không hề có tiếng tăm, là một kiến trúc đã được xây dựng khá lâu, vẻ cổ kính.
Xen vào đó là thiết kế theo hình thức của vườn hoa trong cung đình ở Nhật Bản,
khiến cho mọi người tới đây có thể cảm nhận được hơi thở yên tĩnh hòa bình, tùng La Hán
tô điểm góc tường, mai đứng 3 góc đón gió.
Lúc đi qua một cái ao cạnh khu trung tâm của làng du lịch, An Tại Huân luôn cẩn
thận quan sát ở bốn phía, bỗng nhiên nhìn thấy có một tấm bia đá dựng ở giữa ao.
Trên tấm bia đá cũng không có bất cứ chữ gì, chỉ có khắc hình chiếc huy hiệu.
Đây là ngũ chi bị trói lại một chỗ, nhưng hình vẽ đã bị nứt gãy, có chút giống như
huy hiệu gia tộc.
An Tại Huân mơ hồ, dường như trước đây ông ta đã nhìn thấy huy hiệu này ở đâu
đó, nhưng không nhớ ra đó là của gia tộc nào.
Không đợi ông nghĩ ra, đoàn người đã bước vào quán cơm Nhật.
Quán tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, một người con gái Nhật mặc ki-mô-nô dẫn
đường, đoàn người tới phòng dùng cơm của khách quý đã được chuẩn bị chu đáo.
Món ăn chính của bữa trưa là thịt bò cửu cấp Kobe Nhật Bản, cách nấu truyền
thống đã khiến cho miếng thịt vừa vào tới miệng đã nhừ ra, quả thực là giống món gan
ngỗng đặc sản của nước Pháp.
An Tại Huân theo vào tiệm ăn, rất căng thẳng, thì ra là trong làng du lịch này còn
có vị khách khác, thấy người đó đi phía sau cùng một đám người, khác hẳn bọn họ.
Dọc đường đi cũng không ai trả lời ông ta, càng khiến cho An Tại Huân cảm thấy
xấu hổ vô cùng.
Mãi cho tới lúc ăn cơm, An Tại Huân ngồi ở chỗ hẹp nhất, ăn được một miếng lại
nhìn mọi người ở đây, giống như lo sợ thức ăn có độc vậy, ăn được món thịt lại mất mấy
nghìn tệ Hoa Hạ, đúng là áp lực ăn uống.
An Tâm ngồi cạnh Dương Thần, cô từ sáng tới trưa vẫn chưa ăn uống gì, chắc
cũng đã đói không chịu nổi rồi, cô rất là hùng dũng ăn hết một miếng thịt bò lớn, lại ăn hết
hai suất cá nướng, cuối cùng uống hai chén canh giải khát.
- Tiểu thư An Tâm, cảm giác như thế nào?
Edward mỉm cười hỏi.
An Tâm gật đầu:
- Ngon lắm, tôi rất đói nên ăn hơi nhanh một chút.
- Haha, không sao, tiểu thư An Tâm còn muốn ăn thịt bò nữa không? Cô muốn thì
tôi có thể kêu người mang cho cô.
Edward tỏ ra rất ân cần.
An Tâm vội phất tay:
- Đủ rồi, ăn nữa sẽ béo đó.
Vuốt cái bụng nhỏ đã hơi phình ra, hướng đôi mắt sáng sang phía Dương Thần
đang ăn bí-tết bên cạnh:
- Anh yêu, anh vẫn chưa nói cho em biết toàn bộ chuyện xảy ra hôm nay là thế
nào đâu. Tại sao Liễu Vân ban sáng vẫn tốt như vậy, thoáng một cái đã thành ra như vậy?
Dương Thần cười, đang định giải thích thì tiếng gõ cửa vang lên, cửa gỗ được mở
ra, một người con trai mắt như hạt đậu xanh bước vào, chính là Hide Rangu của tổ Sơn
Khẩu hôm đó đã bắt Liễu Vân.
Hide Rangu quỳ rạp xuống đất, hướng lên phía Dương Thần, trịnh trọng nói:
- Thưa ngài, cha con Liễu gia đã giải quyết xong, thủ lĩnh, xin hỏi ngài còn có gì
chỉ bảo?
Dương Thần thuận miệng nói:
- Anh là người chịu trách nhiệm chuyện của Liễu Vân?
- Vâng thưa ngài.
Hide nói.
- Anh biến thành hình dạng của Liễu Vân.
Dương Thần nói.
Hide ngẩn người, nhưng không chút do dự quay đầu nhìn, lúc quay đầu lại, sắc
mặt đã hoàn toàn khác, quả thật là giống hình dạng của Liễu Vân như đúc.
Mọi người ở đây, ngoại trừ Dương Thần và Jane, đều tỏ ra kinh ngạc, An Tâm và
An Tại Huân hoàn toàn mơ hồ!
Chờ Hide Rangu biến trở về nguyên dạng, đi ra cửa, Dương Thần mới giải thích:
- Aỏ thuật Ninja của Nhật Bản tuy rằng là giả dối, nhưng là thứ đồ chơi khá thú vị,
thuật dịch dung mạo thật là cao cấp. Hide Rangu đó chỉ là luyện được chút ít thành quả
của thuật dịch dung, luyện được thuật dịch dung chân chính có thể hoàn toàn biến giả
thành thật.
An Tâm giật mình:
- Chả trách, sáng nay em nhìn thấy Liễu Vân thật có gì đó khác lạ, ánh mắt cũng
không giống, lời nói cũng có chút kiềm chế, hóa ra là giả mạo.
Hide Rangu đúng là tổng chỉ huy du thuyền lần này, hắn giả vờ làm bộ dạng Liễu
Vân, trước hôn lễ biến trở về hình dạng ban đầu, lẫn vào khách khứa, cũng chỉ huy anh em
Sơn Khẩu tổ khống chế du thuyền. Toàn bộ những việc này đều diễn ra nhẹ nhàng mà
hiệu quả.
An Tại Huân ngồi ở cuối cùng, xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh, như thế cũng là
quá dọa người rồi, chả trách cha con Liễu gia chết như thế nào cũng không biết, thuật dịch
dung đều xuất hiện trong tiểu thuyết, khống chế một chiếc du thuyền quá nhẹ nhàng đối
với những người này, đơn giản là ông cụ cầm thạch tín tìm cái chết mà!
- Chủ tịch hội đồng quản trị.
Dương Thần nhìn về phía An Tại Huân, nhưng không gọi là bác, bởi vì Dương Thần
cũng cảm thấy người đàn ông này cũng không xứng đáng là bề trên của hắn, nếu ông ta
không phải là cha của An Tâm thì tự hắn cũng không ngại giết chết ông.
An Tại Huân giật mình, cười rồi nói:
- Dương tiên sinh... Có... Có việc gì thế?
- Bây giờ cha con Liễu gia đã không còn, xin hỏi, ông có kế hoạch gì sắp tới?
Dương Thần vừa cắt thịt bò trong đĩa vừa cười hỏi.
An Tại Huân nuốt nước bọt, xấu hổ cười nói:
- Tôi... Tôi cũng không biết nữa.
- Vậy còn con gái ông, An Tâm, vẫn muốn giúp cô ấy tìm một người chồng sao?
Dương Thần hướng ánh mắt đầy nghiền ngẫm về phía An Tại Huân.
An Tại Huân cảm thấy chân tay lạnh lẽo, mồ hôi lạnh toát ra:
- Không không không, tương lai của An... An Tâm là do chính nó, người mà nó
thích thì tôi nghĩ là sẽ tốt, nhất định sẽ tốt... Haha...
Thấy bộ dạng An Tại Huân vui mừng như chó vẫy đuôi, mấy người xung quanh
cũng tỏ ra khinh miệt, An Tâm tuy là đã hả giận, nhưng lại cảm thấy người cha này ngược
lại có chút tội nghiệp, con người ai lại không muốn trèo lên cao một chút, có ai lại không
có tư lợi chứ... Chỉ có thể nói, người cha này phần tư lợi quá nhiều đã che mất lương tri
rồi.
Dương Thần cũng không muốn An Tâm mất thể diện, không châm biếm An Tại
Huân nữa, nói thẳng:
- Trước đây ông muốn gả An Tâm cho Liễu Vân, phần nhiều là vì sự giúp đỡ của
Liễu gia có thể giúp An Thị từ một gia tộc Trung Hải hạng hai trở thành gia tộc hạng nhất.
Nhưng An Tâm là người con gái của tôi, ông cùng với người của Liễu gia vẫn muốn làm
khó cô ấy, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn. Liễu Vân từng uy hiếp tôi, nói rằng sẽ
khiến tôi thành hai bàn tay trắng, tôi đem câu nói này trả lại cho hắn ta...
An Tại Huân nghe xong mà kinh hãi, thì ra Liễu Vân còn nói như vậy với Dương
Thần, chả trách, khi chết lại khổ như vậy.
- Thế nhưng, ông lại là cha của An Tâm. Tuy rằng tôi chẳng có thiện cảm gì với
ông, nhưng cái gọi là phù sa không chảy ngoài đồng. Ông đã hứng thú với tài sản của Liễu
gia như vậy, vậy thì, tôi đem tập đoàn Bích Vân của Liễu gia giao cho ông, ông thấy thế
nào?
Dương Thần tùy ý mà nói.
An Tại Huân suýt chút nữa bị kích động mà ngất xỉu đi, tập đoàn Bích Vân giao
cho mình!? Đây là ý gì!?
Cứ coi như là vì An Tâm, cũng không ngờ Dương Thần lại có ý nghĩ như vậy, ý
nghĩ như vậy có thể nghĩ đến sao?
Dương Thần nói tiếp:
- Cha con Liễu gia bây giờ đã không còn trên đời nữa, ngay cả xương cốt xem
chừng cũng không còn, Liễu gia ở Trung Hải bây giờ, chỉ có mấy cổ đông ở chi nhánh nhỏ
không có mấy quyền hạn, chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa. Tuy nhiên, bởi vì tin tức về cái
chết của cha con Liễu gia không thể xác nhận, do đó, nếu như cha con Liễu gia mấy ngày
sau trở về Trung Hải, người khác cũng không thể nói gì hơn...
- Nhưng mà... nhưng mà bọn họ đã...
An Tại Huân định nói, nhưng bỗng nhiên nghĩ tới: thuật dịch dung! Là thuật dịch
dung sao!
Dương Thần biết ông ta đã đoán ra, gật gật đầu:
- Tôi sẽ cử một chuyên gia dịch dung giả làm cha con Liễu gia cùng ông trở về
Trung Hải, như vậy có thể thuận tiện cho việc bàn giao cổ phần. Tới lúc đó, ông sẽ là chủ
tịch của hai tập đoàn lớn là Bích Vân và xí nghiệp An Thị. Tôi nghĩ, kết quả này, so với việc
ông dựa dẫm vào Liễu gia, hẳn dễ chịu hơn nhiều chứ.
An Tại Huân trước giờ chưa từng nhìn thấy bản kế hoạch nào to lớn như vậy, nếu
đúng như những gì Dương Thần nói, thì An gia đã đủ kinh tế để làm đối thủ của Viên gia!
An Tâm kinh ngạc nhìn Dương Thần, cô không nghĩ Dương Thần lại đồng ý giúp
cha mình như vậy, nhưng nghĩ lại, đây căn bản không phải là giúp cha cô, mà là giúp cho
chính bản thân cô, nói cách khác, Dương Thần giết chết An Tại Huân chỉ là việc trong nháy
mắt.
Nghĩ tới đây, tình ý trong mắt An Tâm càng tăng lên, sự hưng thịnh của An gia,
trước giờ cô không quan tâm, cô chỉ quan tâm tình cảm của Dương Thần đối với cô.
- Nhưng mà…
Dương Thần chuyển ý, nói:
- Bích Vân dù sao cũng là một đế quốc buôn bán lớn, người muốn có nó trong tay,
không phải đơn thuần dựa vào hai cha con Liễu gia giả danh là có thể thành công, điểm
này tôi nghĩ ông nên hiểu rõ.
An Tại Huân không còn tâm trạng ăn cơm nữa, buông dao nĩa xuống, gật đầu nói:
- Đúng vậy, không cần nói gì khác nữa, biến đổi lớn như vậy, rất có khả năng
khiến cho lòng người không yên, hơn nữa Liễu gia kinh doanh nhiều năm như vậy, sẽ có
rất nhiều bí mật buôn bán ẩn bên trong, chúng ta đều không biết, điều này sẽ ảnh hưởng
rất lớn tới sự phát triển trong tương lai của tập đoàn.
Dương Thần đưa mắt ra hiệu cho Edward đang đứng bên cạnh thưởng thức món
thịt bò, Edward hiểu ý, vỗ tay.
Một cô gái tóc vàng mắt xanh bước từ cửa vào, cầm tập văn kiện khá dày được
bọc bằng cái bao bằng da màu đen, đưa vào tay An Tại Huân.
- Thứ này ông xem đi, chỉ cần ông kí tên, anh bạn của tôi, Edward sẽ giúp ông
giải quyết tất cả mọi vấn đề, ông chỉ cần ngồi chờ lấy tiền là được.
Dương Thần nói.
An Tại Huân căng thẳng nhìn Edward ánh mắt có vẻ thần bí, lại nhìn thấy tập tài
liệu trên tay, rõ ràng là hình vẽ vừa nhìn thấy trên tấm bia đá, đó là huy hiệu của gia tộc.
Lúc này, nhìn hình vẽ ngũ chi bị bẻ gẫy trên huy hiệu, An Tại Huân đột nhiên nhớ
ra.
Đúng rồi! Phải... Là gia tộc Rothschild!!!
Chỉ trong nháy mắt, toàn thân An Tại Huân đều cứng đờ như đá thậm chí quên
mất việc hô hấp.