Loại cá mập này đối với người thường có thể nói là trí mạng, nhưng đối với Mông Nguyệt nội công tu vi không tồi, lại từng tu luyện võ đạo mà nói, vẫn là có thể chống cự lại một chút.
Hô hấp Mông Nguyệt vô cùng dồn dập, mắt thấy một con cá mập xanh đang tiến đến gần mình, cuống quít túm lấy dây thằng bò lên trên vài bước.
Con cá mập kia cảm thấy rất thích thú với cái mắt cá chân còn đang chảy máu kia, trực tiếp nhảy lên khỏi mặt biển, mở mồm to ra hướng về cái chân trắng nõn chảy máu!
Mông Nguyệt bất chấp kinh hãi trong lòng, một cước đá vào mũi của cá mập, phát ra một âm thanh trầm đục, cuối cùng cũng tính là không để bản thân thiếu một khúc thịt!
Mông Nguyệt sắc mặt đã phát xanh, mái tóc sũng nước dính chặt trên mặt, trong chật vật mang theo tiếng khóc nức nở, cô không biết vì cái gì mà mình phải chịu sự tra tấn tâm linh và thân thể như vậy!
Số lượng cá mập càng ngày càng nhiều, đã lục tục có bảy tám con ở dưới thân Mông Nguyệt đang không ngừng nhảy dựng lên, ý đồ cắn Mông Nguyệt.
Tay Mông Nguyệt không dám buông dây thừng ra, đám cá mập kia liên tục theo sát đuổi lấy cũng đủ khiến thể xác và tinh thần cô mệt mỏi.
Mắt thấy cá mập càng ngày càng nhiều, Mông Nguyệt không để ý nhiều nữa, điên cuồng muốn leo lên trên thuyền.
Bàn Nhược vẫn đang canh giữ làm sao có thể để cô ta thực hiện được ý đồ của mình, thủ lĩnh hội Bát Kỳ lúc này đang nhìn đến cao hứng bừng bừng, ước gì người này bị cá mập ăn cho rồi.
Không đợi Mông Nguyệt leo đến vị trí lan can, Bàn Nhược đã một cước đá vào ngực Mông Nguyệt!
- A!!!
Mông Nguyệt đã bị gãy hai cái xương sườn vẫn còn đang vô cùng đau đớn, bây giờ trong tình trạng bị thương nặng, lại bị đá vào vết thương cũ, đau đớn mà trực tiếp rơi xuống biển!
Một đám cá mập mắt thấy mỹ vị rơi xuống miệng mình, điên cuồng lao tới!
Mông Nguyệt theo bản năng vận toàn bộ nội lực còn lại, ở trong biển điên cuồng liên tục ra chưởng vùng vẫy đuổi đám đám cá mập này, đánh chết hai con cá mập, màu đỏ tươi nhuộm đỏ nước biển!
Mấy con cá mập khác thấy đồng bạn của mình chết, lập tức há mồm bắt đầu cắn nuốt hai tử thi cá mập, lại cho Mông Nguyệt cơ hội thở dốc, lại lần nữa nắm lấy dây thừng, nhẹ nhàng bò lên.
- Bản lĩnh không tồi, nhưng hình như tiêu hao rất nhiều công phu.
Bàn Nhược không chút biểu tình lạnh lùng nói.
Mông Nguyệt phát hiện, người phụ nữ này rõ ràng cũng là một ma đầu! Cô ta rõ ràng là muốn nhìn mình bị cá mập quần cho kiệt sức, sau đó trực tiếp bị ăn cho đến xương cốt cũng chẳng còn!
Cô là cháu gái của Mông gia, không sợ chết, nhưng không thể chấp nhận được thân thể xinh đẹp của mình lại bị một đám súc sinh ở trong biển cắn cho máu thịt mơ hồ, nội tạng tung bay, bị ăn tươi nuốt sống!
Nghĩ đến điểm này, cô liền sợ hãi, hơn nữa đói khổ lạnh lẽo, mùi tanh hôi của nước biển, cảm giác đau đớn khi xương ngực gãy làm tinh thần cô sụp đổ!
Mông Nguyệt phát ra tiếng khóc điên loạn,
- Để tôi lên đi! Tôi nói… tôi nói!
- Còn phải dập đầu nhận sai với chủ nhân của tôi, cô làm được không? Tiểu thư của Mông gia?
Bàn Nhược không quá bằng lòng người này đầu hàng.
Mông Nguyệt nào còn để ý nhiều như vậy, có thể giữ được mạng sống mới là quan trọng nhất, cô đã hiểu được, Dương Thần sẽ không coi cô là con người, càng đừng nhắc đến là tiểu thư của Mông gia!
- Tôi đồng ý… tôi đồng ý… Mau cho tôi lên đi…
Mông Nguyệt đã hữu khí vô lực, liên tục vật lộn với cá mập đã tiêu hao hết khí lực cuối cùng của cô.
Bàn Nhược hừ lạnh một tiếng, cầm dây thừng kéo lên, vứt Mông Nguyệt lên bong thuyền, bong thuyền chấn động nặng nề!
Xương cốt toàn thân Mông Nguyệt đều sắp vỡ ra, mà đồ trên người, bởi vì vật lộn với cá mập mà bị phá rách, nát vụn, chỉ còn phần còn lại ở trước ngực và cổ áo.
Toàn thân từ trên xuống dưới, khắp nơi trên da thịt tuyết trắng là vết thương đỏ tươi, càng chết người chính là, chỉ chừa một chiếc áo lót và quần lót màu đỏ đen gợi cảm.
Nếu bỏ đi những chỗ máu chảy trên thân thể cô, thật sự có thể nói là ngọc thể nằm lê lết ở bong thuyết, đây quả là quang cảnh tuyệt đẹp.
Mông Nguyệt cảm nhận được đã tạm thời an toàn, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, cô không bao giờ muốn ra biển nữa, đám cá mập kia giống như khiến cô chết đi không dưới trăm lần, mỗi một giây đều dài như cả thế kỷ!
Cô dù sao cũng là đại tiểu thư sống sung sướng an nhàn, cho dù là trên thương trường hay bang hội đều là túc trí đa mưu. Nhưng khảo nghiệm sống hay chết đều không phải dễ dàng như vậy.
- Sao rồi, quyết định dập đầu nhận sai với ông đây rồi ư?
Dương Thần lúc này đã cơm nước xong, cầm một chiếc khăn trắng lau miệng, thảnh thơi đi đến bong thuyền.
Toàn thân Mông Nguyệt đều đau nhức vô lực, một đôi con ngươi vốn mị lực bắn ra bốn phía lúc này vô thần nhìn Dương Thần, đã chết lặng đi.
Dương Thần có hứng thú mà phiêu mắt nhìn thân thể lộ ra bên ngoài của người phụ nữ này, dáng người quả thật không tồi, có vốn để kiêu thiệt
- Chủ nhân hỏi cô đó!
Bàn Nhược không chút lưu tình đá một cước vào đùi Mông Nguyệt.
Mông Nguyệt ở trên bong thuyền đau đớn lăn lộn kêu lên vài cái, nghiến răng rơi lệ.
- Mông gia các người không phải luôn mồm muốn tôi quỳ xuống dập đầu sao, hôm nay tôi sẽ để cô nếm thử mùi vị này trước. Tôi đếm tới ba, cô không nghe theo, tôi liền tiếp tục ném xuống cho cá mập cắn.
Dương Thần không chút để ý giơ tay lên, bắt đầu đếm,
- Một… Hai…
- Đừng!!
Mông Nguyệt không còn chút khí lực, sắc mặt trắng bệch cuộn thân lại, hướng tới phía Dương Thần tràn ngập không cam lòng mà quỳ xuống.
Giống như trực tiếp bẻ gãy xương cốt, trong gian nan, Mông Nguyệt xoay người, cái trán nặng nề gõ xuống bong thuyền.
- Xin lỗi… Tôi sai rồi… Tôi sai rồi…
Mông Nguyệt cảm thấy tôn nghiêm của mình như bị gió thổi rồi phơi nắng dưới mái ngói, từng tầng từng tầng bong ra, theo gió biển bay xa, không thể tìm lại được!
- Cô biết cô sai ở chỗ nào không
Dương Thần đi đến trước mặt Mông Nguyệt, một chân dẫm trước chỗ đầu cô dập xuống, từ trên cao nhìn xuống hỏi.
Mông Nguyệt nức nổ,
- Tôi… Chúng tôi không nên lừa gạt anh…
- Xem ra cô vẫn chưa hiểu.
Dương Thần đưa tay, chỉ chỉ đám cá mập ở trong biển vẫn còn chưa chịu tán đi nói:
- Cô có biết, cá mập so với những con cá khác, có điểm khác biệt gì lớn nhất không?
Mông Nguyệt ngẩng đầu, không rõ ràng lắm, lắc lắc đầu.
- Chúng không có bong bóng cá.
Dương Thần nói.
- Bong bóng cá?
Mông Nguyệt càng khó giải thích được, mơ mơ màng màng, không biết Dương Thần là có ý gì.
Dương Thần như đinh đóng cột nói:
- Đúng vậy, cá mập không có bong bóng cá, từ lúc chúng sinh ra, muốn không chìm xuống đáy biển, muốn sóng sót, nhất định phải không ngừng dùng thân thể của mình mà không ngừng lay động, để cho mình sống trong biển.
- Từ lúc cá mập sinh ra, sẽ không ngừng đấu tranh vì sinh mệnh của mình. Cho nên, phàm là những con có thể sống sót, đều là những kẻ mạnh mẽ trong biển.
- Tôi giống với đám cá mập đó, từ lúc nhỏ đã hiểu được chỉ có thể dựa vào sức mạnh của mình, tranh đấu, giết chóc, tranh thủ. Tôi chưa bao giờ cho rằng, một gia tộc, một thế lực nào đó có thể bao trùm phía trên mình!
- Mà các người, hừ, chỉ là một đám dựa vào hơi ấm của tổ tiên, tác uy tác phúc, ếch ngồi đáy giếng, một đám ngu xuẩn tự nhận mình rất giỏi. Các người có thể tình cờ áp chế được tôi một lần, nhưng không có khả năng đánh bại tôi!
- Bởi vì, tôi mới là Vua!
Sắc mặt Mông Nguyệt tối lại, trong mắt hiện lên rất nhiều thần sắc phức tạp, kinh ngạc như ngây dại.
Bàn Nhược ở bên cạnh lại lộ vẻ xúc động nhìn người đàn ông này, tràn đầy tình cảm nóng bỏng, nhưng lại không dám biểu lộ ra nhiều.
Sau khi trầm mặc thật lâu, Dương Thần mới mở miệng hỏi lại một lần:
- Vì sao đột nhiên muốn gả cho tôi. Nói thật, tôi sẽ tạm thời giữ lại tính mạng của cô.
Phòng tuyến cuối cùng trong lòng Mông Nguyệt đã hỏng mất, có lẽ là ý thực được mình không có khả năng chiến thắng người đàn ông trước mắt, cũng là một loại thần phục.
- Là bởi vì, áp lực của Thủ trưởng Số 1.
- Số 1?
Dương Thần nhíu mày.
- Nói thế nào.
Mông Nguyệt lau nước mắt và nước biển trên mặt, môi hơi khô nứt ra, u oán nói:
- Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, nhưng Mông gia chúng tôi có tai mắt trong Trung ương, cho nên những quyết sách quan trọng đều rất nhanh nắm được tin tức.
- Bởi vì lần này anh xung đột với Mông gia, Thủ trưởng Số 1 đã hội khiến gia chủ Lý gia, muốn mượn tay anh để chèn ép việc phát triển của Mông gia. Nếu không, Khương Tiểu Bạch kia cũng không thể to gan mà mặc kệ anh tấn công chúng tôi như vậy.
- Sức mạnh sau lưng Thủ trưởng Số 1, không phải thứ Mông gia có thể chống lại. Cho nên ông nội bọn họ tính toán để anh kết hôn với tôi. Như vậy, có lẽ khiến Dương gia và anh trở thành cùng chiến tuyến với chúng tôi, cũng giải quyết được vấn đề linh bảo của tổ tiên.
- Mấu chốt chính là, nếu chúng ta trở thành người một nhà, Thủ trưởng Số 1 sẽ không tiếp tục có ý tưởng giải quyết Mông gia nữa. Số 1 là người chú ý nhất đến đại cục chung của đất nước, ông ấy không có nhân tố tình cảm cá nhân, ông ta chỉ biết ổn định vì đất nước, lo lắng cho sự an toàn của quốc dân.