Mục lục
Truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc lạnh lùng Của Tôi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Không … Không … Ông xã, anh không thể như vậy… Không!

Trong mờ tối, tiếng thét chói tai của Lâm Nhược Khê vang lên, mạnh mẽ bừng tỉnh từ trong cơn mơ!

Sau nghi ngồi dậy trên giường, Lâm Nhược Khê theo bản năng sờ vào hai má nhẵn mịn, vẫn còn có mồ hôi lạnh nhỏ xuống, cơ thể càng giống như bị giội nước lạnh…

- Hóa ra là nằm mơ… Thật may…

Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường trong phòng ngủ, đã năm giờ sáng rồi.

Quay đầu nhìn hai bên giường, Dương Thần vẫn chưa về, trống rỗng.

Lâm Nhược Khê nhăn nhăn đôi lông mày kẻ đen, có chút dự cảm bất thường, dù sao Dương Thần chỉ nói có tu sĩ ở Yến Kinh, cho dù có đánh nhau, cũng không thể lâu như vậy.

Tuy nhiên, nghĩ đi nghĩ lại, thực lực của Dương Thần có lẽ không thể có nguy hiểm gì, tự mình an ủi như vậy, cũng có thể an tâm.

Về cơn ác mộng đó, mọi người thường nói giấc mơ là ngược lại, người đàn ông của mình hẳn là đang rất bình an mới đúng.

Sau khi hít một hơi thật sâu, thả lỏng tâm tình, Lâm Nhược Khê duỗi tay vuốt ve Lam Lam vẫn đang ngủ rất ngon bên cạnh.

Cô bé tiểu mập hoàn toàn không bị tiếng kêu sợ hãi của mẹ làm cho thức giấc, cô bé có chất lượng giấc ngủ cực tốt, còn mở cái miệng hồng ục ục như con lợn con, nằm sấp ngủ say xưa.

Điều khiến Lâm Nhược Khê cảm thấy bất đắc dĩ chính là, nước dãi của cô bé chảy đến nỗi như giặt ga giường, nhưng cô bé hoàn toàn không phát hiện.


Nếu là nước dãi của người ngoài làm thấm ướt chính chiếc giường của mình, Lâm Nhược Khê nhất định sẽ cảm thấy ghê tởm tới cực điểm, nhưng nước dãi của con gái mình, cũng không cảm thấy có gì bẩn, ngược lại cảm thấy có chút đáng yêu.

Tuy rằng chưa từng sinh ra con bé, nhưng Lâm Nhược Khê lại càng ngày càng cảm thấy, bản thân đã chuẩn bị tốt để làm một người mẹ, cũng không qua quá trình học hành gì, mà đã quen việc nuôi con bé.

Không còn buồn ngủ, Lâm Nhược Khê đi đến phòng vệ sinh, cởi chiếc áo ngủ đã ướt, sau khi tắm nước nóng, thay một bộ áo váy sạch sẽ đơn giản.

Trước kia còn xem xét nhiệt độ không khí để mặc quần áo, từ sau khi tu luyện, ăn mặc càng ngày càng tùy tiện.

Vì thời gian còn sớm, những người khác trong Dương gia còn chưa thức dậy, Lâm Nhược Khê nhàn rỗi không có việc gì, mở laptop ra, vào hệ thống quản lý của Quốc tế Ngọc Lôi, dùng quyền hạn tối cao của mình để lật mở giai đoạn gần đây, tư liệu đưa vào hoạt động của các phân bộ lớn trên toàn cầu.

Mặc dù nói là giao vị trí Tổng giám đốc điều hành cho Tiết Minh Hòa, nhưng Lâm Nhược Khê trước giờ quen giữ nghề, nhóm nhỏ Athéna do bản thân tổ chức, vẫn thuộc về chuyên môn quản lý của bản thân.

Chức năng của nhóm nhỏ này hiện giờ càng giống CIA, vào giờ quy định sẽ tập hợp tất cả tài liệu cơ mật trọng yếu của phân bộ Ngọc Lôi, rất nhiều tài liệu, Tiết Minh Hòa cũng không hiểu biết toàn bộ.

Dù sao cũng là di sản quý báu nhất mà Tổng giám đốc cũ để lại, Lâm Nhược Khê cũng không muốn bản thân sau khi nghỉ việc, Ngọc Lôi có sơ xuất gì.

Tuy nhiên, về cơ bản có chút khuyết điểm nhỏ nhặt, Lâm Nhược Khê cũng sẽ không nói với Tiết Minh Hòa, để tránh ghánh nặng cho anh ta, trừ phi có vài vấn đề mang tính chiến lược đi nhầm hướng, nếu không Lâm Nhược Khê cũng chỉ mắt nhắm mắt mở.

Sau khi đã xem được tàm tạm, sắc trời cũng đã sáng rực, đám người hầu trong phủ lục tục làm việc.

Lâm Nhược Khê thấy thời gian đã không còn sớm, sau khi tắt máy tính, đến bên giường bế toàn bộ cơ thể nhỏ của Lam Lam lên.

Lam Lam theo bản năng ôm lấy mẹ như một con gấu túi, mơ mơ màng màng vẫn còn buồn ngủ.

- Bé heo lười, trên người toàn nước dãi, xấu hổ quá xấu hổ quá, mẹ dẫn con đi tắm rửa.

Lam Lam chép chép cái miệng nhỏ còn buồn ngủ than thở:

- Mẹ, ăn sáng rồi sao…

- Chỉ biết ăn thôi, tắm rửa trước, sau đó, thay quần áo ngủ.

Lâm Nhược Khê đến phòng vệ sinh, đặt Lam Lam vào bồn tắm, cởi bộ quần áo ngủ của con bé.

Sau khi đợi đến khi cởi hết, cơ thể trắng ngần của cô bé tiểu mập lộ ra, toàn thân đều núc ních thịt, ngay cả khớp xương cũng được bao trùm bởi thịt mềm non nớp, giống như đứa trẻ sơ sinh bình thường.

Rất khó tưởng tượng, con bé núc ních thịt này, có thể dễ dàng đánh xuyên qua cơ thể người lớn.

Lâm Nhược Khê rất thích tắm cho con bé, một nguyên nhân lớn nhất chính là vuốt ve cơ thể của con bé quả thực rất dễ chịu, cũng không có gì lạ khi Dương Thần cứ nắn bóp khuôn mặt của Lam Lam.

Tuy rằng ỷ vào cô bé chưa hiểu chuyện nên làm như vậy, làm cha mẹ có chút “phi đạo đức”, cũng bất chấp mà muốn những thứ này.

Tắm rửa xong, thay chiếc áo lông sạch sẽ, và chiếc quần yếm màu xanh hoa văn bộ phim hoạt hình ưa thích, Lam Lam cuối cùng cũng đã tỉnh lại, cực kỳ hứng thú cùng với Lâm Nhược Khê ra cửa phòng, đến thẳng nhà ăn.

Mặc dù hiếu kỳ tại sao không nhìn thấy cha, nhưng quen rồi, nên Lam Lam cũng không hỏi nhiều.

Lâm Nhược Khê lại suy nghĩ làm sao để giải thích cho Dương Công Minh và các bậc cha chú, việc Dương Thần “đêm không về ngủ”.

Nhưng, vừa vào nhà ăn, Lâm Nhược Khê liền phát hiện, sự tình có lẽ không cần bản thân giải thích nữa…

Không khí trong nhà ăn có chút áp lực, ngưng trọng.

Ngoại trừ Dương Công Minh, Dương Phá Quân và Dương Tiệp Dư đang ở bên ngoài, còn có vị khách —— Ninh Quang Diệu!

Còn chưa có ai đụng qua điểm tâm phong phú trên bàn, rõ ràng là sau khi Ninh Quang Diệu đến, mọi người đều không kịp ăn.

Nhìn thấy Lâm Nhược Khê dẫn Lam Lam đi ra, Dương Công Minh khuôn mặt sần sùi tươi cười:

- Nhược Khê, cháu ra rồi, đang định bảo người hầu đến gọi hai mẹ con cháu, Dương Thần đã trở về chưa?

Lâm Nhược Khê cảm nhận được ánh mắt tràn đầy tình yêu thương từ Ninh Quang Diệu, dù sao vẫn cảm thấy khác thường, là lạ.

- Vẫn chưa ạ, buổi sáng cũng không nhìn thấy anh ấy, tối hôm qua sau khi rời khỏi đây đã không thấy bóng dáng đâu rồi, sao ông biết vậy?

Lâm Nhược Khê hiếu kỳ nói.

- Là Thủ tướng Ninh qua nói, tối hôm qua ở gần quán trà Lê Viên, có bè đảng phản tặc của Nghiêm Bất Vấn, muốn giết tổng giám đốc Ninh, may thay Ninh gia có cao thủ bảo vệ, nhưng Dương Thần cũng ngăn chặn tên phản tặc này.

Dương Tiệp Dư nói.

Lâm Nhược Khê giật mình, hóa ra trận đấu đó là vì có người muốn giết Ninh Quang Diệu, nhìn Ninh Quang Diệu không kìm nổi chút lo lắng, người đàn ông trung niên ngoại trừ sắc mặt có chút mệt mỏi, dường như cũng không bị thương gì.

- Thủ tướng Ninh nói, Dương Thần đuổi theo tên phản tặc ra ngoài, cũng không biết cụ thể thế nào, buổi sáng qua đây hỏi thăm một chút, không ngờ vẫn chưa quay về.

Dương Tiệp Dư than thở.

- Yên tâm đi, thực lực vượt trội của Dương Thần, nếu đối phương chạy trốn, tất nhiên là không có khả năng làm tổn thương anh ta, có thể là gặp phải một chút phiền toái, hoặc vui chơi mù quáng bên ngoài rồi.

Viên Hòa Vĩ an ủi nói.

Lâm Nhược Khê nhíu mi, xem ra sự tình khá phức tạp, mong sao Dương Thần đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì tốt, nhưng dù thế nào cũng không thể hồi phục lại cảm giác thấp thỏm của chính mình.

Ninh Quang Diệu lúc này thở dài nói:

- Kỳ thực, hôm nay tôi đến, còn có một tin khác, liên quan đến Dương Liệt…

- Liệt nhi? Nó làm sao vậy?

Dương Phá Quân hỏi.

Ninh Quang Diệu do dự một chút, lắc lắc đầu:

- Sớm muộn gì mọi người sẽ biết, Dương Thần tối hôm qua cũng tận mắt nhìn thấy… Dương Liệt anh ta… Bị kẻ ác lợi dụng, không tự chủ được, tối hôm qua… Hi sinh rồi…

Loảng xoảng

Tiếng vỡ vụn trong trẻo, truyền đến từ một bên cửa của nhà ăn.

Khoảnh khắc mọi người đang khiếp sợ, nhìn về phía ấy…

Chỉ nhìn thấy, Quách Tuyết Hoa vừa bưng đĩa bánh ngọt tinh xảo đi ra, sắc mặt trắng bệch, đứng ở đó hồn bay phách lạc, dường như đã hóa đá rồi…

- Tuyết… Tuyết Hoa…

- Chị dâu! Chị…

Sau khi Dương Phá Quân ý thức được sự gay go của tình huống, không kịp hỏi rõ ràng rốt cuộc tại sao Dương Liệt lại hi sinh, đứng dậy chạy đến bên người vợ của mình.

Quách Tuyết Hoa một tay ôm ngực, trên miệng hô tên Dương Liệt, dường như không thể thở được, hai mắt đảo lộn, ngất đi!

Vài tên người hầu phía sau nhanh chóng dìu phu nhân, trong phòng đại loạn!

Lâm Nhược Khê nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của Lam Lam, không nói được lời nào, nhìn về Dương gia đang hỗn loạn trước mắt, mê dại, mặt cắt không còn giọt máu…

Lam Lam mở to đôi mắt mơ hồ, nhìn xung quanh, dường như muốn xem xem bóng dáng của ai quay về…



Không biết đã bao lâu, từ trong bóng tối, chậm rãi mở mắt.

Um tùm, cây cối dày đặc, khe hở giữa các nhành cây, nhìn thấy là không trung, không trung xanh thẳm mà tinh khiết, mây trắng nhè nhẹ bay.

Bên tai, là gió nhẹ từ từ khe khẽ, có thể ngửi được chút mùi của cỏ xanh và bùn đất.

Tuệ Lâm cảm giác ngực vẫn còn có chút đau đớn, hô hấp hơi khó khăn, nhưng cảnh tượng trước mắt, lại làm cho cô không thể không giật mình mà cố gắng ngồi dậy.

- Em đã tỉnh? Còn đau không?

Thanh âm quen thuộc vang lên từ bên cạnh.

Thân thể mềm mại của Tuệ Lâm run lên, quay người lại, nhìn thấy Dương Thần, một mình tựa vào một cây gỗ lớn khổng lồ chọc trời cao ít nhất sáu bảy mươi mét, nhìn mình cười dài.


- Anh Dương… Dương…


Tuệ Lâm theo bản năng vuốt ngực của mình, tâm mạch của mình hẳn là đã bị chính mình đánh gãy, hiện giờ trong người tuy rằng chân khí có chút yếu ớt, nhưng nó đã được chữa lành rồi.


Biết là Dương Thần cứu, Tuệ Lâm rất vui mừng và cảm kích, nhìn quanh khu rừng già rậm rạp bốn phía, tò mò hỏi:


- Anh Dương, hiện giờ chúng ta đang ở đâu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK