Khác với các quán khác ở chỗ chính là Quán trà Lê Viên lấy phong cách mộc mạc tươi mát, làm cho đại đa số chính khách cùng nhân sĩ văn nhã rất thích đến đây.
Ninh Quang Diệu cũng không phải rất thích nơi xa trung tâm thành phố như này, phải đi xe mất nhiều thời gian, nhưng y lại có chút chung tình với đồ ăn nơi này.
Làm thủ tướng của một quốc gia, Ninh Quang Diệu ăn uống gì đều cần cảnh vệ kiểm tra qua, xác nhận không có độc, mới có thể hưởng dụng, việc này khiến rất nhiều thức ăn đưa đến trước mặt y đã nguội lạnh.
Thức ăn ở quán trà Lê Viên phần lớn là món ăn tươi sốt hợp khẩu vị, điều này làm cho y không bởi vì vấn đề thức ăn, mà cảm thấy không thoải mái.
Ngồi lên vị trí của y bây giờ, so với người bên ngoài tất nhiên là không có tự do, kết quả là những đoạn thời gian nho nhỏ dành cho bản thân hưởng thụ y đều đặc biệt quý trọng.
Bất quá Ninh Quang Diệu cho tới bây giờ vẫn cảm thấy con đường mình đang đi có gì đó sai lầm, không đứng trên quyền lực cao, mới có thể cảm thấy được sinh mệnh là quý giá chừng nào.
Chân chính đứng ở vị trí cao như y, hơn mười triệu con người biết được sự tồn tại của y, loại cảm giác thành tựu này, làm cho y khó có thể kháng cự!
- Thủ tướng, xin mời từ từ dùng.
Hai nữ phục vụ đem một bàn thức ăn lên, cười mỉm rồi lui ra ngoài
Ninh Quang Diệu ngồi một mình, trên bàn cơm trước mặt, ước chừng có hơn mười món ăn ngon quý và lạ.
Nếu những hình ảnh này mà bị đưa ra ngoài, khẳng định sẽ bị quần chúng chửi ầm lên rằng người lãnh đạo quá xa xỉ.
Chẳng qua những tờ báo chân chính ở đây, người nào dám có dũng khí viết ra?
Cần kiệm mộc mạc? Chỉ những câu đó mới có thể tự dối lòng viết ra.
Bất quá, một người ăn cơm, chung quy vẫn có gì đó cô đơn.
Vốn mình có thể mang theo người phụ nữ đi dùng cơm, hoặc là mang theo một đứa con, thì cũng sẽ không có ai dám nhiều lời.
Chỉ là giờ đây, chính mình đã tự tay đưa tang người vợ, mà đứa con trai độc nhất kia lại trở về một cách quỷ dị, làm cho y cực kỳ khả nghi, cũng rất không hài lòng
Những ý niệm này cũng chỉ thoáng lóe qua, Ninh Quang Diệu biết, chính mình còn không quá năm mươi tuổi, phụ nữ? Con cháu? Cũng không phải vấn đề gì to tác.
Bản thân hiện nay nắm trong tay chính trị, càng nhiều quyền lực tối cao, đang chờ đợi mình đi hưởng thụ!
Chậm rãi cầm lấy chiếc đũa, Ninh Quang Diệu bắt đầu từ tốn nuốt.
Mà ở sát vách, trong một gian phòng trang nhã của quán trà Lê Viên, Ninh Tâm cùng Ninh Đức hai trưởng lão Ninh gia, lại không có hứng thú ăn cơm.
Sau khi Ninh Quang Diệu an bài cho bọn họ một ít thức ăn cùng hương trà, cũng không muốn đi quản bọn họ muốn làm gì.
Tuy rằng sớm biết trước có tu sĩ Ninh gia tồn tại, gia tộc của chính mình có nguồn gốc thần thánh một phương, nhưng Ninh Quang Diệu lại không có tâm tư đi tu luyện, theo đuổi cái gọi là trường sinh bất lão kia.
Thậm chí, nếu không có sự xuất hiện của Dương Thần, gây ra một loạt các tình huống liên quan đến tu sĩ, y cả đời này cũng không bao giờ nghĩ đến gặp mặt người trong gia tộc.
Thứ nhất Ninh Quang Diệu biết, làm đệ tử thế tục của gia tộc, rất khó có cơ hội tiến vào bản tông tu luyện, thứ hai, Ninh Quang Diệu cũng không cho rằng mỗi người đều có thể tu luyện ra thành quả thiên phú gì.
Dù cho thành công bước vào Hóa Thần kì, nhưng không có một thân bản lĩnh, hơn nữa phần lớn cuộc đời chỉ có thể sống ở trong ảo cảnh, đấy cũng không phải sự tình tốt đẹp gì.
Ngược lại mấy lão già kia có tu luyện đến thế nào đi nữa cũng khó trốn khỏi một chữ "Tử", Ninh Quang Diệu cảm thấy, cuộc sống của một người bình thường so với bọn họ còn có ý nghĩa cùng đặc sắc hơn nhiều.
Ăn uống được một nửa, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Ninh Quang Diệu nhíu mi, loại thời điểm này y rất ghét có người quấy rầy.
- Ai?
Người ở bên ngoài không có trả lời, mà là trực tiếp mở rộng cửa.
Ninh Quang Diệu nhất thời ý thức được tình huống không ổn, bởi vì cảnh vệ của mình vậy mà không có đứng ra ngăn cản?
Lúc này một thân tây trang chỉnh tề - Ninh Quốc Đống đi vào trong phòng, bên người dẫn theo một người đàn bà với khuôn mặt diễm lệ nhưng lại vô cùng xa lạ, Ninh Quang Diệu không biết sao trong lòng một trận rung động.
- Quốc Đống?
Ninh Quang Diệu hoài nghi nhìn người đàn bà đang đứng một bên mỉm cười quỷ dị, không biết sao, lần đầu tiên gặp, nhưng lại cảm thấy quen thuộc.
- Cô ta là ai? Cảnh vệ bên ngoài đâu?
- Yên tâm đi, bọn họ rất tốt, một kích mất mạng, chết rất nhẹ nhàng.
Mỹ phụ tiến lên phía trước nói.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Ninh Quang Diệu theo bản năng thần kinh căng thẳng
La Thúy San một thân quần đỏ, bên ngoài khoác áo gió màu nâu nhạt, thoạt nhìn xinh đẹp hàng vạn hàng nghìn lần.
- Hì hì, ông xã thân ái à, hơn mười năm vợ chồng, như thế nào ngay cả vợ mình cũng không nhận ra được?
Ninh Quang Diệu bỗng nhiên đứng dậy, trừng lớn mắt
- Là cô?
La Thúy San ngược lại liều lĩnh cười to
- Ha ha ha ha, lúc này mới nhận ra? Ninh Quang Diệu, ngươi không phải vẫn muốn tìm ta sao? Không nghĩ tới hôm nay ta lại tới tìm ngươi chứ?
Ninh Quốc Đống hừ nhẹ nói
- Mẹ, không cần cùng hắn nói nhảm nhiều, hắn đã sợ sắp đái ra quần rồi.
- Súc sinh! Ngươi vậy mà lại thông đồng cùng với người đàn bà chết tiệt này đến đối phó ta?
Ninh Quang Diệu rốt cục hiểu được tình huống của giờ phút này, Ninh Quốc Đống quả nhiên là có chuẩn bị mà về, âm thầm cùng La Thúy San cấu kết đến đối phó chính mình!
Chỉ tiếc mình chỉ là một người bình thường, không thể sớm mà đem tiểu tử quỷ dị này khống chế.
Càng chủ yếu vẫn cho rằng, có Ninh Tâm Ninh Đức ở đây, cho dù biết rõ La Thúy San không chết, có thể ở sau lưng phá rối, chính mình cũng không phòng bị chút nào.
Nhưng bây giờ…
- Các ngươi đã làm gì Ninh Tâm Ninh Đức hai vị trưởng lão? Không có khả năng, các ngươi chắc chắn không phải đối thủ của bọn hắn!
Ninh Quang Diệu lui hai bước hỏi
- Chúng ta không phải đối thủ, không có nghĩa là người khác không được, Ninh Quang Diệu, ngươi tính toán cái gì cũng đều cho là chuẩn, ngươi quá tự phụ, cho nên, ngươi vĩnh viễn có điểm sơ hở.
La Thúy San chậm rãi cất bước về phía trước.
Ninh Quang Diệu nuốt cổ họng, thân thể không ngừng run rẩy, từ trong mắt La Thúy San, y thấy được lửa giận báo thù của người bị bệnh tâm thần.
Đang lúc Ninh Quang Diệu ngóng trông Ninh Đức cùng Ninh Tâm hai người đến cứu mình, nhưng đột nhiên lại nghe từ bên ngoài phòng truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết!
Thân ảnh của Ninh Tâm cùng Ninh Đức, đúng là bị lực lượng gì đó tác động mạnh mẽ mà văng ra, hung hăng đập xuống phiến đá trên mặt đất!
Dương Liệt cước bộ thoải mái, chậm rì rì từ bên ngoài phòng đi vào, trên tay nhẹ nhàng nâng một khối cầu không ngừng lóe ra ám quang màu xám bạc.
Lực chấn áp của năng lượng phản vật chất, làm cho Ninh Tâm cùng Ninh Đức cực kỳ sợ hãi, hai người đều có tu vi hóa thần trung kỳ, nhưng giờ phút này tựa hồ có vẻ rất bất lực.
Cả quán trà Lê Viên cùng những người cảnh vệ và nhân viên phục vụ, tựa hồ đã bị tàn sát hết căn bản không phát ra bất cứ thanh âm gì.
- Dương Liệt?
Ninh Quang Diệu trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không rõ như thế nào lại là gã
Dương Liệt quay đầu, nhìn vào mắt Ninh Quang Diệu, lộ ra một nụ cười tà
- Ninh thủ tướng, ngươi nhận nhầm người rồi
Ninh Quang Diệu đồng tử một trận co rút lại, nghe giọng nói, bỗng nhiên tỉnh ngộ
- Ngươi không phải Dương Liệt, ngươi là...... Văn Thao?
Trong lúc nhất thời, rất nhiều sự tình đều đã thông suốt, Ninh Quang Diệu thất thanh hô to nói:
- Trách không được cái tên Dương Liệt lỗ mãng kia lại có thể gây ra nhiều sự việc đến như vậy, hóa ra ngươi là tên què? Nô tài chết tiệt, lúc trước ta tha cho ngươi một mạng, hôm nay ngươi lại kết hợp cùng hai mẹ con chó điên này đến hại ta?
Văn Thao nhún vai
- Thủ tướng, ngươi hẳn phải cảm kích ta mới đúng, trước đó không biến thành ngươi, mà là biến thành Dương Liệt, ta đã thật lòng báo ơn đối với ngươi rồi, về phần mẹ con các nàng, nhân quả báo ứng, đều là do ngươi tự chuốc lấy.
- Đồ vô liêm sỉ
Lúc này, Ninh Tâm cùng Ninh Đức từ trên mặt đất đứng lên rồi đột nhiên vận lực chân nguyên, hai người đều tự gọi ra một loại pháp bảo cho riêng mình, một gương đồng trên mặt có hình bát quái cùng một phi kiếm có chuôi màu xanh tím.
- Hừ, còn muốn phản kháng?
Văn Thao nhếch miệng cười nói
Chỉ thấy Ninh Tâm thúc dục chân nguyên, ở giữa chiếc gương đồng có hình bát quái kia ngưng kết ra một cột sáng màu vàng, điểm hội tụ của cột sáng dần dần biến nhỏ, ẩn ẩn hóa thành một đạo bạch kim tỏa ra chùm ánh sáng có nhiệt độ cao!
- Mãnh liệt kim quang!
Ninh Tâm hét lớn một tiếng, chùm tia sáng trong nháy mắt liền giống như một đạo cầu vồng, xuyên qua trước ngực Văn Thao!
Mà Ninh Đức cũng không chịu yếu thế, phẫn nộ thúc dục phi kiếm có chuôi xanh tím kia, mang theo một ánh tím, chém vào cổ Văn Thao!
Hai người mắt thấy Văn Thao bị pháp bảo gây thương tích, nhất thời mừng rỡ, chỉ cảm thấy vừa rồi chẳng qua là không có phòng bị tốt, nên mới bị lực lượng quỷ dị của y đánh văng ra.
Giờ phút này vừa lôi pháp bảo ra, y lại không phải đối thủ?
Nhưng một giây sau, hai người cũng nghẹn họng nhìn trân trối!
Chỉ thấy Văn Thao mặt mang ý cười nghiền ngẫm, chỗ miệng vết thương xuyên qua ngực kia, trong nháy mắt liền phục hồi như cũ, ngoại trừ quần áo bị tổn hại ra, nửa điểm vết thương cũng không có!
Mà chỗ bị chém ở cổ kia, sau khi phi kiếm chém vào y lại dùng tay trực tiếp rút ra, theo sát đó miệng vết thương cũng phục hồi như lúc ban đầu!
- Sao...... Như thế nào được..... Không có khả năng! Chẳng lẽ hắn là Bất Tử Chi Thân?
Ninh Tâm hoảng sợ
Văn Thao thì lại khinh miệt nhìn phi kiếm màu xanh tím trên tay, sau khi tấm tắc cảm khái hai tiếng, trên tay nổi lên một nguồn năng lượng phản vật chất màu bạc, đem phi kiếm bọc lại!
Ninh Đức ra sức thúc dục chân nguyên, nhưng sao cũng không có biện pháp làm cho phi kiếm kia nghe lời quay trở lại trong tay lão!
Tuy rằng chỉ là một thanh phi kiếm cấp thấp được tạo ra từ sắt thép bình thường cùng kháng thạch tím, nhưng đối với lão loại pháp bảo này cho dù người nào đến Hóa thần trung kỳ trong Ninh gia, cũng không xứng được nhận một pháp bảo như vậy.
Mắt thấy phi kiếm bị người khác cầm, có thể nào không nóng nảy?
Văn Thao nhìn Ninh Đức đang sốt ruột với vẻ mặt thống khổ, cười ha ha
- Hình như chân nguyên lực của tu sĩ các ngươi, không thể nào điều khiển được phá kiếm này, tuy rằng không ngon miệng lắm, nhưng coi như đồ ăn khai vị đi, ta ăn trước vậy.
Đang khi nói chuyện, không ngờ chỉ một lát, phi kiếm kia đúng là bị năng lượng phản vật chất như tằm ăn dâu, hóa thành một dòng ánh sáng chảy nhè nhẹ, biến mất không thấy đâu!
Ninh Đức cùng Ninh Tâm thấy thế suýt ngã xuống đất, để rèn pháp bảo này ít nhất phải cần đến Nam Minh Ly hỏa, năng lượng màu xám bạc kia rốt cuộc là cái gì? Vậy mà có thể dễ dàng phân giải cắn nuốt pháp bảo?