- Rắc…

Một tiếng xương cổ họng gãy vang lên giòn tan, hoàn toàn cắt đứt hơi thở.

Từ đầu đến cuối, bao gồm bề trên Đan Tằng và nhị Pháp Vương, mấy người Blue Storm, đều không ai dám tiến lên quấy rầy Dương Thần.

Dương Thần lúc này, mặt mỉm cười, như không có chuyện gì xảy ra, nhưng một hình tượng chiếu rọi trong mắt bọn họ, lại làm chân họ không thể nhúc nhích nổi.

Tuệ Lâm đang dìu Vân Miểu sư thái nhìn thấy cảnh tượng này, không chịu nổi nhắm mắt lại, nhưng sau đó lại len lén hé mắt nhìn, thấy Dương Thần tiện tay ném thi thể Đoạn Nhẫn ra ngoài đại điện, tư thế đó, vừa vặn nằm rạp ngay trước Hỏa Pháo đang trọng thương.

Mấy người bên Viêm Hoàng Thiết Lữ, mặt lộ vẻ vui mừng, đám người Thiên Long càng thở ra hơi hung hăng, cái chết của Đoạn Nhẫn, khiến bọn họ dễ chịu rất nhiều, nhìn về phía Dương Thần ánh mắt có vài phần kính trọng.

Người đàn ông này không ngờ từ đầu đến cuối lại suy xét được nhiều chuyện như vậy, hơn nữa còn giấu diếm không để lộ dấu vết, so với tất cả kế hoạch tỉ mỉ mà Đoạn Nhẫn bày ra hắn còn kinh khủng hơn nhiều.

Dương Thần ngoảnh lại nhìn mấy người cười cười:

- Không cần nhìn ta bằng ánh mắt đó, người trong cuộc thường hay mê muội, bị gạt cũng là chuyện thường. Mà tôi là người thù khá dai, các người tuy rằng không biết vô tình tiếp tay cho Đoạn Nhẫn, nhưng ta vẫn phải để các người chịu chút đau khổ, trong lòng mới thoải mái được, các người xem, Vân Miểu sư thái luôn đối phó với ta, bị thương nặng nhất, ha ha, nhưng yên tâm, các ngươi sẽ không chết đâu, đáng chết chỉ có Đoạn Nhẫn mà thôi.

Mấy người Thiên Long cười gượng liên tục, chả trách hắn cứ ngồi ở cửa xem kịch suốt, đúng là cố tình để mấy người bị thương.

- Được rồi, đến các người rồi.

Dương Thần quay đầu lại, nhìn về bề trên Đan Tằng, cười ranh mãnh nói:

- Hòa thượng, đem tượng Phật giao ra đây, sau đó ngoan ngoãn đi tù, ngày ngày đợi trên cao nguyên cũng thú vị, muốn ni cô không có ni cô, muốn đạo cô không có đạo cô, cho ông chọn nhà tù trên cao nguyên, có lẽ còn có thể tích phúc một chút, bây giờ giả mạo ni cô quá nhiều rồi.

- Đan Tằng đừng giao tượng Phật ra, hắn chỉ có một mình, chúng ta có bảy người, cho dù Đoạn Nhẫn lỡ tay bị giết, thực lực của hắn sao có thể so với liên kết của chúng ta, không phải sợ hắn, đây là cơ hội tốt nhất để lấy đá thần, chúng ta không thể bỏ qua.

Karosi hét lớn.

Đan Tằng nhíu mày trắng, chắp tay nói:


- Minh Vương thí chủ, một người khó có thể thay đổi cục diện, xin đừng khiến lão nạp, bất đắc dĩ, liên kết cùng bọn họ lãnh giáo thí chủ.


Vẻ mặt tươi cười của Dương Thần dần chuyển sang lạnh lùng, trong mắt trở nên u ám, thanh âm có chút trống rỗng, thở dài xa xôi:


- Các người hình như chưa hiểu, một người, tất nhiên không thay đổi được cục diện hiện tại…Nhưng…Ta không phải là người…


- Ta, là thần!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK