Bạn nhỏ của anh đột nhiên giật mình, sợ hãi ngẩng đầu nhìn anh.
Đoàn Văn Tranh tiếp tục hôn nhẹ lên đuôi mắt cậu, dịu dàng hướng dẫn từng bước một: "Vừa mới có lịch thi đấu tứ kết, thời gian này rảnh lắm không có trận nào..."
Anh thong thả hôn xuống chóp mũi nhỏ xinh, đang muốn gặm đôi môi đỏ kia thì bất ngờ Tiết Lan hơi tránh, đưa tay lên che môi mình lại: "Em, em còn chưa chuẩn bị gì hết."
"Em muốn chuẩn bị gì?"
Đoàn Văn Tranh bật cười ngó con mèo thành tinh trước mặt chả biết bị ai chọc giận, đặt nhẹ xuống lòng bàn tay cậu vài nụ hôn đến khi tay Tiết Lan tê rần, nhân lúc đó anh xấu tính trượt xuống nắm chặt 'bạn nhỏ' của cậu.
"Nhìn thử xem." Đoàn Văn Tranh nhướn mày, dưới ánh mắt co quắp khẩn trương vì xấu hổ cho nên cúi gằm của ai đó, trêu đùa: "Anh thấy em chuẩn bị ổn lắm rồi nhóc."
"............"
"Em còn muốn chuẩn bị gì?" Đoàn Văn Tranh mỉm cười: "Hay anh giúp em chuẩn bị nhé?"
"..........?!" Tiết Lan hoảng loạn lắc đầu.
Không, không không!!
Tuy cậu đã quyết định vì Đoàn Văn Tranh nên sẽ cố gắng làm công, nhưng từ thụ chuyển thành công là cả một quá trình phấn đấu, cậu thực sự chưa sẵn sàng!
"Cho em thêm chút thời gian đi mà..." Tiết Lan đè cánh tay Đoàn Văn Tranh, sợ bị từ chối cho nên lấy hết can đảm đưa tay lên xoa cái đầu xù của anh, mềm mỏng khuyên nhủ: "Không lâu đâu, em hứa đấy."
"............." Đoàn Văn Tranh chẳng đáp, gương mặt vẫn hiện rõ ba chữ 'anh không vui.'
Tiết Lan nhìn mà hãi, càng cố gắng lấy lòng: "Đi mà anh~"
Sắc mặt Đoàn Văn Tranh hơi đổi, nghĩ chắc cậu cũng cần chuẩn bị tâm lý nên gật đầu: "Đợi bao lâu?"
Tiết Lan run rẩy giơ ba ngón tay.
Đoàn Văn Tranh nhẹ nhàng thở ra: "Ừ, ba ngày cũng được..."
Tiết Lan lấy hết can đảm hét: "Ba tháng."
"?" Đoàn Văn Tranh tí thì sặc nước bọt, ấn quỷ con lên tường hôn: "Nhiều nhất một tuần."
"Hai, hai tháng!" Tiết Lan bĩu môi, miễn cưỡng thu hồi một ngón tay.
Đoàn Văn Tranh nghiến răng nghiến lợi nhìn ai đó bắt đầu chơi trò ngang ngược cò kè mặc cả, hận không thể ấn cậu lên giường tử hình tại chỗ, đặc biệt là còn dùng đôi mắt chờ mong nhìn anh...
Tại sao?
"Hai tuần." Suy cho cùng Đoàn Văn Tranh vẫn không nỡ làm cậu thất vọng: "Không thể nhiều hơn."
"........"
Tiết Lan cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu nhóc con cứ lặp đi lặp lại phép toán. Hai tuần.... làm sao mà được! Trong hai tuần cậu vừa phải tập trung thi đấu vừa phải tập thể hình, học tập cách làm công... huhu, cậu muốn kéo dài deadline!
"Một tháng!" Tiết Lan cuối cùng giơ một ngón tay kiên định nói: "Phải chờ đến khi đánh giải trong nước xong đã! Đội trưởng hắn giao LGW lại cho em, em không thể khiến hắn thất vọng được. Em muốn đặt hết trí lực vào chuyện thi đấu."
"Kể cả là thi đấu đi nữa." Đoàn Văn Tranh hít sâu một hơi, bất đắc dĩ cười nhạo: "Em cũng đâu cần ra ngoài thiên nhiên hít linh khí đất trời?"
Tiết Lan đỏ mặt đáp: "Có, có đâu."
"Thế em nói xem anh đến LGW để thi đấu hay để làm hòa thượng?" Đoàn Văn Tranh cúi đầu lần nữa nắm lấy 'bạn nhỏ' của cậu, nhân lúc Tiết Lan còn đang cứng đờ bắt lấy tay cậu để cậu nắm 'bạn lớn' của bản thân.
Đợi Tiết Lan hoàn hồn xong thì mọi chuyện đã diễn ra rồi, gò má cậu nóng lên chóng mặt mà Đoàn Văn Tranh lại nắm chặt tay cậu không cho lùi về.
"Cho anh ăn tí ngon ngọt đi." Đoàn Văn Tranh gục đầu rúc vào cổ cậu lẩm bẩm: "Bảo bối nhỏ..."
Mỗi lần Đoàn Văn Tranh kêu cậu như thế, Tiết Lan đều không có sức phản kháng.
Lúc hai người khác đội anh cũng từng gọi 'bảo bối' nhưng mà...
Tiết Lan dùng má cọ lên cái đầu xù trên vai, mờ mịt hỏi: "Anh, anh muốn làm thế nào..."
"Anh dạy em rồi mà?"
Đoàn Văn Tranh thấy cậu không bài xích việc thân mật với mình, kiên nhẫn nghiêm túc hướng dẫn cậu thêm lần nữa.
"Đúng rồi, tiếp tục..."
Bàn tay của bảo bối nhỏ mềm mềm ấm ấm, vừa xấu hổ muốn bỏ lại vừa có sự cố chấp khó hiểu. Đoàn Văn Tranh đứng hưởng thụ động tác vụng về của cậu, sau đó cúi người xuống tiếp tục dạy cậu làm mẫu.
"Đúng rồi..." Anh nhẹ nhàng hôn gương mặt Tiết Lan chưa đứng vững nổi giống như đang khen thưởng: "Làm như vậy."
...
Mãi mới tiễn được ông thần Đoàn Văn Tranh về phòng, Tiết Lan xấu hổ rúc đầu vào trong chăn.
Qua một lúc lâu, cậu chui đầu ra ngoài nhìn ngó.
Yahhh, cuối cùng cũng dỗ ngọt được Đoàn Văn Tranh!
Nhất định phải đặt mục tiêu vừa chiến thắng giải đấu trong nước vừa xuất sắc trở thành power top cường tráng, không được để Đoàn Văn Tranh thất vọng!
Nghĩ đến đây, cậu vội vàng mở trình duyệt bật tab ẩn danh bắt đầu hành trình tìm kiếm miền đất mới.
Vì để phòng ngừa sai lầm, Tiết Lan tự cho là thông minh đăng nhập cái acc phụ để đầy mạng nhện của mình. Quả nhiên mở ra vẫn chả có cái thông báo nào mới.
Cậu tùy tay mở cái siêu thoại đầy ý chí chiến đấu mình xây dựng ra, cảm thấy hình như đã là chuyện của kiếp trước.
Không biết ca phẫu thuật của Ôn Diễn đến đâu rồi?
Hắn có thể về kịp trước trận chung kết trong nước hay là mãi đến khi diễn ra vòng chung kết thế giới mới có thể về?
Mặc dù Đoàn Văn Tranh nhiều lần đảm bảo nhưng Tiết Lan vẫn không thể bình thường lại, cậu thực sự rất lo lắng.
Đầu tiên là lo cho Ôn Diễn, sau đó là tự trách bản thân.
Đoàn Văn Tranh từng nói anh không thể thích Ôn Diễn nhưng Tiết Lan vẫn không thể nào vượt qua được đống nguyên tác trong lòng, cho nên khi Ôn Diễn giao cả chiến đội cho cậu, cậu lại càng không muốn vướng bất kỳ sai lầm nào. Chờ khi Ôn Diễn trở về, cậu nhất định sẽ trả lại cho hắn một chiến đội toàn vẹn.
Đây là điều duy nhất Tiết Lan có thể làm vì Ôn Diễn trong thời điểm này.
Nhân vật mới trong [Ánh sáng tận thế] đã ra mắt, Tiết Lan lướt lướt vài bài thấy không ít tài khoản V đã chia sẻ.
Nhưng hình như họ mới chỉ tiết lộ về thông số kỹ thuật và tạo hình chứ chưa tung ra bản người thật. Tiết Lan hơi tò mò liệu nó sẽ đi về đâu, đặc biệt hơn cả là... ờm, Chu Khán Thanh sẽ trông như thế nào.
Tiết Lan lướt mãi, lướt mãi, đọc hết mấy bài về [Ánh sáng tận thế] nhưng mà...
Cậu không tìm thấy tài liệu học tập làm công!
Cho nên là... đi đâu tìm đây?
Tiết - hoàn toàn không có kinh nghiệm yêu đương - Lan mờ mịt khó hiểu.
Hay là tìm ai biết mấy chuyện này nhờ?
Đoàn Văn Tranh?
Không, không!
Nếu để anh ấy biết cậu xin hoãn là để làm trò này, chắc chắn Đoàn Văn Tranh sẽ cầm cái loa đi cười nhạo cậu khắp cả câu lạc bộ.
Tô Nhất Ngữ?
Cũng không được...
Cậu ấy trông có vẻ không phải là người hiểu mấy chuyện này.
Lộ Du?
Thôi xin.... cậu không thể mở mồm hỏi được!
Ôn...
Má ơi!
Tiết Lan sợ hãi vội vàng lắc đầu, lập tức đóng thẳng cái ý tưởng khủng bố đó ném vào hố đen.
Cậu mở danh bạ điện thoại ra lướt từng người, khổ nổi danh sách có hạn, lướt tí là thấy đáy.
Và rồi ánh mắt tiểu công Tiết Lan va phải một người-
Scalpel-- Chu Khán Thanh.
Sau khi làm công tác tư tưởng 7749 lần, Tiết Lan anh dũng mở khung chat bắt đầu nghĩ văn chém gió.
"Em có người bạn..." Tiết Lan vừa viết mở bài vừa tự lẩm bẩm: "Nghe nó có giả quá không nhỉ?"
Nhưng mà...
Nếu không thì nói kiểu gì?
Tiết Lan đánh rồi lại xóa, đánh rồi lại xóa nhiều lần liên tiếp, gấp đến độ tí thì khóc. Nhưng dù cậu có viết thế nào thì dưới ánh mắt tay già đời như Chu Khán Thanh, y nhất định sẽ đoán được 'người bạn' kia chính là cậu!
Ù ôi....
Tiết Lan uể oải vật ra giường ném điện thoại sang một bên, sau đó xấu hổ ôm chăn cuộn thành cục sushi tự kỷ.
Ting...
m báo tin nhắn Wechat vang lê.
Cục sushi chui cái đầu nhỏ ra ngó thử.
Cậu chưa gửi tin cho Chu Khán Thanh mà, ai nhắn tin đến vậy? Đoàn Văn Tranh chăng? Nhưng anh ấy bảo về đi tắm rồi gọi điện qua mà nhỉ?
Tiết Lan khó hiểu vươn tay với điện thoại, nháy mắt ngừng thở.
Chết tôi rồi!!!!
Sao tôi có thể ngu ngốc đến mức độ này!!!
Chỉ thấy cái bài văn nghị luận ban nãy cậu soạn đã được gửi đi, hơn nữa... a a a a Chu Khán Thanh đã nhận được, đọc được và rep bằng voice chat!
Cả người Tiết Lan hồn bay theo gió, lung lay như chiếc lá cuối cùng.
Tiết Lan không cần nghĩ cũng biết y sẽ nói gì với mình: "Anh không ngờ em là loại người này đó Lan Lan! AAA Lan Lan em hư rồi!! Lan Lan muốn anh tìm video giúp em làm top!!!" vân vân và mây mây...
Cậu khóc không ra nước mắt nhìn tin nhắn "Em có người bạn muốn hỏi xem anh có video học tập nam x nam gì không..." khấn trời khấn đất cho Chu Khán Thanh hiểu thành 'video chơi game'.
Không ngày mai đi huấn luyện cậu phải đội cái quần quá!
Tiết Lan uốn éo mãi mới dám click tin nhắn voice của Chu Khán Thanh.
Quả nhiên, giọng nói khiếp sợ truyền thẳng từ điện thoại ra ngoài, văng vẳng khắp phòng-
"Đệt má! Đoàn Văn Tranh sao cậu khốn nạn thế, cậu dám lấy điện thoại Lan Lan làm khùng làm điên hả?! Ha ha ha ha, thôi, để tôi cho! Tuy bình thường tôi không hay dùng mấy loại cậu muốn nhưng nể mặt tình cảm anh em nhiều năm thì ông đây sẽ mua cho cậu vài bộ. Nào, bảo xem cậu thích loại nào? Nhật, Hàn hay u Mỹ?"
....Hơ?
Chu Khán Thanh cảm thấy.... Đoàn Văn Tranh trộm điện thoại của cậu?
Nhưng mà... từ từ đã.
Tiết Lan mờ mịt nghiêng đầu.
Chu Khán Thanh nói....
Nhật, Hàn hay u Mỹ?
Sao mấy lời này, nó cứ quen quen kiểu gì ấy nhỉ?
Hình như là....
?!!
Đầu Tiết Lan mơ hồ hiện ra một đoạn hội thoại từ rất lâu rồi.
...
"Em thích quốc gia nào?"
"Nhật Bản? Hàn Quốc? Hay... Âu Mỹ?"
"Anh cũng có thể quay cho em."
"Video của anh hàng ngàn người cả nam lẫn nữ đều muốn nhìn mà không được, em có muốn xem không?"
........
Cho nên mấy 'tài liệu' Đoàn Văn Tranh nói lúc đó căn bản không phải tài liệu... mà là video kiểu này?!