Đoàn Văn Tranh nói làm Tiết Lan sợ hãi không biết chui đi đâu trốn.
Giúp anh?
Chuyện này… cậu giúp thế nào???
Hơn nữa… nếu Đoàn Văn Tranh thích con trai, đã comeout với bố anh ấy thì sao có thể tự nhiên về đưa đầu ra cho người ta chém?
Nhưng mà… Tiết Lan nghĩ ngợi một lúc, vẫn hơi cảm thấy lấn cấn.
Trong nguyên tác, bệnh cũ tái phát chỉ là cái cớ bố Đoàn Văn Tranh đưa ra để bắt anh về nhà, nhưng không khéo chính là tối nay anh không về, nhà bị mất điện. Bố Đoàn Văn Tranh là Đoàn Kha cũng vì vậy mà sơ ý trượt chân ngã từ cầu thang xuống.
Mãi sau này Đoàn Văn Tranh cũng không nói cho ai biết, nhưng sâu trong lòng anh vẫn luôn cảm thấy cực kỳ áy náy khó chịu mãi không thoải mái, dù đã được Ôn Diễn hết lòng an ủi nhưng chuyện này vĩnh viễn trở thành cái gai trong lòng anh.
Thấy Tiết Lan nhíu mày sâu, Đoàn Văn Tranh đang trêu cậu cũng nghiêm túc lại: “Em sao vậy?”
Tiết Lan lúc này mới cảm thấy mình phát ngốc hơi lâu chưa trả lời câu hỏi của Đoàn Văn Tranh, nhưng vấn đề của Đoàn Văn Tranh là gì???
À, hình như là…
Đoàn Văn Tranh đánh giá tâm trạng của cậu, khoảng cách giữa hai người bị kéo lại càng gần, gương mặt Tiết Lan bắt đầu đỏ, gấp gáp muốn dịch về phía sau: “Em… em có thể giúp gì?”
Đoàn Văn Tranh còn chưa trả lời, Tiết Lan bỗng cảm thấy có bàn tay ấn lên vai cậu, cánh tay kia thoáng dùng sức, kéo hẳn cậu về phía sau.
Chủ nhân của nó là người ngồi bên phải Tiết Lan nãy giờ, Ôn Diễn.
Ánh mắt Ôn Diễn lạnh như băng, nhưng hắn không chĩa thẳng về Tiết Lan mà ghim vào người ngồi bên trái cậu, Đoàn Văn Tranh. Ánh mắt này khiến cậu lạnh hết cả sống lưng, còn Đoàn Văn Tranh lại giống như không thấy gì, dùng tay khác kéo lại vai Tiết Lan.
Ôn Diễn không nhịn được, nắm lấy cổ tay Đoàn Văn Tranh.
Tiết Lan hết hồn nhìn hai bàn tay đang giao nhau, bây giờ cậu mới phát hiện mình bị kẹp giữa hai hung thần. TvT
Giờ đây thậm chí họ còn diễn cảnh ‘nắm tay em qua bão giông’ địa điểm chính là bả vai cậu.
“Đội trưởng Ôn có ý gì đây?” Đoàn Văn Tranh rũ mắt nhìn cánh tay bị hắn nắm chặt, nhướn mày nói.
Ánh mắt Ôn Diễn sâu thẳm: “Ở nơi công cộng, nam nữ khác nhau.”
Tiết Lan bị lời hắn nói làm cho chết sặc, vội vàng muốn giải thích đã nghe Đoàn Văn Tranh vặn lại: “À, ý của đội trưởng Ôn chính là … không ở nơi công cộng thì có thể không cần nam nữ khác nhau chăng?”
“Văn Tranh, cậu bớt tranh cãi đi!” Chu Khán Thanh xấu hổ đè giọng thấp xuống: “A Diễn cũng vì muốn tốt cho cậu thôi, cậu không để ý chứ người khác chưa chắc, ở nơi đông fan thế này cẩn thận bị đổi trắng thay đen, nói cho máu chó đầy đầu.”
Chưa đợi y lải nhải xong, Ôn Diễn đã nghiêm mặt: “Nếu cậu không thích con gái thì đừng làm những chuyện khiến người ta hiểu lầm.”
Tiết Lan bị kẹp ở giữa nỗ lực thực hiện chiêu thức tàng hình, nhưng ánh mắt lại dừng trên hai bàn tay nắm chặt, lặp lòe ánh sáng ---
Í, nắm tay, nắm tay má ơi!
Lại còn ở trước mặt rất nhiều fans!
Trong nguyên tác sau trận đấu Đoàn Văn Tranh cũng ‘kề vai sát cánh’ hắn như thế, Ôn Diễn cũng nói nơi công cộng phải chú ý hình tượng nhưng có vài fans mắt tinh hơn mắt diều hâu, cảm giác hai người này ‘không ổn’ nên chụp ảnh lại, đám fans CP đầu tiên đã ra đời!
Nhưng… tại sao trong thời khắc thiên liêng của cặp đôi chính lại lòi ra cái mặt cậu chứ!!! Tuy được quan sát gần như thế cũng… phê… Tiết Lan nghĩ vậy, ánh mắt bắt đầu đảo qua đảo lại giữa hai người, tìm cơ hội không ai chú ý đến mình, nhanh mông dịch dịch về phía trước.
Đoàn Văn Tranh nghe Ôn Diễn nói, ý cười bên môi càng lớn: “Tôi thích con trai… vậy nên người đáng nhẽ ra tôi phải bảo trì khoảng cách là anh mới đúng chứ nhỉ?”
Ôn Diễn nào đã gặp qua ai có thái độ ‘thẳng thắn’ đến thế, cánh tay đang nắm kia bắt đầu cứng đờ, ngay cả gương mặt lạnh băng cũng dần xuất hiện vết nứt.
Tiết Lan cảm thấy trong hoàn cảnh này mình đứng ở đây thực sự không thích hợp. Không nói đến mấy cái khác, cậu thực sự chỉ muốn làm người qua đường thôi, còn nhân vật chính cứ để fans chụp đi… Nhưng Đoàn Văn Tranh không hiểu, anh nắm cổ áo Tiết Lan lôi cậu về lại ghế.
Cậu xấu hổ nhìn qua người này lại ngó qua người kia, nhưng hai vị nhân vật chính lại không hẹn mà gặp cùng nhau nhìn xuống thứ ánh sáng lập lòe trong lòng Tiết Lan…
Tiết Lan không hiểu lắm, theo bản năng nhìn xuống… Vậy mà cậu lại đang ôm đồ trên đường đến đây bị cô fans nọ nhét cho… chiếc lightstick có chữ “D”
Trong nháy mắt, bạn nhỏ Tiết Lan muốn kiếm chỗ nào chui xuống cho đỡ mất mặt tổ tiên dòng họ, nhưng phía sau toàn là fans của Ôn Diễn, nếu lúc này cậu đặt đèn xuống khẳng định sẽ càng khiến nhiều người tức giận. Thế là cái khó ló cái khôn, Tiết Lan dứt khoát ném thẳng chiếc lightstick vào lòng Ôn Diễn.
Không biết có phải nhiều năm rồi chưa nhận được ‘lễ vật’ đặc sắc như vầy hay không nhưng nửa ngày, đại thần Ôn Diễn cũng chưa tỉnh táo lại.
Tất nhiên Tiết Lan cũng không nghĩ đến mọi chuyện sẽ có kết quả như vậy, nhưng nếu không ném củ khoai lang nóng bỏng tay này đi, cậu hoàn toàn không có cơ hội sống sót! Tiết Lan coi như chưa xảy ra chuyện gì, quay đầu nhìn về màn hình trung tâm, mặc kệ hai ông thần ngồi tán tỉnh nhau.
Nhưng cậu vừa ngẩng đầu đã phát hiện, trên màn ảnh vậy mà lại đang quay về phía khán đài, thậm chí hình như còn muốn bảo đảm ratings nên không ngần ngại ‘ké’ Ôn Diễn.
Chân mày Tiết Lan nhảy dựng, âm thầm cảm thấy không ổn lắm, bắt đầu trốn làm đà điểu.
Cũng may anh camera còn chút lương tâm không dừng lại chỗ ba người quá lâu, fans đã về bớt sau khi trận đấu kết thúc chỉ còn lại mấy người chờ công bố kết quả và lễ trao giải… Giải quan trọng nhất chính là “Tân Nhân Vương” dành cho người có điểm tích lũy cao nhất.
Đoàn Văn Tranh là người nhận được nhiều để cử nhất, đứng đầu bảng. Nhân khí của anh cao hơn hẳn những tuyển thủ còn lại, thuận lợi bước lên bục nhận thưởng.
Người trao giải này, đương nhiên là bị thần không bao giờ gục ngã của [Ánh sáng tận thế] – Ôn Diễn.
Màn hình trung tâm lấy Đoàn Văn Tranh làm hình ảnh, dưới khán đài hàng loạt tiếng vỗ tay hoan hô ầm ĩ!
Tim Tiết Lan đập bình bịch, giống như người đứng trên đỉnh vinh quang giờ phút này chính là cậu.
Đây là giải thưởng đầu tiên của Đoàn Văn Tranh, cũng chính là thời khắc Reset chính thức bước chân vào con đường tuyển thủ chuyên nghiệp!
Ôn Diễn đi về phía Đoàn Văn Tranh, nhận lấy chiếc cup từ ban tổ chức. Trong sự háo hức của mọi người, hắn nhẹ nhàng trao chiếc cup cho anh.
Thời khắc lịch sử của tiểu thuyết giờ đây được tái hiện chân thật nhất trong ánh mắt Tiết Lan. Cậu kích động đến mức muốn ra ngoài kia hét ba tiếng cho đã!
Tiết Lan nhớ kỹ, khoảnh khắc này bị rất nhiều fan chụp được. Nhân lúc chính chủ chưa về chỗ, cậu trộm lên Weibo xem chiều gió trên mạng.
Nhưng vừa mở Weibo, cậu đã bị đống thông báo nhảy ra làm loạn.
Tiết Lan hồi hồn, một lần nữa nhìn xuống đống bình luận kích động đã tăng lên từ tối hôm qua sau khi cậu đi ngủ, bất đắc dĩ không muốn xem mấy tin nhắn đó, cậu lặng lẽ mở siêu thoại của Ôn Diễn.
Tiết Lan không ngờ được rằng bài hiện lên không phải là video hay ảnh của Đoàn Văn Tranh và Ôn Diễn, cũng không phải do fans của hắn khống bình, chửi rủa cậu… mà là ảnh Ôn Diễn share bài thanh minh trên Weibo của cậu!!!
[LGD: Solo sau huấn luyện, có thể livestream, chủ phòng là tôi, không hạn chế quyền vào theo dõi cũng là tôi. – Chuyển tiếp video của Exist:….]
Tiết Lan mãi không hiểu nổi.
Weibo của Ôn Diễn đã phủi bụi từ mấy tháng trước sau khia hắn share bài về sự kiện thi đấu. Bài share mới như khơi dậy cảm xúc của mấy fans cuồng đang mắng chửi Tiết Lan nhanh chóng quay trở lại Weibo của hắn.
Bài share sạch bong anti, fan khống bình rằng: Nếu huấn luyện đã kết thúc thì không thể tồn tại tình huống vi phạm, không hạn chế quyền truy cập là để cho fans xem hoặc là cuối cùng anh yêu cũng đăng Weibo vân vân… Nói chung là rất dịu dàng.
Tất nhiên vẫn còn vài cơn gió ngược chiều nói rằng trại tập huấn cấm livestream, những bình luận như vậy rất nhanh bị fans dập lại, những người đó đều là người mắng cậu nặng nhất trong ngày hôm qua…
Nhưng Ôn Diễn đăng xong thì coi như không biết, hắn không quan tâm chiều gió trên Weibo. Tiết Lan cảm thấy hắn vậy mà giúp cậu thanh minh, còn giúp cậu giải thích đầy đủ tình hình, đây là chuyện nằm mơ Tiết Lan cũng không dám mơ.
Dù sao thì… cậu tránh hắn còn không kịp nói gì đến nhờ vả.
Tiết Lan bất đắc dĩ lướt qua, định tìm hình bóng xem có siêu thoại của hai người kia chưa, lại nhận được bất ngờ mới.
Trong siêu thoại dưới bảng nhiệt độ của Ôn Diễn, Tiết Lan không tìm được ảnh cầm tay tình cảm bay tung tóe của hắn và Đoàn Văn Tranh, mà là….
@Lan Diễn is real: Mẹ kiếp tôi nhìn thấy gì??? Tôi đang thắc mắc tại sao D đột nhiên lại lên Weibo thanh minh, trời má thì ra là lịch sử theo đuổi idol!!! Babydy theo đuổi idol thành công rồi anh em ơi!!! Lan Diễn là thật đó các mẹ!!!
[Ảnh] [Ảnh] [Ảnh]
(Editor: Giải thích xíu, ID game của Ôn Diễn là Wind, tên Weibo là LGD nên gọi là D, ID game Tiết Lan là BabyCandy nhưng tên Wechat, Weibo trước đây của ẻm là Babydy.)
“……….”
Quỷ gì vậy?
Tiết Lan không nỡ nhìn thẳng, ấn nhẹ vào ảnh.
Ảnh thứ nhất là lúc cậu bị Ôn Diễn gọi vào sân thi đấu, ảnh thứ hai là ảnh cậu nhét cái lightstick vào lòng hắn, còn ảnh thứ ba là lúc cậu bị kẹt giữa hai ông thần… hai người này còn nhìn nhau đắm đuối..
Hai bức ảnh trước không nói nhưng rõ ràng cái bức ảnh thứ ba… không đúng, đây nhìn kiểu gì cũng ra tình yêu thần tiên tương ái tương sát mà!!! Sau qua miệng mấy cô này cậu lại thành nhân vật chính trong ‘chuyện tình tay ba’ thế???
Không, cậu không xứng!!!
Cũng may độ thảo luận của Weibo này rất lớn, Tiết Lan nhanh chóng kéo xuống, mong có một fan nào đó ‘tinh mắt’ nhìn thấy gian tình lồ lộ của hai nhân vật chính.
Hồi hộp quá, cậu thích nhất là nhìn thấy họ bóc ra Reset.
Tuy nhiên – bạn nhỏ Tiết Lan lại không ngờ đến, hầu hết phần bình luận đều là…
@D là cơn gió: Babydy đu idol thành công vl!
@Tôi muốn nuôi miao~: Trời má, không hổ là Diễn Thần nhà tui, cái vibe bạn trai tràn màn hình!!!
@Tôi muốn bùng cháy: Hôm qua tôi còn thấy Babydy làm lố… nhưng hôm nay tự nhiên tôi thấy đây là kịch bản [Small Maker of High Cold Idol] là sao… Mẹ, cũng hơi ngọt rồi đấy!!!
@Mãi mãi tuổi trẻ: Ồ, thì ra lightstick cũng có thể trở thành tín vật đính ước? Mẹ ơi, không ngờ có một ngày tôi chỉ cần nhìn một bức ảnh là có thể viết nên 3000 chữ fanfic… Tôi không phải fan Ôn Diễn nhưng tôi quyết định là Lan Diễn nha mấy cô…
………
Bla bla….
Tiết Lan nhìn đống bình luận nhảy như điên loạn thành cuộn chỉ, cậu tự ngược kéo tít xuống cuối, đúng lúc này bỗng nhiên có người vươn tay ra lấy luôn di động của cậu –
“Siêu thoại A Diễn à, tôi xem với!”
Tiết Lan bị người khác lấy điện thoại khiến cho sắc mặt cậu không tốt, hơn nữa Chu Khán Thanh cho rằng ảnh trên siêu thoại là do cậu đăng.
“Trả cho tôi!”
Tiết Lan vội vàng lấy lại di động, Chu Khán Thanh đã nhìn thấy mấy tấm ảnh, y dùng gương mặt một lời khó nói hết đánh giá Tiết Lan.
Đã thế đúng lúc này Đoàn Văn Tranh và Ôn Diễn cùng về, chuẩn bị xuất phát trở lại trại tập huấn.
Tiết Lan tưởng Chu Khán Thanh sẽ nói cho Ôn Diễn việc cậu lướt siêu thoại của hắn, nhưng y chỉ đen mặt đứng cạnh, không mở lời.
Mặt Tiết Lan đỏ bừng, cậu không rõ nếu Ôn Diễn xem xong siêu thoại của hắn sẽ có cảm nhận gì, chắc tám phần là sẽ lại phân rõ giới hạn với Tiết Lan.
Nhưng điều làm cậu không hiểu nổi chính là tại sao sáng nay hắn lại giải thích giúp cậu… Nếu đó là thiện ý của Ôn Diễn thì liệu việc fans đăng ảnh ghép đôi hai bọn họ lên như thế, có phải hắn sẽ càng chán ghét thậm chí là cho rằng cậu làm không?
Oan này đúng là nhảy xuống sống Hoàng Hà cũng không sạch.
Ôn Diễn vẫn mang gương mặt thờ ơ, còn Đoàn Văn Tranh thì vừa đi vừa lướt điện thoại.
Tiết Lan nhớ tới chuyện của Đoàn Văn Tranh, lập tức ném quả bom siêu thoại ra sau đầu.
Đúng lúc Đoàn Văn Tranh ngước lên nhìn cậu. Anh không cất điện thoại mà làm như không có chuyện gì hỏi ngược lại Tiết Lan: “Em muốn về nhà với anh không?”
Tiết Lan ngạc nhiên, chạm phải ánh mắt Đoàn Văn Tranh, cậu mãi mới xác nhận được anh đang nói chuyện với mình.
Tiết Lan ngãi ngãi đầu, nhẹ nhàng nói: “Về đi, nếu anh lo lắng thì về xem sao.”
“À.”
---Kidoisme: Chương này dài quá nên tui cắt đôi ra nha, tác giả kiểu được buff nên dài vch:v
Nhân tiện cô nào dùng Hola có bị lỗi Wattpad như tui không, tui không vào đc Wattpad qua Hola nữa
Cmt bên Tấn Giang: Game đúng kiểu con zai của game bắn súng với game moba =))) ???? nên nếu không hiểu lắm về cách chơi thì các cô cứ hiểu nó tạp phế lù đi (´ε ` )