Mục lục
Truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc lạnh lùng Của Tôi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm hôm sau, khí trời phương đông trắng hếu, Dương Thần mới tỉnh dậy, nhìn sang đầu giường đã thấy Lưu Minh Ngọc ăn mặc chỉnh tề, chải chuốt mái tóc đen nhánh của mình. Bới cao quấn tròn lại thành một búi.

Gặp Dương Thần mình trần ngồi dậy, một Lưu Minh Ngọc được hưởng thụ khoan khoái cũng không còn chút ngượng ngùng, vùng đến bên hắn cười nói:

- Lúc trước đọc qua 1 số tạp chí nói rằng, lúc làm chuyện ấy, đàn ông mất sức, đàn bà hưởng thụ, giờ thấy anh ngủ say như vậy, bây giờ tôi mới thật sự cảm thấy điều đó quả là đúng.

- Không đau sao?

Dương Thần với ánh nhìn tinh quái lướt qua phần thân dưới của người phụ nữ, đêm qua điên cuồng không ít.

Lưu Minh Ngọc lắc đầu, đùa giỡn nói:

- Là cô gái già rồi, còn đau gì nữa?

- Tôi thì thích các cô gái già.

Dương Thần với vẻ nghiêm túc nói.

Lưu Minh Ngọc bật cười, phủi phủi tấm chăn:

- Được rồi, dậy mau đi, khách sạn này có buffet sáng, ăn xong rồi thì đi làm.

Khoảng 1 giờ sau, 2 người xuống đến nhà hàng tự chọn ở tầng dưới, nhà hàng tự chọn ở khách sạn Phong Lâm thực đơn phong phú, món ăn Tây Ta đều có không ít.


Dương Thần lấy bốn quả trứng ướp trà, múc 1 to cháo lớn, còn lấy thêm 2 lồng bánh bao, 2 cái màn thầu, 1 mâm rau củ, 1 mâm trái cây, ngấu nghiến ăn như hổ đói.

Lưu Minh Ngọc chỉ lấy 1 mâm salad, vẫn dùng tương salad HoneyMaster, kiểu ăn điển hình của con gái.

Dương Thần cảm thấy có chút kỳ lạ, nhíu mày nói:

- Sáng sớm ăn salad, không đủ năng lượng, cô cũng không cần phải giảm cân, ăn thêm gì nữa đi.

- Tương salad là ngọt, thì có năng lượng, còn nữa, không cần giảm cân, nhưng cũng cần giữ vóc dáng.

Lưu Minh Ngọc nói.

Dương Thần đem 1 quả trứng đã luộc sẵn nhét vào chén của người phư nữ này:

- Tôi lấy thân phận của người đàn ông đã chạm qua chị, chị cần mập thêm 1 chút nữa.

Mặt của Lưu Minh Ngọc đỏ lên, nhìn trái rồi nhìn phải xác định không có ai nghe được, oán hận nói:

- Cậu nói bậy bạ cái gì, hôm qua đã nói với cậu rồi, sau chuyện này, cậu là cậu, tôi là tôi, đừng ràng buộc đối phương, ngoài đồng nghiệp ra, quan hệ gì cũng không có.

- Tôi và cô hôm qua, và hôm nay có khác nhau không? Tôi hôm qua, và hôm nay, đối với chị mà nói không giống nhau sao? Chị biết chị hiện giờ, và chị hôm qua, đối với tôi mà nói có gì khác không?

Dương Thần nhìn Lưu Minh Ngọc chất vấn.

Lưu Minh Ngọc lặng lẽ cuối đầu xuống, nói không ra lời.

- Có một số việc, không phải nói được thì đều có thể làm được, tôi nghĩ chị không làm được, tôi càng làm không được.

Dương Thần nghiêm túc nói.

Lưu Minh Ngọc ngẩng đầu lên, cầm cái nĩa màu bạc trên tay, ghim vào quả trứng ướp trà, cầm lên cắn 1 miếng, rồi nói:

- Phục cậu rồi, tôi ăn là được………

- Vậy là ngoan.

Dương Thần cười cười, mở to miệng cắn một miếng màn thầu.

Chưa ăn được bao lâu, một tiếng nói quen thuộc mang phần kinh ngạc phát ra từ sau lưng của Dương Thần.

- Anh Dương?

Dương Thần quay đầu lại, nhìn người phụ nữ đột nhiên xuất hiện ở nhà hàng, có chút bất ngờ:

- Cô Đường?

Chính là Đường Uyển đã gặp mặt tại vụ án cướp ngân hàng vài ngay trước, chẳng qua là Đường Uyển dường như đã thay đổi kiểu tóc, mái tóc dài uốn lọn kia đã được duỗi thẳng, mềm mại chải ra đằng sau, mặc một bộ vest đen, cổ áo khoét sâu, lộ ra áo ngực màu vàng nhạt bên trong, phong cách ăn mặc thời thượng, hoàn toàn nhìn không ra tuổi thật của cô ấy.

- Thật trùng hợp, cô cũng ở khách sạn này?

Dương Thần hỏi.

Đường Uyển bước lên trước, ánh mắt lướt qua Lưu Minh Ngọc ngồi đối diện Dương Thần, ý nghĩ sâu xa, mỉm cười nói:

- Ông Dương thật là người quan trọng luôn bận rộn, lần trước anh và Mạc tiểu thư đến câu lạc bộ của tôi chơi, chẳng lẽ không phát hiện, tên của khách sạn này và tên câu lạc bộ của tôi giống nhau sao?

Dương Thần giờ mới nhớ ra, câu lạc bộ tư nhân quy mô của Đường Uyển, vẻ bề ngoài hệt như “Phong Lâm’’ sản nghiệp của cô Đường ở khắp mọi nơi, đây là đi làm sao?

Đường Uyển lắc đầu cười:

- Chỉ là sáng nay vừa tới đây xem xét một chút, không ngờ lại gặp anh Dương, không biết cô gái đẹp này là……

Từ sớm Đường Uyển đã chú ý tới sự xuất hiện của Lưu Minh Ngọc, không nghĩ tới người phụ nữ quý phái dịu dàng này quen biết Dương Thần, cho đến lúc Đường Uyển và Dương Thần cười chào hỏi nhau, Lưu Minh Ngọc mới cảm thấy trong lòng hơi chua xót, dù sao khuôn mặt của Đường Uyển, vóc dáng, so với mình chỉ hơn chứ không kém, đặc biệt là dáng vẻ điệu bộ tao nhã quý phái, nếu không xuất thân từ gia đình nhà giàu tuyệt nhiên không thể có tố chất như vậy.

Thật là con người đào hoa, kết duyên khắp nơi, mà làm cho phụ nữ không thể từ chối.

Nhưng, Lưu Minh Ngọc nghĩ đến mình là người phụ nữ đã có quan hệ nam nữ ngoài hôn nhân với hắn, còn chủ động đòi quan hệ với hắn, cũng liền bình thường trở lại, mặc kệ, từ lâu hắn cũng không phải là của riêng mình, ghen làm gì, nếu ghen thì chỉ có vợ hắn ghen…. Nếu biết người vợ xui xẻo của Dương Thần là sếp của mình, là vị Chủ tịch đáng kính trọng, cô luôn coi là thần tượng thì Lưu Minh Ngọc đoán chừng chắc phải ngất đi thôi.

Nghĩ thông được điểm này, thấy Đường Uyển hỏi đến mình, Lưu Minh Ngọc cười dịu dàng trực tiếp đưa tay ra với Đường Uyển:

- Lưu Minh Ngọc, đồng nghiệp của Dương Thần.

- Rất hân hạnh được gặp chị, Lưu tiểu thư, tôi là Đường Uyển.

Đường Uyển bắt tay tự nhiên.

Dương Thần cảm thấy ánh mắt nhìn nhau của 2 người phụ nữ mang đầy sự đố kỵ, nhưng là đàn ông thì không thể nhìn rõ cách nghĩ của mỗi người bọn họ.

Sau khi Đường Uyển nói vài lời khách sáo với Lưu Minh Ngọc, thì mới nói với Dương Thần:

- Lần trước còn chưa thật sự cảm ơn anh Dương được, xin anh Dương nể mặt, để Đường Uyển lần sau có thể mời anh dùng bữa.

- À…. Không cần đâu, Đường tiểu thư bận rộn như vậy, hơn nữa chút việc đó có là gì.

Dương Thần cảm giác cùng Đường Uyển không thoải mái, dẫu sao lúc trước cũng do tác hợp không thành, nên bây giờ có chút ám ảnh.

- Đối với anh Dương mà nói, thì không phải chuyện lớn, nhưng đối với Đường Uyển, đó là vấn đề sinh tử, nếu như lúc đó tôi đã bị hại thì bây giờ tôi đã không đứng đây, xin anh Dương đừng từ chối.

Đường Uyển kiên định nói.

Dương Thần khó lòng từ chối, đành phải chấp nhận.

Đường Uyển còn phải tiếp tục công việc xem xét ở khách sạn, cho nên đã đi trước, Dương Thần và Lưu Minh Ngọc ăn sáng xong, cũng trả thẻ và rời khỏi.

Trên đường đến công ty, mua một đống đồ ăn sáng, sắp đến công ty, Lưu Minh Ngọc mới hỏi:

- Cậu đã từng cứu mạng Đường tổng?

- Ừ, chỉ đơn giản là đánh vài tên cướp, chẳng có gì to tát cả.

Dương Thần trả lời qua loa.

Anh hùng cứu mỹ nhân? Thường thì những bộ phim đều có những tình tiết này không phải sao? Lưu Minh Ngọc nghẹn 1 lúc, vẫn nhịn không được hỏi:

- Vị Đường tiểu thư kia và cậu không phải cũng có kiểu quan hệ đó đấy chứ?

- Quan hệ gì?

Dương Thần vừa lái xe vừa quay đầu lại hỏi.

- Thì…. Thì là mối quan hệ giống như chúng ta bây giờ.

Lưu Minh Ngọc nói giọng đầy ngập ngừng.

Dương Thần cười tinh quái:

- Quan hệ của chúng ta à? Tôi còn nhớ trước đó ai kia nói, ngoại trừ đồng nghiệp ra, không được có quan hệ gì khác mà.

Lưu Minh Ngọc bực tức cắn răng nói:

- Không nói thì thôi vậy!

- Dẹp sự tò mò của chị đi, nếu tôi nói đối với phụ nữ như Đường tiểu thư mà không nghĩ gì thì điều đó là không thể, nhưng thật ra chúng tôi cũng chỉ là mối quan hệ quen biết mà thôi.

Lưu Minh Ngọc âm thầm thở dài, người đàn ông này lúc thông minh thì cũng thông minh, lúc trì trệ thì cũng khá ngốc, chẳng lẽ hắn không nhận ra, Đường Uyển đối với hắn, không ở giới hạn “quen biết thôi’’ sao?

Khi lái xe đến bên trong bãi đỗ xe ở Quốc Tế Ngọc Lôi, vì tránh sự nghi ngờ, gây nên dự luận phiền phức, Dương Thần vẫn là lái xe đến nơi ít người ở tầng cao nhất.

Nhưng đến khi cùng Lưu Minh Ngọc xuống xe, Dương Thần đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, vừa quay đầu lại, cửa thang máy phía xa tòa cao ốc của công ty vừa đóng lại…..

Việc đó cũng chẳng có gì đáng nói, quan trọng ở chỗ phía trong thang máy có một bóng người, như một bức tượng lạnh lùng băng giá – Lâm Nhược Khê.

Dương Thần trợn mắt nhìn cánh cửa thang máy đóng lại, ánh mắt lạnh như băng của Lâm Nhược Khê nhìn hắn làm hắn thấy rùng mình.

Mẹ ơi, hắn cũng đen đủi quá đi chứ! Sao lần nào ăn vụng cũng bị bắt quả tang, lần này đúng lúc hắn và Lưu Minh Ngọc vừa cùng xuống xe nữa chứ.

Lại nghĩ tới việc đêm qua hắn không về nhà, sáng nay lại đi cùng một cô gái, Dương Thần thấy đau đầu, vậy là hai hôm trước vừa dỗ dành Lâm Nhược Khê đã thành công cốc rồi.


Lưu Minh Ngọc thấy vẻ mặt khổ sở của Dương Thần, nghi hoặc hỏi:


- Sao thế?


Dương Thần lấy lại vẻ mặt bình thường cười đáp:


- Không sao, chủ yếu là lo lắng cho sự phát triển của công ty sau này, nên đang nghĩ về công việc ấy mà, tôi làm việc rất chăm chỉ mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK