Ôn Diễn liếc cậu, nhìn chằm chằm đồ vật trong lòng Tiết Lan.
Sau một lúc lâu, khi tiếng hoan hô khắp khán đài dịu lại, giọng nói của hắn nhẹ nhàng vang lên –
“Không có ham muốn chiến thắng.”
Tiết Lan hoảng hốt một lúc mới ý thức được những lời này Ôn Diễn trả lại cho cậu vấn đề ban nãy.
Không có ham muốn.
Chiến thắng.
Ấn tượng ban đầu của Ôn Diễn dành cho Đoàn Văn Tranh vẫn luôn chính xác tuyệt đối.
Người mang tính hiếu thắng quá cao không phải là chuyện tốt lành, còn tuyển thủ hoàn toàn không có ham muốn chiến thắng thì cũng là một loại bối rối.
Những game thủ khác nhau sẽ có mơ ước chơi chuyên nghiệp và trở thành tuyển thủ thi đấu khác nhau, Đoàn Văn Tranh không phải vì yêu game mà tới, anh thậm chí khác hoàn toàn với bọn họ, anh đến với game đơn giản chỉ vì lý do “Nắm giữ thiên phú cao.”
Không để ý thắng thua, không muốn vào chiến đội.
Đoàn Văn Tranh đánh bậy đánh bạ xông vào giới game thủ chuyên nghiệp nhưng anh lại không vì lý do này mà gia nhập LGW. Anh bị hấp dẫn bởi Ôn Diễn, cũng chính vì tình yêu với Ôn Diễn mà yêu luôn cả ước mơ tuyển thủ.
Tiết Lan hiểu rằng nếu tiếp tục theo cốt truyện, bây giờ Đoàn Văn Tranh và Ôn Diễn sau khi ở chung nhiều ngày dã dần hiểu biết lẫn nhau, Đoàn Văn Tranh trong trận thi đấu lần này cuối cùng cũng âm thầm phân cao thấp với hắn bằng cách giật lấy cho mình một cái CUP.
Trước khi lên sân khấu đáng nhẽ Đoàn Văn Tranh đã phải nói cho Ôn Diễn ý tưởng lần này, nhưng tại sao bây giờ hắn lại nói anh không có “ham muốn chiến thắng”?
Trong lúc Tiết Lan đang nghĩ ngợi thì tình hình trận đấu đã bắt đầu có chuyển biến. Vài tuyển thủ đã bắt đầu bắn nhau, kéo căng khoảng cách giữa những người giết nhiều và top đằng sau.
Tầm mắt Tiết Lan đảo qua bảng số liệu, mãi mới thấy ID của Đoàn Văn Tranh trong khoảng giữa danh sách.
Cậu âm thầm nghi ngờ, Chu Khán Thanh lại đồng ý với lời Ôn Diễn, gật đầu phụ họa nói: “Cái dáng này của cậu ta…. Giải thưởng cho quán quân là 8 vạn, giải nhì 3 vạn, giải ba 2 vạn, từ 4 – 8 mỗi người 1 vạn. Em đoán thằng nhóc Đoàn Văn Tranh này vào đến hạng 8 khả năng cậu ta cũng chả muốn chơi nữa.”
Đôi mắt Chu Khán Thanh xoay tròn, cười cười nói: “A Diễn, mình đánh cược đi, anh đoán xem thằng nhóc kia có thể lấy được giải mấy?”
Ôn Diễn không thèm để ý, giống như đã quá ngán ngẩm với tình ồn ào của y, không có hứng thú cũng không muốn trả lười.
Chu Khán Thanh tiếp túc mè nheo: “Xem thi đấu không chán lắm, anh chơi đi mà! Em cược một tháng cơm sáng cậu ta được hạng 8, nhóc này khẳng định hạng 8 rồi không muốn chơi nữa!!!”
Ôn Diễn mặt liệt không đáp. Chu Khán Thanh hơi vội, muốn nài nỉ hắn thêm một chút cho vui thì đã nghe thấy người ngồi cạnh Ôn Diễn nhẹ giọng chắc chắn.
“Tôi cược Reset hạng 1.”
“A…Hả?”
Biểu cảm đầu tiên của Chu Khán Thanh là ngạc nhiên, sau đó nhìn về phía Tiết Lan ngồi ngoan bên cạnh Ôn Diễn, tâm trạng lên xuống như điện tâm đồ.
Y sống bên cạnh Ôn Diễn lâu rồi, đối với Tiết Lan cảm thấy hơi phản cảm. Trong tình yêu vốn là chuyện tự nguyện của hai người, chỉ cần một người không thích người kia mà lỳ lợm la liếm bám theo, tính cách như vậy thực sự khiến người khác không thích, liền theo bản năng muốn nói không chơi với cậu.
Nhưng y chỉ mới mở miệng ra thở thì Ôn Diễn đang nhìn Tiết Lan quay sang nhìn mình.
Chu Khán Thanh mắc nghẹn trong họng, im lặng nửa ngày không dám nói chuyện.
Y nhớ lại chuyện hôm qua Ôn Diễn dặn mình phải đưa Tiết Lan cùng nhau đến nơi thi đấu.
Nhưng khi Chu Khán Thanh đến phòng cậu không có ai, y cũng không thích quản mấy chuyện linh tinh khác. Dù sao Ôn Diễn không biết, Tiết Lan ở phòng hay không cũng không phải lỗi của y.
Bố ai biết nhóc con Tiết Lan này trộm chạy từ trại huấn luyện đến xem thi đấu…
Mấy ngày nay y còn cảm thấy Tiết Lan đã thay đổi tình cảm với Ôn Diễn, không dây dưa với hắn nữa. Giờ thì Chu Khán Thanh chắc chắn là mình hiểu lầm, nhóc này chỉ đổi kịch bản chứ mục đích vẫn là bám theo tờ giấy trắng Ôn Diễn!
Nghĩ vậy xong hảo cảm mấy ngày nay do thao tác kỹ năng xuất sắc của Tiết Lan tan thành mây khói, Chu Khán Thanh càng ngày càng không thích Tiết Lan.
Nhưng có Ôn Diễn ở đây y không thể trở mặt, đành phải trợn trắng mắt vặn lại:
“Sao cô lại nói cậu ta hạng 1?”
Tiết Lan không hề tránh né giống hồi này làm như mình không tồn tại, cậu trực tiếp nhìn về phía Chu Khán Thanh, nói rõ ràng: “Anh muốn cược mà? Dám chơi không?”
“………”
Chu Khán Thanh bất đắc dĩ cười nhạo, dựa vào ghế thoải mái nói: “Được, cược thì cược.”
Mặt y viết rõ hai chữ ‘không tin’, Tiết Lan thu lại ánh mắt tràn ngập ý chí chiến đấu chờ mong nhìn về phía khán đài. Gương mặt xuất sắc của Đoàn Văn Tranh vẫn chói mắt như thế, cậu âm thầm nắm chặt tay.
Tiếng hoan hô ngập tràn bốn phía hết đợt này đến đợt khác, Tiết Lan cũng bị nhiễm tinh thần của mọi người, cậu đứng hẳn dậy đưa tay lên miệng cố gắng nói to –
“Reset, anh cố lên!!!”
Đương nhiên, âm thanh của Tiết Lan nhanh chóng chìm nghỉm trong dòng người, chỉ có hai tên bên cạnh hơi hơi nhìn sang. Tiết Lan cảm thấy hơi xấu hổ, dứt khoát làm bộ không để ý.
Đúng lúc này, sân khấu vang lên tiếng hô sợ hãi nho nhỏ.
Tiết Lan vội vàng nhìn lên màn hình theo dõi, chỉ thấy trong game hướng về trung tâm thành phố, mười mấy tuyển thủ gặp nhau đánh chiến, có vài người trong số đó đang có điểm tích lũy rất lớn. Nhưng cả đám chưa kịp lao vào nhau đã thấy có một viên đạn bắn lén nện thẳng lên tay đột kích gần nhất.
Tiếng hô sợ hãi từ đó mà đến, rất nhanh góc camera giám sát đã chạy đến nơi bắn súng – hoặc có thể nói là góc nhìn của người đánh lén.
3 – 0: Reset. Kill: 3, Hỗ trợ: 0. Thành tích cực kỳ bình thường, ngay cả bình luận viên nhìn thấy cũng hơi giật mình, không biết nên nói gì về phát bắn thần sầu ban nãy của anh.
Phải biết rằng, trận đấu đã bước sang phút thứ hai mươi. Tất cả các tuyển thủ đều sở hữu ít nhất cho mình 6 mạng người. Anh khó khăn lắm mới hoàn thành được ba mạng, có lẽ là do may mắn nên mới có thể bắn trúng trong khoảng cách xa đến thế.
Reset bắn xong cũng không thèm nhìn tiếp, anh nhanh chóng quay về sau vật chắn, chắc chắn là muốn từ bỏ cơ hội và vị trí ngắm bắn tốt để đi sang chỗ khác.
Màn hình chiếu ngắn ngủi hai ba giây một lần nữa lại chạy đến nơi tuyển thủ vừa phát ra tiếng súng, cuối cùng dừng lại trên người được kỳ vọng lấy được chức quán quân giải đấu lần này – Đặng Duệ Thu.
“Tuyển thủ Đặng Duệ Thu bây giờ có thể nói là đối tượng chạm vào là nóng bỏng tay trong [Mạt thế]. Vinh Quang, Lôi Đình hay nhiều đội mạnh khác điều tung cành ô liu với cậu ấy. Theo thông tin chúng tôi nhận được Đặng Duệ Thu đã chấp nhận lời mời của Lôi Đình, có lẽ nào cậu ấy sẽ trở thành một mẩu của chiến đội hùng mạnh này?”
Tiết Lan chăm chú nhìn góc quay bá đạo của Đặng Duệ Thu, cúi đầu đè lại trán cảm thấy thế giới này nhỏ cực kỳ nhỏ, ngó qua ngó lại đã đụng phải nhau…
Giờ phút này có lẽ Đoàn Văn Tranh không biết trong đống người lúc nhúc kia có Đặng Duệ Thu, nhưng hắn thì khác, chắc chắn hắn đã phát hiện người nổ phát súng ở khoảng cách cao kia chính là Đoàn Văn Tranh!
Tiết Lan lập tức khẩn trương, thậm chí cậu còn khẩn trương hơn lúc lớn tiếng cùng Chu Khán Thanh đánh cược anh sẽ chiến thắng.
Bởi lẽ giải đấu này không giống với trận thi đấu giật điểm tích phân ở trại huấn luyện!
Rõ ràng trạng thái của Đặng Duệ Thu nói lên hắn muốn tiến sâu hơn vào trong đám người, hắn đang muốn đợi người bên trong giết hết nhau rồi đi từ ngoài vào bắt từng tên một!
Bước hành động của Đặng Duệ Thu khiến khán đài không nhịn được hô nhỏ. Đặng Duệ Thu không phải loại mãng phu chỉ biết chém giết, hắn muốn dùng mưu kế đánh thẳng vào!
Mấy người xung quanh thấy Đặng Duệ Thu đột nhiên xuất hiện bèn tập trung hỏa lực lên người hắn nhưng hắn lại nhanh chóng né qua, thế như trẻ tre công thẳng lên điểm khó nhằn nhất!
Thao tác này rất khó, sau khi hắn hoàn thành một cách hoàn hảo quả nhiên nhận được những lời khen ngợi trầm trồ của khán giả, trận thi đấu bắt đầu hút fans điên cuồng gào thét!
Chu Khán Thanh nhìn bảng đếm số, âm thầm đổ mồ hôi hột cho Đoàn Văn Tranh, nếu để y cầm súng công lên cái núi người kia thì thôi hạng một gì nữa, hạng 8 còn không chắc giữ được.
Còn hai người.
Trong ánh mắt khẩn trương của mọi người, Đoàn Văn Tranh chính thức vớ phải Đặng Duệ Thu.
Gặp nhau ở khoảng cách gần, tuy vẫn cách nhau bằng vô số vật chắn nhưng đối với Đoàn Văn Tranh mà nói lại là phía bất lợi hơn. Ngược lại đối thủ của anh là Đột kích, địa hình này với hắn là cá gặp nước, có thể thoải mái phô bày kỹ năng và nhận được vô số lời khen ngợi.
“Thôi xong.” Chu Khán Thanh ảo não: “Hoàn cảnh xấu như vậy.”
Y ngồi bên này uể oải, bên kia ánh mắt Tiết Lan nhìn hai người gặp nhau, dần dần sáng ngời.
Ôn Diễn bình tĩnh nhìn chăm chú vật chắn trên màn ảnh, giọng nói trầm thấp không thay đổi: “Hoàn cảnh không xấu.” Ánh mắt hắn dần trở nên sâu thẳm: “Chỉ cần Đặng Duệ Thu lên đến đỉnh, cậu ta sẽ chết.”
“Máu của Đặng Duệ Thu, chỉ cần một viên.”
“Cái gì?!” Chu Khán Thanh ngạc nhiên nhìn Tiết Lan ngồi cạnh Ôn Diễn. Tầm mặt cậu chưa từng thay đổi, trước sau vẫn nhìn lên màn hình, đáy mắt hoàn toàn chắc chắn khẳng định.
Trong sự sợ hãi của Chu Khán Thanh, khán đài bỗng hò lên, tiếng ngạc nhiên, hô to gọi nhỏ khác nhau rồi toàn bộ khu thi đấu toàn bộ đều vỗ tay hoan hô ủng hộ!!!
Trên sân thi đấu, Đoàn Văn Tranh dùng một viên đạn viết nên kết quả trận chiến!
Màn hình thi đấu theo chân các tuyển thủ bỏ tai nghe rời khỏi sân thi đấu, cuối cùng dừng trên gương mặt khiến người khác điên cuồng của Đoàn Văn Tranh.
Đoàn Văn Tranh giống như cảm nhận được điều đó, anh ngước mắt lên nhìn ngắn ngủi một cái chớp mắt.
Nụ cười kia nhẹ nhàng mà kinh diễm, toàn bộ fan nữ trong trường quay không hẹn mà cùng nhau reo hò.
Tiết Lan cũng không kìm được ánh mắt mình, cậu đưa tay lên ngực nơi trái tim vẫn còn đập dồn dập từ trong trận đấu, ánh mắt cố định nhìn về phía màn hình tiếp sóng.
Sau hôm nay, cái tên Reset sẽ chính thức xâm nhập vào tiềm tức của mọi người yêu thể thao điện tử, viết nên thời đại hoàn toàn mới của môn thể thao này.
Reset sẽ trở thành con hắc mã leo từ từ leo lên bảng xếp hạng từ thấp cho đến vô địch, khiến cho mọi người dần dần điên cuồng vì anh mà yêu quý thể thao điện tử.
Kết thúc thi đấu, Tiết Lan vẫn bình tĩnh nhìn cái tên Reset trên bảng xếp hạng, rất lâu không thể hoàn hồn.
“Không ngờ thằng nhóc này vậy mà…” Chu Khán Thanh cứng họng nhìn người vừa khiến khán đài nổ tung, mãi mới phun ra được một câu.
Ánh mắt Tiết Lan lập lòe phát sáng, dưới đáy mắt cậu hoàn toàn là phấn chấn cùng kiêu ngạo giống như giờ phút này người đứng ở vị trí đó chính là bản thân mình: “Sao, Đoàn Văn Tranh thắng rồi?”
“Ừm.” Chu Khán Thanh không nhìn thấy cậu, chột dạ đáp.
Y tưởng Tiết Lan sẽ đề cập tới vụ đánh cược ban nãy là một tháng tiền ăn sáng. Trong nhận thức của Chu Khán Thanh, Tiết Lan là một con nhóc cắn mãi không buông tha ai nên cho dù y có cúi đầu nhận thua thì vận không phục muốn kiếm cớ để giữ lại tiền… Nhưng Tiết Lan lại không tiếp tục đề tài này nữa mà nghiêm túc nhìn Đoàn Văn Tranh xuống đài rồi tiếp túc ngó lên bảng xếp hạng.
Ánh mắt cậu tập trung đến mức không để ý đến bên cạnh có người ngồi xuống, là một người đàn ông mặc áo hoodie đen, đội mũ lưỡi trai.
Tiết Lan theo bản năng quay sang nhìn, ai ngờ suýt nữa hô thành tiếng.
Người nọ đè thấp vành mũ, nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên môi cậu, kịp thời ngăn chặn khả năng gây ra họa của Tiết Lan.
Đoàn Văn Tranh!
Tiết Lan vội vàng che miệng, ám chỉ rằng mình sẽ im lặng.
Đoàn Văn Tranh thoải mái dựa vào ghế ngồi, ý cười bên môi tan hẳn. Tiết Lan nhìn xuống tay của anh, thấy màn hình di động không ngừng lập lòe rung lắc. Tuy cậu không cố ý nhìn trộm sự riêng tư của người khác, nhưng cái liếc mắt thoáng qua cũng đủ để Tiết Lan nhìn thấy tin tức trên đó.
Cũng kịp thời nhớ lại cốt truyện gốc –
Bố của Đoàn Văn Tranh gọi đến.
Nội dung chính chắc chắn là hào phóng nói nếu Đoàn Văn Tranh biết sai rồi thì có thể về nhà, gần đấy bố của Đoàn Văn Tranh tái phát bệnh cũ, trong nhà đã có vị hôn thê đẹp lồng lộn chờ anh về…
Đương nhiên, bệnh nặng là giả, còn vị hôn thê xinh đẹp động lòng người là thật… bố của Đoàn Văn Tranh để có thể bẻ thẳng anh đã dùng rất nhiều cách, mà hình như anh cũng đoán được ông lấy cớ, nhất định không chịu về.
Trùng hợp là tối nay xảy ra chuyện…
“Em nghĩ gì vậy?”
Tiết Lan lấy lại tinh thần, ngốc ngốc nhìn màn hình di động đã tắt từ lâu của Đoàn Văn Tranh, lẩm bẩm khuyên nhủ: “Hay… anh về nhà thử đi.”
Đoàn Văn Tranh nhướn mày, Tiết Lan vội vàng bào chữa: “Em.. em không nhìn trộm đâu, chỉ là…”
“Anh chưa nói gì cả.” Đoàn Văn Tranh không để ý dựa lưng vào ghế thích thú đánh giá bạn nhỏ đang co quắp, cười khẽ: “Nhưng nếu về chắc chắn anh sẽ bị bắt ép đủ điều, đừng nói đến đánh game chuyên nghiệp khéo mai ra được đường không cũng là vấn đề lớn, em nói xem làm thế nào cho phải?”
Mấy câu của anh hoàn toàn là sự thật, Tiết Lan không suy nghĩ gì gật đầu.
“Ông ấy vẫn luôn muốn có một người con dâu, em nói xem…” Tiết Lan còn đang nghiêm túc nghĩ cách cho anh, bỗng nhiên người bên cạnh cúi sát đến gần cậu, dùng âm lượng đủ để hai người mới nghe được, nhẹ nhàng nói.
“…..Em giúp anh nhé?"