Mục lục
Truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc lạnh lùng Của Tôi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xảy ra chuyện như vậy, Dương Thần không có ý tiếp tục đi làm, vú Vương ra phố mua ít đồ, chỉ có hai mẹ con ở nhà, cùng Quách Tuyết Hoa xem ti-vi cả buổi chiều, nói những chuyện phiếm mà trước đây không có thời gian nói, chầm chậm thế mà cũng đến giờ cơm tối.

Lúc vú Vương đi ra ngoài mua thức ăn về, Trinh Tú cũng vừa tan học trên đường về nhà, mấy ngày qua, Lưu Minh Hào quấy rầy cô không ít, khiến Trinh Tú quyết tâm từ bỏ những ý nghĩ ở lại trường học lâu hơn, Dương Thần cũng chẳng còn lấy chuyện đó ra trêu đùa Trinh Tú nữa, dù sao cũng thực sự đem “thiếu nữ bất lương” trước kia nhổ bớt lông rồi, Dương Thần cũng không cảm thấy thoải mái hơn.

Việc ban ngày Dương Phá Quân và mấy người đến cổng nhà, Dương Thần và Quách Tuyết hoa tự nhiên không hề đề cập tới, việc phiền lòng ấy không cần thiết tất cả mọi người đều phải biết.

Nhưng Lâm Nhược Khê hôm nay lại về nhà sớm hơn thường lệ, mặc dù ngoài miệng không nói gì, Lâm Nhược Khê cũng biết trong nhà không phải trong nhà không có chuyện gì, chỉ có điều tâm tư cô trong sáng, cũng không nhiều lời nhiều thắc mắc, nên cũng tự bỏ qua.

Trên bàn ăn, thức ăn phong phú toả hương ngào ngạt, một gia đình khó có thể cùng tụ họp ăn bữa tối, thế này cũng là hoà thuận vui vẻ rồi.

Quách Tuyết Hoa ăn được nửa, đột nhiên nhớ ra cái gì đó.

- Ấy chết, ta quên mất, hôm nay trận đấu của Tuệ Lâm thế nào, dựa vào cổ họng của Tuệ Lâm chắc vào chung kết.

Lâm Nhược Khê khẽ mỉm cười, gật gật đầu:

- Dạ, con có xem hết ở đài truyền hình, vào chung kết rồi ạ, qua vài ngày nữa sẽ chung kết sắp xếp ba vị trí đầu.

- Còn phải sắp xếp sao, chị Tuệ Lâm nhất định là hạng nhất.

Trinh Tú cười nói.

- Theo tôi thấy, đạt được danh hiệu thứ mấy cũng có gì to tát đâu, chỉ khổ cho Tuệ Lâm một mình bận rộn bên ngoài, bao nhiêu ngày rồi không về nhà ăn cơm.

Vú Vương nói có chút cảm thương.

Trong giấy phút ấy, mấy người phụ nữ đều lộ thần sắc thương cảm không kém, hiển nhiên đối với thành công của Tuệ Lâm cảm thấy vui nhưng đồng thời cũng thấy không tốt cho lắm.


Dương Thần tự xới cơm, trong lòng có chút cảm thán, nhớ lại lúc đầu, lúc bản thân hắn đến cái nhà này, bây giờ có Trinh Tú, Tuệ Lâm và Quách Tuyết Hoa gia nhập thành một nhà sáu người, có những ngày vui có những ngày buồn, thật giống như thế.

Sau khi xong cơm tối, Trinh Tú giúp rửa bát đũa, rồi lên lầu, dù sao cũng sắp thi, cô bé là người bận nhất trong nhà, những ngày này ở đây tuy rằng ăn ở tốt hơn trước kia nhiều nhưng lại gầy đi không ít.

Còn Lâm Nhược Khê sau khi nói chuyện với Quách Tuyết Hoa một lúc cũng về phòng làm việc, có lẽ nếu không phải vì tốt cho “quan hệ mẹ chồng nàng dâu”, Lâm Nhược Khê cũng không muốn lãng phí thời gian như thế.

Dương Thần nãy giờ vẫn buồn bực, vợ hắn sao trước giờ không vận động, cả ngày chỉ ngồi làm việc, sao chẳng thấy cô ấy mập lên.

Đêm dần về khuya, Dương Thần trở về phòng của hắn, đang muốn đi tắm, thì thấy điện thoại của hắn rung lên.

Vừa thấy dãy số, Dương Thần nhíu nhíu mày, là số nước ngoài, nhấn nghe máy, quả nhiên đúng như hắn đoán…

- Dương Thần, em đến Nhật Bản rồi, sáng mai sẽ đến Trung Hải.

Trong điện thoại cố ý dùng tiếng Nhật nũng nịu nói cười.

Dương Thần nhướng nhướng mày.

- Anh đã sớm nói đừng làm như thế, mà sao em lại cứ quá cảnh Nhật Bản vậy, em dùng thủ đoạn gì mà công ty hàng không phải nhượng bộ vậy?

- Đương nhiên là không có gì, em chỉ đến đó vừa đúng lúc có chút việc, việc đó giúp ích cho việc đi Trung Hải của người cần anh trị thương.

Jane đắc ý đáp lại.

Dương Thần cũng chẳng hỏi thêm, hắn tuy rằng không ngố, nhưng có nhiều khi không cách nào hiểu lối suy nghĩ của nhà khoa học nữ cổ quái này, nghĩ đến rất nhiều việc, cô ta có nghĩ đến cũng sẽ không nói ra, chỉ khi có việc xảy ra mới biết nhận định trước đó của cô.

- Mấy giờ đến sân bay để anh đi đón.

Dương Thần hỏi.

- Thật à? Em lại cứ nghĩ anh sẽ để cho em tự tìm người đến đón cơ, sáng mai 9 giờ, sân bay quốc tế Trung Hải, không gặp không về.

Jane hân hoan nói.

Dương Thần cười khổ sở, người phụ nữ này đến lúc này, mới lộ ra tuổi tác của cô tương xứng với làn môi thanh xuân, không biết là vinh hạnh của hắn hay là nghiệp chướng của hắn tạo.

Nói điện thoại nãy giờ, Dương Thần cũng không có suy nghĩ lập tức đi ngủ, sau khi gác điện thoại, đi ra khỏi phòng, muốn xuống lầu ra ngoài vườn tản bộ.

Bỗng nhiên, Dương Thần phát hiện từ phòng Trinh Tú vẫn còn phát ra ánh sáng ấm áp, thở dài nghĩ thầm làm học sinh cũng không dễ, nửa đêm nửa hôm vẫn còn ôn tập.

Suy nghĩ, nói sao thì hắn cũng mang danh là anh trai của người ta, vào lúc này cần qua đó cổ vũ động viên cô bé, nghĩ rồi nghĩ, Dương Thần đi về phía cửa phòng Trinh Tú, gõ gõ cửa.

Qua một lúc, trong phòng không có phản ứng gì.

Dương Thần do dự một lúc, dứt khoát mở cửa đi vào.

Trinh Tú mặc bộ đồ ngủ hình phim hoạt hình màu xanh, đúng là ở trong phòng, hơn nữa còn ngồi ở ghế trước bàn học, trong phòng chỉ có mỗi ánh đèn bàn dịu dịu toả ra.

- Sao thế, học hành chăm chỉ thế, đến gõ cửa cũng không nghe thấy à.

Dương Thần cười nói tiến tới trước.

Trinh Tú dường như bị giật mình, vội quay người đứng dậy, trên gương mặt thanh tú, đôi mắt mở to ngấn nước mắt nhìn Dương Thần sợ hãi.

- Anh…anh Dương…anh sao đột nhiên…

- Anh có gõ cửa, nhưng lâu không thấy em phải ứng gì, anh cứ nghĩ em xảy ra chuyện gì.

Dương Thần nhìn vẻ mặt sốt ruột của Trinh Tú buồn bực hỏi:

- Có chuyện gì sao, sao sắc mặt em có chút không phải.

Không đợi Trinh Tú trả lời, ánh mắt Dương Thần dừng ở bàn học, lập tức cười ha hả.

Trinh Tú biết việc cá nhân của cô bị Dương Thần phát hiện, thoáng chốc mặt đỏ bừng, mân mê miệng, nũng nịu giậm giậm chân.

Chỉ thấy trên bàn của Trinh Tú, rõ rành bày một đống giấy lộn xộn, nhưng với người người tinh mắt sẽ thấy có bảy tám con ếch giấy để ở trên bàn, tuy nhiên vừa nãy Trinh Tú không nghe thấy Dương Thần gõ cửa, vì chuyên tâm xếp ếch.

- Không ngờ em gái tôi còn có đam mê như thế này, nguyên buổi tối không chịu học bài, hoá ra là gấp ếch.

Dương Thần cười nói tiến tới trước, cầm lên một con ếch, tỏ vẻ khen ngợi bảo:

- Ừ, gấp cũng không tệ, con ếch này trông khá giống em đó.

- Có mà giống anh ấy, đáng ghét.

Trinh Tú thở phì phì giật lại con ếch xanh, bĩu môi đáp:

- Anh Dương là hư nhất, chưa cho phép anh đã tự tiện vào phòng con gái rồi.

- À à, đừng giận mà, chẳng qua là gấp ếch thôi mà, anh biết em học tập áp lực lớn, thả lỏng một chút cũng không sao, nhưng sao đầy bàn toàn là ếch không vậy, không lẽ không xếp được cái khác?

Dương Thần cười ha hả nói.

Trinh Tú xấu hổ quay đầu đi, thỏ thẻ đáp:

- Em…em chỉ biết gấp ếch…

Nghe xong lời này, Dương Thần vui không thể tả, trước giờ vẫn cảm thấy cô bé trưởng thành sớm, nhưng xem ra vẫn còn một mặt cực kỳ ngây thơ chất phác.

Trinh Tú giận dữ, dùng hết sức lực đẩy Dương Thần ra cửa, sau đó hung hăng đóng cửa phòng lại.

Tâm trạng của Dương Thần đang vui, nên có bị đuổi ra cửa cũng không lấy gì làm giận, đang muốn trêu Trinh Tú thì lại nghe bên ngoài vườn có tiếng động.

- Lại con bé kỳ quái…

Dương Thần buông tiếng thở dài, bóng người vụt đi, đến thẳng cửa dưới lầu, mở cửa chính ra.

Quả nhiên, giống như Dương Thần dự liệu, Tuệ Lâm lại dùng khinh công bay vào vườn, đang chuẩn bị bay lên ban công lầu hai.

Tuệ Lâm như nữ đặc công khoác chiếc áo gió màu đen, nhìn thấy Dương Thần mở cửa chính ra, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô, lập tức giống như đứa trẻ làm sai, hai tay ngương nghịu, bước đến trước mặt Dương Thần.

- Anh Dương, em… em chỉ không muốn quấy rầy mọi người.

Tuệ Lâm nhỏ giọng đáp.

- Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, về nhà thì đi qua cửa, em làm ngôi sao chứ có phải ăn trộm đâu, sợ bị quấy rầy à, thế còn là người thân của em không?

Dương Thần ra hiệu đi vào nhà, vừa nhắc nhở bảo.

Tuệ Lâm lè lưỡi, nhưng biết Dương Thần không có ý trách cô, liền thở nhẹ ra, bước vào nhà, ấm ức nói:

- Kỳ thực em cũng không nghĩ thế, nhưng mấy tên săn ảnh đó thật ức hiếp người, em làm cái gì cũng bám sát, em chịu không được dùng kinh công trốn thoát, muốn cho bọn họ không bắt kịp em.

- Vì sao mà phải trốn, em cũng đâu có làm chuyện ăn hối lộ phạm pháp đâu.

Dương Thần hỏi.

- Nhưng…nhưng…nhưng em cảm thấy áp lực rất lớn, hôm nay em thi xong rồi, đột nhiên nghĩ đến việc nghe được lời của bà, về Yến Kinh giúp bà xử lý việc nhà họ Lâm có lẽ thích hợp với em…

Tuệ Lâm cúi đầu, nói nhỏ nhẹ.

Dương Thần có chút sửng sốt, mỉm cười nói:

- Em rút lui rồi à?

Tuệ Lâm không dám nhìn thẳng Dương Thần, cắn cắn môi.

- Em…em biết mình rất vô dụng…nhưng em…em thật sự cảm thấy mệt mỏi, hơn nữa cũng không quen…Anh Dương, có phải em rất yếu đuối không? Rất vô dụng? Lúc mới bắt đầu đã nghĩ rút lui rồi…

Trong phòng khách ánh sáng mờ mờ, Tuệ Lâm ngẩng đầu lên, nét xinh đẹp lộ vài phấn bất lực và bàng hoàng khiến người ta thấy thương.

Dương Thần kiếm chế cười, đưa tay phải ra vuốt nhè nhẹ mái tóc của Tuệ Lâm, ngón tay cái gỡ gỡ mấy sợi tóc mềm, nói:

- Không có ai là không yếu đuối cả, mỗi người đều có những chuyện những người khiến họ yếu đuối, chỉ cần em dũng cảm đối mặt, thừa nhận sự yếu đuối của em, thế có là em kiên cường rồi, em không có thất bại, dù sao đối diện với yếu đuối, mới khiến người ta mạnh mẽ lên.

Đôi mắt ngấn lệ của Tuệ Lâm ánh lên chút thần thái, một lúc thật lâu mới đáp:

- Mỗi người đều có lúc yếu đuối, thế anh Dương thì sao, như anh Dương thì chắc chẳng có gì phải sợ nhỉ?

Dương Thần bĩu bĩu môi, lộ chút bối rối trên mặt, thở dài nói:

- Anh sao, em không lẽ không phát hiện, anh trước giờ vẫn sợ chị của em? Đến giờ vẫn phòng không gối chiếc…

- Xì…

Nghe lời này, Tuệ Lâm rốt cuộc không nhịn được bật cười khanh khách, đến độ chảy cả nước mắt.

Trên lầu hai, cửa phòng làm việc của Lâm Nhược Khê bị mở ra, Lâm Nhược Khê mặc chiếc váy ngủ lụa tơ tằm đầu tóc rối bời, mặt lạnh lùng đứng dựa vào lan can, quan sát hai người dưới lầu.

- Đêm đã khuya rồi, hai người không ngủ còn kể chuyện cười nữa à?

Lâm Nhược Khê cất giọng thanh tú, đôi lông mi nhíu lại.

Dương Thần và Tuệ Lâm đều bị giật mình, điệu bộ tươi cười của mỗi người đứng khựng.


- Khụ khụ, à…anh đi uống nước, đi ngủ ngay đây.


Dương Thần liếc Tuệ Lâm một cái, sau đó lập tức chạy bay biến lên trên lầu.


Tuệ Lâm cũng có chút hơi ngượng ngùng, khuôn mặt trái xoan đỏ bừng, cúi đầu bám gót đi lên lầu.


Đợi hai người đều đóng cửa phòng, nét lạnh lùng trên gương mặt Lâm Nhược Khê mới giãn dần, trong bóng đêm, Lâm Nhược Khê thở dài một mình, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK