Tiết Lan vừa nói xong, Mạnh Úy Nhiên ngạc nhiên nhìn cậu.
Tình hình hiện tại cực kỳ rõ ràng, Mạnh Úy Nhiên còn lại chút máu dính da, đội bạn chỉ cần thở nhẹ là có thể tiễn cậu ta ra ra chuồng gà. Nhưng giờ phút này nếu cậu ta làm bia đỡ thì Tiết Lan có khả năng cao lật ngược thế cờ hơn việc Tiết Lan tự đề cử mình làm mồi nhử...
"Chờ tôi xông ra, cậu tập trung hỏa lực diệt Unknow." Không có nhiều thời gian để giải thích, Tiết Lan bất chấp nói: "Tin tôi."
Gương mặt Tiết Lan không còn chút hiền lành nhút nhát của ngày xưa, cậu giống như một vị tướng nhỏ khiến người khác sinh lòng tin tưởng. Mạnh Úy Nhiên vậy mà tự giác nghe theo quyết định của Tiết Lan, cậu ta cố gắng che dấu tốt vị trí của mình cũng chuyển nòng súng từ Y tá đội bạn sang Đặng Duệ Thu.
Màn hình của Đoàn Văn Tranh vẫn là hai màu đen trắng.
Ánh mắt anh hơi tối nhìn chằm chằm vào màn hình của Exist đang chậm rãi tiến về phía Đặng Duệ Thu.
Thời gian như dừng lại, cho đến khi đạt được vị trí thuận lợi chờ Đặng Duệ Thu bắn lệch đạn Tiết Lan lập tức lao ra từ boong tàu bất ngờ dồn hết đạn về phía hắn!
Gần như cùng lúc với phát súng đầu tiên Mạnh Úy Nhiên ở đầu bên kia cũng hợp lực.
Đặng Duệ Thu bị sốc đạn thiếu chút nữa thì nằm xuống, thanh máu đang đầy bỗng chốc hạ đỏ.
Y tá nhanh chân chạy đến cứu, ngay lập tức hồi máu cùng buff thêm giáp bảo vệ cho hắn.
Đặng Duệ Thu giương súng lên bắn trả nhưng trước khi kịp bắn thì đối phương đã xảo quyệt núp về sau vật chắn, đạn của hắn không trúng viên nào.
Đúng lúc này lớp bảo vệ của Y tá buff cho biến mất, đối thủ từ sườn bên nhanh chóng ló đầu ra, trực tiếp xả hết đống máu vừa mới hồi vài giây trước.
Màn hình cảnh báo đỏ lên, Đặng Duệ Thu thấp giọng chửi bậy rồi kéo Y tá về sau công trình chắn.
Nhưng điều hắn không ngờ đến là Tiết Lan vừa rồi còn chạy mất đột nhiên xông ra ngoài!
Đặng Duệ Thu muốn lợi dụng vật chắn để hồi máu nhưng Tiết Lan không cho hắn cơ hội chạy thẳng về phía bọn họ đang ẩn nấp!
"Làm gì vậy?!" Đặng Duệ Thu hoàn toàn không hiểu cậu ta, giờ phút này tuy máu hắn hơi thấp nhưng có vật chắn kèm theo cả Y tá, Tiết Lan dựa vào đâu cảm thấy có thể chạy lung tung solo với hắn???
Đặng Duệ Thu trực tiếp cắt luôn việc hồi máu, vừa dặn dò Y tá núp kỹ vừa dựng súng lên khai hỏa.
"Cô ta sao thế?!" Chu Khán Thanh ngạc nhiên hỏi: "Hết hi vọng rồi nên tự sát hả?"
Ôn Diễn nhăn mày chăm chú nhìn nhân vật của Tiết Lan.
Tề Tư Vũ, Tô Nhất Ngữ đang đếm số cũng hết hồn thầm cầu nguyện cho cậu.
Tiết Lan thực sự đưa mình lên làm bia ngắm... Muốn tạo cơ hội cho Mạnh Úy Nhiên giết Đặng Duệ Thu? Máu của Mạnh Úy Nhiên sắp hết, kể cả cậu có kế hoạch thì chuyện này rất khó thực hiện được.
Chỉ có Đoàn Văn Tranh nghiêng người nhìn chăm chú giao diện trò chơi của Tiết Lan, sắc mặt anh vẫn tối hơn bình thường nhưng đáy mắt lại mang theo lòng tin tưởng kiên định.
Tiết Lan ngồi đó như hồ nước lặng ẩn chứa sức mạnh không thể công phá. Dưới ánh mắt ngờ vực của mọi người, dưới hỏa lực kinh hồn của Đặng Duệ Thu, cậu nhanh nhẹn điều kiển nhân vật tránh khỏi mưa bom bão đại.
Trong lúc tất cả mọi người dồn hết tập trung trên người Exist, Mạnh Úy Nhiên đằng sau đột nhiên xông ra nâng cao súng dồn hết băng đạn vào Đặng Duệ Thu!
Hai bên chạm nhau trong tích tắc, kết quả ra đời!
Hệ thống: Weiran đã hạ Unknow.
Dưới sự ngạc nhiên của người xem, Đặng Duệ Thu thối mặt dùng tay nện một đấm lên bàn phím: "Máu?! Máu đâu????"
"Đang hồi." Y tá bên cạnh thấp giọng trả lời.
"Còn bắn tỉa? Bắn tỉa đang làm gì? Xem phim hả?!"
Đặng Duệ Thu chưa nói hết câu bên tai Tiết Lan đã nghe được tiếng súng.
Giống như con dã thú núp trong bóng tối nhìn ngắm con mồi, khoảnh khắc này đối phương đã xác định được lượng máu của Tiết Lan nhanh chóng nổ súng cắt đứt đường lui của cậu.
Không còn đường thoát.
Ôn Diễn cũng cảm nhận được vấn đề, mặt hắn trầm xuống!
Trong khi tất cả mọi người đều cảm thấy Exist sẽ phải chết thì đột nhiên cả người cậu phát sáng!!
Đó là -
Thời gian dường như đông cứng, ánh mắt khán giả khiếp sợ nhìn chằm chằm nhân vật Exist.
"Đệt?!"
"Trời má!!!"
"Chip bảo vệ!!!"
Phòng thi đấu sắp nổ tung, mọi người sôi nổi thì thầm.
Mới hôm nào đám người còn đùa nhau Exist dùng con chip rởm thắng được Ôn Diễn là nhờ mèo mù vớ được cá chết thì ngày hôm nay thực sự đã gặp người thật việc thật, vả mặt đôm đốp.
Quần chúng ăn dưa há hốc mồm nhìn cậu lùi về chỗ ẩn thân của Đặng Duệ Thu ban nãy tiễn luôn Y Tá đội bạn lên trời, thao tác nhanh gọn, thu súng dứt khoát.
Tất cả các hành động được Tiết Lan thực hiện vừa chuẩn vừa ác nhất thời nhận được cơn mưa lời khen từ phía khán giả.
Tiết Lan vững vàng chọn góc trốn tốt, thở dốc mò trong balo tí máu ít ỏi bắt đầu chích.
Exist: Đẩy cao lên.
Mạnh Úy Nhiên nhanh chóng vòng ra sau, họp mặt với cậu.
"Ở chỗ này."
Tiết Lan chấm một điểm có khả năng là bắn tỉa đội bạn trên bản đồ, trầm giọng nhắc nhở.
Hướng đó có tổng cộng hai vật chắn.
Kỹ thuật của địch cực kỳ cẩn thận, trong tình huống vừa rồi cậu ta keo kiệt bắn một viên đạn, Tiết Lan chỉ có thể đoán được tầm tầm chỗ cậu ta nấp chứ chưa phân tích được chính xác rốt cuộc ở đâu.
Hai vật chắn không khó để kiểm tra nhưng một khi hai người mắc sai lầm thì chờ đợi cậu và Mạnh Úy Nhiên chính là họng súng của địch.
"Hay là tách ra đi." Mạnh Úy Nhiên chấm hai chấm trên bản đồ: "Cậu đi hướng A, tôi dí hướng B."
Hiện tại cậu ta đã hồi được 20% máu, kể cả không thể giải quyết được tay bắn tỉa kia thì ít nhất có thể tạo cơ hội cho Tiết Lan xác định vị trí của hắn.
Tiết Lan chăm chú nhìn chằm chằm hướng địch, trầm tư suy nghĩ.
Tay bắn tỉa này cực kỳ cẩn thận.
Nếu địch dám nổ súng thêm lần nữa Tiết Lan tự tin có thể xác định chính xác vị trí ẩn nấp của cậu ta, nhưng đó chỉ là viên đạn bắn từ xa Tiết Lan hoàn toàn không có thông tin kết luận.
Dù bọn họ có tách nhau ra hoặc tế một người đi hấp dẫn địch, dưới tình huống hai người đều yếu máu và đối phương ở trong tối vẫn là một sự bất lợi không nhỏ.
"Ở điểm B."
Giọng nói chắc chắn của Đoàn Văn Tranh từ mic đội vang đến, Tiết Lan theo bản năng ngước lên nhìn công trình đằng xa.
"Cậu nhìn thấy?" Tề Tư Vũ thấp giọng hỏi.
"Tôi đoán."
"........"
"Nếu là tôi, tôi sẽ đứng ở đó."
Dùng hành vi của mình để suy đoán vị trí đối thủ là cách làm cực kỳ mạo hiểm, Mạnh Úy Nhiên và Tề Tư Vũ không hẹn mà cùng nhăn mày.
Nếu quân địch thực sự không phải ở điểm B thì chả khác nào bọn họ dâng đầu cho người ta bắn.
Đợi đồng đội sống lại nhất định không kịp bởi vì thời gian sống lại rất dài hơn nữa đội bạn cũng sống lại không lâu sau đó, chỉ cần bỏ qua cơ hội lần này bọn họ sẽ đánh rất khó khăn.
Chiến thuật chỉ được cân nhắc trong thời gian Tiết Lan chích thuốc hồi máu.
"Chờ đồng đội về..." Tề Tư Vũ mở miệng: "Hoặc Úy Nhiên cậu đi làm mồi nhử..."
Cậu ta còn chưa nói xong, Tiết Lan đã chấm điểm B trên bản đồ nói với Mạnh Úy Nhiên: "Đi."
Mạnh Úy Nhiên đang cân nhắc, nghe được mệnh lệnh thì lập tức hành động.
Tề Tư Vũ ngạc nhiên nhìn cục mềm mềm ngồi trong góc. Giờ phút này mặt cậu lạnh tanh, nghiêm túc đến mức khiến cậu ta quên mất mình vừa nói gì.
Tiết Lan cùng Mạnh Úy Nhiên vòng ra đằng sau hướng B.
Mạnh Kỳ nhìn màn hình trực tiếp, cực kỳ chú ý đến hai người đang chạy.
"Bọn họ...." Chu Khán Thanh hô to gọi nhỏ, kinh ngạc nhìn Ôn Diễn.
Hắn vẫn một lòng quan sát trận đấu, đặc biệt là động tác lưu loát của ai đó.
Đoàn Văn Tranh cũng nhìn về hướng đi của Tiết Lan, ánh mắt anh đã sáng hơn rất nhiều nhưng bàn tay đặt trên tay vịn nắm chặt trong vô thức.
Ý kiến của Tề Tư Vũ không phải là không có lý, nếu địch không ở khu B bọn họ có khả năng thua trận trước khi cả đội kịp sống lại. Nhưng Tiết Lan lại tình nguyện mạo hiểm thử một lần, bởi lẽ thứ nhất không được để đội bạn kéo dài ván đấu, thứ hai cũng là lý do quan trọng nhất....
Cậu ấy tin tưởng Đoàn Văn Tranh.
Giờ phút này thắng thì sẽ có được kết quả như mong đợi - làm vua. Thua thì sẽ bị lộ vị trí cho tay bắn tỉa- làm giặc.
Bàn cờ khiến tất cả mọi người đều háo hức, khán phòng lặng thinh không một tiếng động lạ.
Ánh mắt Tiết Lan kiên định nhìn vào vật chắn.
Cậu chỉnh lại tai nghe, sau khi xác định không có tạp âm truyền vào thì bình tĩnh mở mic nói với Mạnh Úy Nhiên: "Đánh."
Giây tiếp theo, hai người đồng thời dí súng vào vật chắn đằng sau điểm B!