Tiết Lan mờ mịt nhìn đống thông báo nhắc nhở, Đoàn Văn Tranh không phải nói muốn livestream cùng Ôn Diễn, tại sao còn muốn kéo theo cái bóng đèn là cậu?
Tiết Lan còn đang khó hiểu, Đoàn Văn Tranh đã rướn người sang tự nhiên dùng chuột của cậu bấm đồng ý.
"..........."
Anh thu tay sau đó mới về chỗ ngồi của mình hò lớn: "Đội trưởng, anh có vào không?"
Ôn Diễn cúi đầu, lấy lại tinh thần trong tiếng gọi như sấm nổ: "Không vào...."
"Ok." Đoàn Văn Tranh giống như đang chờ từ chối này của hắn, sung sướng gật đầu: "Thế tôi duo với Lan Lan vậy."
"................."
Toàn bộ phòng huấn luyện chìm trong sự im lặng đáng sợ.
Giây tiếp theo Ôn Diễn lạnh lùng đồng ý lời mời lập đội.
Tiết Lan co quắp nhìn ba người đứng thành hàng trong game, cảm giác chuyện này đã gặp từ đời trước.
Đoàn Văn Tranh mở kênh livestream, sau đó nhớ đến cái gì nói vào trong khung chat đội.
LGW-Reset: Chờ tôi live rồi thì mong đội trưởng bảo vệ chăm sóc cho tôi nhé.
Bởi vì vấn đề mấy hợp đồng quảng cáo nên Ôn Diễn càng ngày càng phiền hơn. Hắn biết để duy trì tài chính chiến đội thì mấy chuyện này nhất định không thể thiếu, nhưng hoàn cảnh của hắn gần đầy thực sự không quá ổn định.
Sở dĩ Ôn Diễn lựa chọn giấu vết thương ở lại đội là vì thứ nhất LGW mới thay máu, đồng đội chưa thể liên kết với nhau, thứ hai là hắn cảm thấy mình có thể chống đỡ qua mùa giải mới.
Nhưng giả sử hắn chấp nhận bản hợp đồng quảng cáo của [Tận thế] thì cánh tay bị thương sẽ trở thành tội lừa gạt doanh nghiệp.
Đoàn Văn Tranh còn dám lôi hắn lên, thậm chí kéo Tiết Lan theo cùng???
Sự thật là vậy nhưng qua mạch não vi diệu của Tiết Lan thì đó lại là hương vị khác--
Đoàn Văn Tranh lại trêu Ôn Diễn!!!
Rõ ràng là CP cậu thích phát đường, bạn nhỏ lại chả vui nổi, càng ngày càng thấy bản thân nhạt nhẽo.
Quả nhiên sau khi trận đấu bắt đầu Ôn Diễn luôn luôn đi theo Đoàn Văn Tranh không để anh rời khỏi mình quá mười bước. Hai người tương tác rất tối, cũng nhớ lời Tạ Tri Niên không phát sinh bất cứ xung đột gì. Mặc dù thỉnh thoảng cà khịa đá đểu nhau vài câu nhưng lại hòa hợp ngoài ý muốn.
Tiết Lan im lặng đi theo hai người, cậu cố gắng hô hấp, cố gắng lên tinh thần làm cho mình không còn yếu đuối thất vọng. Tiết Lan tự thôi miên bản thân nói đây chính là kết qua cậu mong muốn, cậu nên chúc phúc cho bọn họ.
Nhưng trạng thái chơi của Tiết Lan vẫn không ổn, đánh xong mấy ván cậu lấy cớ mệt mỏi out game rồi chạy tót lên phòng đóng cửa trốn.
Tắm rửa xong, Tiết Lan lết cái thân thể rã rời nằm ườn ra giường.
Cậu nhớ đến lời Tạ Tri Niên nói, không nhịn được mở Weibo.
Đây là lần đầu tiên cậu chính thức mở siêu thoại #ResetExist ra nhìn ngó, trước đây cậu luôn cho rằng họ hít đường tà giáo nên chưa xem, giờ tự nhiên lại cảm thấy vừa chột dạ vừa tò mò, len lén bấm điện thoại--
@RE là thật đấy: #ResetExist hôm nay Lan Lan Tử với anh Đoàn Đoàn siêu ngọt! Huhuhu, anh ấy bảo vệ Lan Lan mà tim tôi cứ đập bình bịch luôn [Hình ảnh].
@Reset hôm nay đã gâu gâu chưa: Trời má, nhìn con công xòe đuôi này đi, nghe giọng nói nũng nịu này đi, huhu vào tôi tôi cũng muốn húp! #ResetExist [Video].
@Muốn đánh nhau với Tranh chó: #ResetExist huhuhu, các chị em lưu chưa, mấy cái tương tác này ngọt xỉu up xỉu down! [Video].
@Ai cũng không được cản tôi hít đường RE: Tôi vừa làm cái video này đây mấy bác! Tuyển tập những pha nổ lốp chuyên nghiệp trong [Tận thế] - Vì yêu cứ nổ lốp!!! [Video].
....
Weibo có rất nhiều thứ, thậm chí có người còn ghép ảnh cậu và Đoàn Văn Tranh với nhau, Tiết Lan càng lướt mặt càng đỏ.
Tại sao khi cậu ngồi xem lại thì thực sự cảm thấy mình và Đoàn Văn Tranh có chút gì đó... ái muội? Đã thế còn thấy... cắn đường rất ngọt???
Tiết Lan nhìn video không tự chủ được nhếch khóe môi. Sau khi phát hiện mình đi hơi xa, cậu vội vàng để điện thoại xuống vỗ vỗ mặt mình cho bớt đỏ nhưng cuối cùng lại không nhịn được tiếp tục tươi cười...
Cậu, cậu dám xem mấy thứ này?!
Không được, không được xem mấy thứ hão huyền!!
Tiết Lan phiền muộn lắc lắc đầu, mong muốn đánh bay hết suy nghĩ vớ vẩn. Nhưng cánh tay không nghe lời cậu, tự sa ngã tiếp tục mở điện thoại, ấn vào acc clone đã lâu không động đến mở siêu thoại ResetWind ra thanh lọc tâm hồn.
ResetWind mới là thật.
ResetWind mới là thật!!!
Tiết Lan tự thôi miên bản thân mong rằng mình có thể nhanh chóng tìm lại được cảm giác ship CP vui vẻ trước kia, chỉ cần hai người ở bên nhau cậu đã cực kỳ hạnh phúc.
Nhưng giờ khi cậu nhìn các video chính tay mình tự cắt ghép chỉ cảm thấy vừa đần độn vừa vô vị, thậm chí còn không nghĩ đến tất cả những thứ đó là tình cảm chân thật.
Tiết Lan tuyệt vọng mở đi mở lại video, hy vọng có thể tìm lại được cảm giác CP giữa Đoàn Văn Tranh và Ôn Diễn.
Bỗng nhiên cửa phòng cậu có người gõ.
Tiết Lan im lặng ném điện thoại sang một bên, nhanh chân chạy đi mở cửa.
Người bên ngoài vẫn là Đoàn Văn Tranh như thường lệ.
Đoàn Văn Tranh liếc mắt ra sau phòng rồi lại quay sang nhìn Tiết Lan.
"Vừa hay em chưa ngủ, mình tâm sự đi."
Ngữ khí của anh vừa bình tĩnh vừa nghiêm túc, không còn tùy tiện như ngày xưa.
Tiết Lan chột dạ, do dự không muốn để anh vào. Nhưng Đoàn Văn Tranh nhanh chân hơn đã đẩy cửa tự mình bước đến ngồi xuống ghế dựa bên cạnh giường.
"Hôm nay đánh đội cảm giác thế nào?"
Tiết Lan ngẩn ra: "Huấn luyện sao? Cũng tốt mà, đánh như bình thường thôi."
"Anh nói là tổ đội gần đây." Đoàn Văn Tranh cường điệu hỏi: "Tổ đội trên kênh live của anh."
Tiết Lan xót lòng, những hình ảnh giữa Ôn Diễn và Đoàn Văn Tranh xuyên qua đánh thẳng vào tâm trí cậu, cậu vội vàng rũ mắt lí nhỉ nói: "Tốt, tốt lắm."
"Thế hả?" Sắc mặt anh nhìn không ra vui buồn: "Em cảm thấy tốt sao?"
Tiết Lan cứng đờ gật đầu.
"Tốt như cái cách em giơ lightstick hôm đó?"
"......." Tiết Lan không dám nhìn vào mắt Đoàn Văn Tranh, không ngờ anh nhớ dai đến thế.
"Hôm đó....." Đoàn Văn Tranh dừng lại: "Anh đã nói với em những lời như vậy mà em còn có thể ship anh với người khác?"
Lời nào?
Tiết Lan ngây người nhớ lại, không biết hôm đó Đoàn Văn Tranh đã nói gì với mình.
Thấy cậu mờ mịt, Đoàn Văn Tranh thở dài nhẹ nhõm tiếp tục hỏi: "Vậy em nói anh nghe, tại sao anh với Ôn Diễn xứng đôi?"
"...................."
Tiết Lan hoàn toàn không rõ cậu nên trả lời vấn đề này ra làm sao.
Cậu đã từng mơ ước đến ngày sau khi Đoàn Văn Tranh và cậu trở thành anh em tốt, hai người có thể chia sẻ với nhau chuyện về Ôn Diễn, thậm chí còn có thể tăng cấp giống như người một nhà...
Nhưng hôm nay khi Đoàn Văn Tranh thực sự cùng cậu nói về hắn, đầu óc Tiết Lan chỉ cảm thấy trống rỗng.
"Em nói xem, đội trưởng chưa từng chăm sóc anh đặc biệt, chưa từng có giao lưu gì sâu đậm, à còn thường xuyên cãi nhau vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi."
Đoàn Văn Tranh nghiêm túc phân tích rồi hỏi: "Tại sao em ship thì em cũng phải cho anh tí nguyên nhân chứ?"
Tiết Lan bị anh dồn đến chân tường, gập ghềnh trả lời: "Hai người phối hợp rất ăn ý, rất tài giỏi... Với lại đột kích và bắn tỉa vốn dĩ rất xứng đôi."
"Đột kích và bắn tỉa vốn dĩ rất xứng đôi?" Đoàn Văn Tranh nhướn mày lặp lại lời cậu: "Thế em cũng là đột kích, sao lại không nói hai tụi mình hợp nhau?"
"................."
Tiết Lan co quắp cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
"Rõ ràng anh đã...." Đoàn Văn Tranh thở dài, chăm chú nhìn nhóc con bất an, một lúc sau như những người bạn lơ đễnh hỏi: "Cả ngày em đều ước ấn đầu anh với hắn ta một chỗ, thậm chí còn cầm lightstich của tụi anh, em thực sự mong anh yêu đương đến thế sao?"
Mỗi câu anh nói ra đều khiến Tiết Lan tự trách khổ sở, cậu không hiểu, chính xác trước đây cậu là người hy vọng hai bọn họ ở bên nhau nhất, cuối cùng tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Đoàn Văn Tranh cúi đầu, ngón tay anh chạm nhẹ lên vai Tiết Lan đưa ánh mắt cậu nhìn thẳng mình, cố gắng tìm kiếm điều gì đó: "Nếu anh thực sự cùng hắn ở bên nhau, sẽ không có thời gian bắn sinh tồn với em, không có thời gian đưa em đi tranh hạng... cũng không có thời gian đưa kẹo cho em."
Tim Tiết Lan như bị ai đó bóp chặt, đau đến mức mũi cũng lên men.
Cậu vừa sợ hãi, vừa chột dạ ý thức được rằng--
Chẳng nhẽ chuyện cậu từ nhân vật phản diện mơ ước công chính thành nhân vật phản diện mơ ước thụ chính... Đoàn Văn Tranh đã biết?
Nếu Đoàn Văn Tranh nhận ra được gì đó... thì cậu nên làm gì để uyển chuyển từ chối?
Tay Tiết Lan nắm chặt, cậu phát hiện có lẽ khi mình ở dưới mắt Đoàn Văn Tranh hoàn toàn không thể giấu được tâm trạng, tất cả đều bị anh lôi ra ngoài ánh sáng.
Đoàn Văn Tranh bỗng nhiên giơ tay chọc nhẹ lên trán cậu: "Hết hy vọng đi nhóc."
Tiếng cười của anh mang theo chút áp lực: "Anh không thể yêu hắn."
Không thể yêu?
Tiết Lan ngây thơ ngẩng đầu, hoang mang nhìn khóe miệng Đoàn Văn Tranh, tim đập như trống.
Anh nói, anh không thể yêu Ôn Diễn?
Chuyện như thế thực sự sẽ xảy ra sao.... vận mệnh tương lai mà cậu đã nhìn thấy, bọn họ sẽ ở bên nhau cơ mà?!
Những cảm xúc bị cậu ấn sâu xuống đáy lòng đồng loạt bị khơi dậy, Tiết Lan cảm thấy có lẽ Đoàn Văn Tranh đang thử mình, tâm trạng như tàu lượn siêu tốc lao thẳng xuống đáy vực.
Ánh mắt bạn nhỏ dần dần ảm đạm như vì sao mất đi ánh sáng theo bản năng định nói chuyện, ngoài cửa lại vang lên tiếng đập--