"Đừng khẩn trương." Tạ Tri Niên đi đi lại lại trước mặt bọn họ: "Lôi Đình không phải đối thủ của các cậu, trận này cứ phát huy bình thường. Wind nữa, cấm chỉ làm liều, bảo tồn thực lực là chủ yếu. Đừng khẩn trương, cố gắng lên!"
"........"
"Anh Niên, bọn em không khẩn trương, anh có thể đừng..." Chu Khán Thanh đè trán: "Anh đừng đi đi lại lại nữa, em chóng mặt quá."
"Mọe kiếp ranh con nhà cậu!"
Nhớ tới đúng là tí nữa mấy đứa phải lên sân, Tạ Tri Niên xấu hổ dừng lại.
Vì để đánh trống lảng sang chuyện khác, anh ta ân cần hỏi han Tiết Lan: "Lần đầu tiên vào đánh chung kết, Exist có lo lắng gì không?"
".........." Tiết – bỗng dưng bị điểm danh – Lan mờ mịt ngẩng lên nhìn rồi lắc đầu khó hiểu.
Tạ Tri Niên rất ngạc nhiên trước phản ứng của cậu: "Anh nhớ lúc mới tới em là đứa hay xấu hổ nhất đội, ai ngờ trạng thái ổn đó chứ?"
"Giờ em ấy vẫn là người hay xấu hổ nhất đội." Chu Khán Thanh thuận miệng đáp thay: "Anh cứ chờ tới lúc phỏng vấn sau trận đấu xem, giả sử em ấy có cái vỏ ốc thì chắc chắn đã chui thẳng vào trong rồi."
Tiết Lan: "..........."
Mấy người cười đùa làm cho bầu không khí nhẹ nhàng hẳn, đột nhiên từ xa vang lên tiếng bước chân, cả đám nhìn ra ngoài thấy Hoắc Nhiên và Viên Hạo Nhiên ngoài cười nhưng trong lòng lạnh giá đứng chiếm chỗ trước sảnh.
"Ồ, đây không phải Wind thần sao?" Hoắc Nhiên đánh giá Ôn Diễn mặc đồng phục thi đấu, giọng nói vừa mất tự nhiên vừa cố phải làm ra vẻ thân thiết: "Không phải cậu đi chữa bệnh rồi à, về sớm vậy?"
"Ừ, vui nhỉ?" Chu Khán Thanh tặng lại cho ông ta một câu, cạn lời cười lạnh: "Có phải chuyện của ông cứt!"
"Khán Thanh." Ôn Diễn nhẹ giọng gọi y, nhưng gương mặt Hoắc Nhiên càng đen hơn: "Tôi chỉ quan tâm Wind nhà cậu một chút, cậu tỏ thái độ gì thế?"
Chu Khán Thanh đã nghẹn một hơi, thấy Hoắc Nhiên còn dám mặt dày xuất hiện trước mặt bọn họ, tức giận gào lên: "Ông dám bảo chuyện lần trước không liên quan tới Lôi Đình không? Mẹ kiếp ông nên cảm ơn xã hội sống theo pháp luật, bằng không..."
Hoắc Nhiên cười nhạo: "Sao, định đánh tôi?"
"Ông?!"
Chu Khán Thanh nổi giận, Lộ Du thấy tình hình không đúng vội vàng giữ người lại.
Không khí trong phòng nghỉ nháy mắt nóng hẳn lên, sắc mặt Ôn Diễn không quá đẹp.
Có lẽ người thoải mái nhất là Đoàn Văn Tranh, anh ngồi trên ghế ung dung nhìn trò hề của Hoắc Nhiên: "Chậc, mới nghe Wind lên sân thi đấu thôi mà đã cuống lên như chuột phải bả, vội vàng tới đây khiêu khích."
Ý cười trên môi Hoắc Nhiên cứng đờ, đang định nói chuyện đã bị Đoàn Văn Tranh cướp lời: "Quy định thi đấu ghi rõ mỗi đội có năm thành viên chính thức và một dự bị, Ôn Diễn là đội viên của bọn này, tên vừa to vừa rõ nằm trong danh sách, hắn thích lên sân lúc nào thì lên, nào có liên quan gì mà phải thông báo cho mấy người?"
Tạ Tri Niên ngó gương mặt đen như đít nồi của Hoắc Nhiên, sung sướng tiếp lời: "Thôi giám đốc Hoắc ạ, nếu ông nói xong rồi thì đi đi, chỗ chúng tôi không chào đón ông."
"Không chào đón tôi? Nói có sách mách có chứng, các người nói chuyện của Wind liên quan tới chúng tôi, thế chứng cứ đâu? Bôi nhọ người khác là tội lớn đấy! Hơn nữa tôi nghe bạn nói Wind về nước nên qua hỏi thăm, ai ngờ các người..." Hoắc Nhiên giận dữ nhìn quanh: "Cả đám các người không những không cảm ơn...."
"Thế ông đừng hỏi thăm nữa." Đội trưởng LGW trước sau chưa lên tiếng đột ngột đứng dậy đè bả vai Chu Khán Thanh xuống, nói bằng chất giọng vừa lạnh lùng vừa xa cách: "LGW không muốn nói chuyện với ông."
"Cậu! Các cậu?!"
Tiết Lan hơi ngẩng đầu lên, cặp mắt luôn chứa ý cười xấu hổ giờ chỉ còn lại khinh miệt: "Lý do không phải vì các người dùng thủ đoạn dơ bẩn với chúng tôi, mà là LGW không thích trao đổi với bại tướng."
"Cậu?!!!!"
Tiết Lan vừa dứt lời không riêng gì Hoắc Nhiên mà ngay cả LGW cũng không ngờ tới. Mặt Hoắc Nhiên xanh như tàu lá, sau đó cùng Viên Hạo Nhiên không nói không rằng ra khỏi phòng nghỉ.
Trước khi Chu Khán Thanh đóng cửa, Viên Hạo Nhiên đột ngột quay lại hỏi thành tiếng: "Chuyện Unknown giải nghệ có liên quan tới các cậu không?"
Chu Khán Thanh nhướn mày đáp: "Thế hả? Hắn giải nghệ rồi? Thôi thì chúng tôi xin gửi lời chúc 'thoát khỏi địa ngục' đến hắn nhé!"
Dứt lời y không để ý đóng cửa cái 'rầm' một tiếng, cuối cùng sáng mắt nhìn Tiết Lan: "Móa ơi Lan Lan cưng, câu vừa nãy em nói đúng đỉnh!"
"............" Khí thế sắc bén của Tiết Lan không biết bay đi đâu mất, lại khôi phục thành cái nết co quắp như thường: "Em, em nói sai gì à?"
"Không phải!" Chu Khán Thanh chạy tới chỗ cậu, ôm vai thân thiết nói: "Lan Lan nhà chúng ta dữ lên siêu đáng yêu!!! Nào cho anh trai nựng một cái."
Tiết Lan hết hồn, cậu tưởng tượng ra đám con sen hít hà hoàng thượng vội vàng hoảng sợ quay đầu trốn.
Cũng may Chu Khán Thanh chưa kịp vồ tới đã bị Ôn Diễn xách về.
"Em nói năng như thế...không quá đáng chứ?" Tiết Lan vẫn hơi khẩn trương, tầm mắt rơi xuống người Ôn Diễn: "Chưa thi đấu mà lỡ gáy hơi quá..."
"Cái gì mà quá với không quá, dù sao chuyện họ là bại tướng cãi thế ứ nào được?" Ôn Diễn còn chưa kịp đáp, Chu Khán Thanh đã hưng phấn cười to: "Nhân lời em nói thì chúng ta bắn cho bọn họ răng rụng đầy đường về với quê cha đất mẹ trong vòng loại chung kết thế giới là được!"
Tiết Lan hơi buồn cười: "Vậy mong cả đội giúp em biến câu nói thành sự thật nhé?"
Tạ Tri Niên do dự: "Nhưng mà còn bảo toàn thực lực..."
"Bảo gì nữa cha nội, người ta chửi tới đầu mình rồi kìa!!!"
Tạ Tri Niên suýt chút nữa sặc nước bọt, anh ta cắn răng ném quyển lịch thi đấu xuống bàn cái 'bộp' một tiếng: "Được, thế thì làm cho đến cùng, đánh bọn họ máu chảy đầy đầu mới thôi!!!"
Nhờ câu nói của anh ta mà cả phòng phấn chấn hẳn lên, Chu Khán Thanh định mở lời để toàn quân nâng cao sĩ khí thì điện thoại reo, y nhìn tên người gọi đen mặt tắt máy.
Tạ Tri Niên tiếp tục dặn dò: "Tí nữa mọi người đừng khẩn trương..."
Cả phòng đột nhiên như được mở chốt, mọi người không hẹn mà cùng đứng lên, có người bảo đi hút thuốc, có người bảo WC, nhìn chung cả phòng chật chội nháy mắt chỉ còn mình Tạ Tri Niên đứng bơ vơ trong gió lạnh.
".........." Truyenfull là chỗ ăn cắp, những người biết nhưng vẫn đọc ở truyenfull là những kẻ ăn cắp.
Tiết Lan chạy vội vàng chạy vào WC tránh nạn, đang ung dung đứng ngoài 'xả lũ' thì đột ngột có người đứng cạnh cậu: "Đội trưởng, trùng hợp ghê luôn."
Cậu hết hồn quay đầu lại, chỉ thấy ai đó đang trêu đùa nhìn mình, à không, nhìn phía dưới của mình...
Tiết Lan sợ tới mức giải quyết nhanh giải quyết gọn, nhanh như chớp kéo quần kéo áo rồi chạy đi rửa tay.
Đoàn Văn Tranh không chút hoang mang lặp lại động tác của cậu, đi tới cạnh bồn rửa liếc nhìn nhóc con nghiêm túc, nhịn không được cười nói: "Có phải chưa từng thấy đâu?"
".........."
Đoàn Văn Tranh lau tay lôi bạn nhỏ đang tính đánh bài chuồn cúi người thủ thỉ bên tai cậu: "Không những nhìn, anh còn...."
Rồi xong, mặt bắt đầu đỏ.
Tiết Lan sợ có người đến, vội vàng thoát khỏi vòng tay anh, chột dạ chạy ra ngoài Toilet: "Em đi trước..."
Mà khi cậu vừa chạy khỏi đó, nhìn hành lang trống không giờ đã có một người đứng, gương mặt Tiết Lan trắng bệch sợ hãi: "Đội, đội trưởng..."
Tiết Lan đứng im tại chỗ tựa như học sinh hư bị giáo viên bắt được.
Ôn Diễn rũ mắt, giọng nói cực nhẹ: "Sắp bắt đầu thi đấu, mau về đi."
Tiết Lan nghe vậy thì như được đặc xá, vội vàng chạy về hướng cũ.
Thắng tới khi vào phòng nghỉ cậu vẫn cảm thấy chuyện đột ngột xảy ra cứ như tảng đá đè trong lòng không sao thở nổi.
Nếu như Ôn Diễn mở miệng nói cậu một hai câu, Tiết Lan sẽ cảm thấy đỡ nặng nề hơn bây giờ. Nhưng hắn không nói gì cả, chỉ bảo – thi đấu sắp bắt đầu...
Tiết Lan không thể quên được ánh mắt Ôn Diễn khi đó.
Tạ Tri Niên giục bọn họ chuẩn bị lên sân, Tiết Lan khoác bàn phím đi theo sau mọi người.
Cậu quay đầu nhìn Ôn Diễn chưa đứng dậy, vẫn cúi đầu không biết nghĩ cái gì. Nếu như là trước đây, nếu giờ phút này không phải là trận chung kết—
Có lẽ Tiết Lan sẽ không bao giờ dám làm phiền Ôn Diễn.
Nhưng bây giờ khác...cậu đã không còn là Tiết Lan chỉ cần chơi tốt vị trí của mình, tất cả đều dựa vào hắn được nữa.
Tiết Lan quay đầu lại.
"Đội... Anh Diễn." Tiết Lan sửa lại xưng hô sao cho đúng tuổi, quan tâm hỏi: "Anh ổn không? Nếu anh không thoải mái tôi sẽ đi hỏi anh Niên nhìn xem..."
Theo ánh mắt, Tiết Lan phát hiện trong tay Ôn Diễn cầm một chai nước ngọt: "Anh Diễn..."
Ôn Diễn ngẩng đầu lên nhìn tựa hồ như mới tỉnh lại, dịu dàng cười nói: "Cái mặt này là sao?"
Tiết Lan cảm thấy mình sai, mình không đủ lớn nên mới làm mọi chuyện rối tinh lên cả, tất cả mọi chuyện từ lớn đến bé cậu mặc định cho rằng Ôn Diễn sẽ gánh vác, còn mình chỉ cần tin tưởng hắn...
Là cậu nợ Ôn Diễn.
Nếu không có cậu, có lẽ Đoàn Văn Tranh và Ôn Diễn sẽ ở bên cạnh nhau.
"Em xin lỗi!"
Tiết Lan nắm chặt balo bàn phím, cúi đầu xuống nói lời cậu đã giấu kín từ lâu.
Ôn Diễn giật mình, chai nước trong tay rơi xuống đất tạo nên âm thanh khiến người khác khó chịu.