Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Kidoisme

Tiết Lan nghe thấy bên trại huấn luyện gọi, sau khi ra khỏi bệnh viện vội vàng kéo Đoàn Văn Tranh hỏi: “Trại huấn luyện giục về? Có phải là muốn luyện tập không?”

Đoàn Văn Tranh đánh giá gương mặt cậu, định nói gì đó thì đã bị tiếng chuông điện thoại của Tiết Lan cắt ngang. Cậu lấy điện thoại ra nghe, sau đó –

“Cái gì? Trận đấu đoàn đội đầu tiên sớm hơn dự kiến?”

Thi đấu sớm hơn lịch là điều mà ai trong số họ cũng chưa nghĩ đến.

Tiết Lan nhận điện thoại xong thì vội vàng cùng Đoàn Văn Tranh chạy về trại huấn luyện. Hai người còn chưa đến cửa đã nghe tiếng chửi vọng ra từ phòng tập.

Tề Tư Vũ nhanh chân chạy qua đón.

“Hai cậu đi đâu vậy sao giờ mới về, bọn tôi chờ mãi…” Cậu ta nói được một nửa thì hoảng hốt nhìn về phía Tiết Lan đang đứng sau Đoàn Văn Tranh đang được anh nửa đỡ về: “Có chuyện gì?”

“Không sao.” Tiết Lan cười cười xin lỗi: “Tôi không gặp chuyện gì cả, không phải cậu muốn luyện tập sao, đi thôi.”

Tề Tư Vũ nhẹ nhàng thở ra đang định kêu hai người vào máy ngồi thì Đoàn Văn Tranh ngăn lại. Gương mặt anh không tốt nói: “Giờ không huấn luyện được.”


Tề Tư Vũ ngạc nhiên, ngay cả Mạnh Úy Nhiên và Tô Nhất Ngữ ngồi trong phòng máy cũng không nhịn được đứng lên.

Tô Nhất Ngữ cảm thấy không khí bắt đầu căng thẳng, tầm mắt cậu ta dừng trên người Tiết Lan, thấy cậu không ổn thì vội vàng hỏi: “Cậu làm sao thế?”

Tiết Lan nhanh chóng xua tay: “Không có chuyện gì, bị thương nhẹ thôi, các cậu chờ lâu rồi phải không, mình bắt đầu đi.”

Nhưng Đoàn Văn Tranh lại không đồng ý, anh lạnh lùng lên tiếng: “Cổ tay em ấy bị thương rồi không đánh được, nếu như các cậu còn muốn hai ngày sau Tiết Lan có thể lên thi đấu thì hiện tại cho em ấy nghỉ ngơi đi.”

“Cổ tay bị thương?” Tô Nhất Ngữ hít ngược một hơi, thấp giọng hô.

“Không nặng như thế đâu.” Tiết Lan cố gắng giải thích: “Chỉ không cẩn thận chạm vào, thực sự không quan trọng.”

“Tìm người thay thế đã.” Đoàn Văn Tranh nhìn Mạnh Úy Nhiên không tham gia tranh cãi, cậu ta nghe xong bị vội vàng quay đi tìm người ở phòng nghỉ. Đoàn Văn Tranh thu hồi tầm mắt: “Nếu không yên tâm thì cứ ở đây nhìn mọi người.”

Cổ tay bị thương đối với đại đa số người khác thì chỉ là vết thương nhỏ nhưng đối với tuyển thủ chuyên nghiệp, nó là một chuyện quan trọng.

Bình thường Đoàn Văn Tranh không phải là một người cứng ngắc, nhưng giờ phút này giọng điệu của anh không cho phép ai làm trái, kể cả Mạnh Úy Nhiên sau khi nghe anh phân phó xong thì lập tức xoay người đi theo bản năng, còn Tiết Lan thì nhanh chóng quy củ ngồi vào ghế được anh chỉ định, không dám ho he từ chối.

Sắc mặt Tề Tư Vũ không tốt nhưng cậu ta cũng không nói gì, trở lại máy tính điều chỉnh trang bị.

Tiết Lan biết cậu mang cơ thể khỏe mạnh tự tiện rời khỏi trại tập huấn cuối cùng lại mang thương tích về, là lỗi của cậu. Tuy đồng đội không ai mở miệng trách móc nhưng Tiết Lan vẫn cảm thấy có lỗi, vội vàng mở giao diện quan sát mọi người.

Cũng may Đoàn Văn Tranh để tâm vào trận đấu, trận nào cũng phát huy vượt xa khả năng bình thường, mỗi lần bắn là mỗi lần ăn điểm, tuy rằng phối hợp với đồng đội còn chưa quen lắm nhưng kỹ thuật của anh thì ăn đứt hẳn, thành tích chắc chắn sẽ tốt lên.

Trong khoảng thời gian luyện tập, tâm trạng Tiết Lan dần dần bình tĩnh lại.



Tuy bọn họ vẫn là đội kém nhất trại tập huấn nhưng có Tề Tư Vũ và Mạnh Úy Nhiên là hai người có điểm tích lũy cao, đã thế lại có thêm thiên tài Đoàn Văn Tranh, điều Tiết Lan lo lắng nhất bây giờ chính là khả năng của cậu và Tô Nhất Ngữ.

Trải qua mấy ngày luyện tập Tiết Lan phát hiện ra lần trước Tô Nhất Ngữ được điểm thấp có thể là do phương pháp đánh của cậu quá bảo thủ nhưng bù lại được cái trình độ cá nhân của cậu ta cực kỳ cao, thậm chí có vài lần kỹ năng của Tô Nhất Ngữ khiến cho Tiết Lan phải há mồm bái phục.

Có lẽ… cậu nên hi vọng mình không phải là người kéo chân đồng đội.

Sau hai ngày tay của Tiết Lan đã tốt lên, một lần nữa bắt đầu vào chạy kịp tiến độ luyện tập của mọi người. Chỉ là không biết mấy ngày gần đây không hiểu sao Đoàn Văn Tranh đột nhiên đổi tính, cả ngày chết dí trong phòng huấn luyện, đến giờ nhất định phải xách Tiết Lan về ký túc xá nghỉ ngơi khỏe.

Trước đêm diễn ra trận thi đấu đoàn đội đầu tiên, Tiết Lan lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ nổi, dứt khoát bò dậy lấy thuốc ra bôi rồi định đến phòng huấn luyện tập trộm thêm mấy trận cho đã.

Ánh đèn phòng huấn luyện còn sáng, đêm rồi vẫn có người ở lại chưa về ngủ.

Tiết Lan nghĩ có lẽ người ở là Đặng Duệ Thu, cậu không quá để ý đến gần cửa kính trong suốt. Người đêm khuya vẫn ngồi trước máy tính ấy vậy mà lại là…

Đoàn Văn Tranh.

Tim Tiết Lan đập nhanh một nhịp, cậu phân vân không biết nên thản nhiên đi vào hay đứng đây nhìn anh, vậy là cứ ngốc ngốc không chịu bước.

Thẳng đến khi trận đấu của Đoàn Văn Tranh kết thúc, anh xoa xoa lông mày dựa lưng lên ghế, Tiết Lan mới lấy lại tinh thần bước vào phòng huấn luyện.

Nghe được tiếng bước chân, Đoàn Văn Tranh ngẩn ra sau đó quay đầu lại: “Sao em còn chưa ngủ?”

Tiết Lan đi đến bên cạnh anh, nhìn cái người rõ ràng không đi ngủ mà còn dám chơi trò “Ác nhân cáo trạng trước” lại nhớ đến cái cớ trước đây anh dùng, vội vàng trả lời: “Đến uống nước.”

Đoàn Văn Tranh nhẹ nhàng cười, đương nhiên anh cũng không cố hỏi xem ai đó nửa đêm rồi mà còn đến tận phòng huấn luyện uống nước, thế là tự giác tháo tai nghe xuống, lưu loát tắt máy đứng dậy.

“Nãy Mập Mạp nói không thấy em, nói anh chuyển lời xin lỗi giúp nó.”

Tiết Lan ngẩn ra một lúc mới nhớ câu “Xin lỗi” này từ đâu mà đến.

“Cũng không phải cậu ấy sai, không cần để trong lòng làm gì.”

“Ừm.” Đoàn Văn Tranh nói giọng mũi, dọn dẹp qua đồ đạc trên bàn rồi cùng Tiết Lan đi về ký túc xá.

Hành lang tối tăm không ánh đèn bọn họ đã cùng nhau đi qua rất nhiều lần, chỉ khác ở chỗ người luyện tập nay đã không còn là cậu.

Tâm trạng Đoàn Văn Tranh khá tốt, anh đi cạnh Tiết Lan không nhanh không chậm đánh giá nhóc con nửa đêm chạy loạn tận đến phòng huấn luyện xin nước.

“Thích game này lắm không?”

“Thích chứ.”

Ánh mắt Tiết Lan bình bình, đối với câu hỏi bất thình lình xảy ra không quá ngạc nhiên, cũng không muốn giải thích để Đoàn Văn Tranh hứng thú hơn với trò chơi. Suy cho cùng thì mục đích cậu đến đây cũng không phải để uống nước mà là để trộm luyện tập thêm.



Đoàn Văn Tranh dừng bước, làm như không để ý hỏi: “Sao em lại muốn chơi chuyên nghiệp?”

“Em không biết.” Tiết Lan cũng dừng lại, cong mắt cười với anh: “Chắc là vô dụng cả đời đột nhiên lại phát hiện ra mình có một cơ hội. Từ bé em đã ăn hại làm gì cũng không tốt, sau đó lại cảm thấy ồ thì ra mình cũng đâu có đến mức đấy?”

Đoàn Văn Tranh nhìn cậu thật lâu, mãi mới mở miệng cười khẽ: “Thế à?”

Tiết Lan hơi chần chờ, sau đó gật đầu.

Đoàn Văn Tranh nhẹ nhàng gác tay ra sau đầu, thoải mái đi trên hành lang tối đen: “Đứng bét nhiều làm anh chán quá, mai mình lấy hạng nhất cho vui đi.”

Tiết Lan ngẩn ra sau đó vội vàng đuổi theo anh, giống như là bị nhiễm tâm trạng vui vẻ, khóe miệng cũng không nhịn được nhếch thật cao: “Nếu để Đặng Duệ Thu nghe thấy…”

“Quản trời quản đất quản cậu ta làm gì cho mệt?” Đoàn Văn Tranh dùng tay ôm bả vai cậu, ánh mắt liếc nhẹ xuống cổ tay Tiết Lan.

Mấy ngày nay cậu đều chú ý đến thái độ của Đoàn Văn Tranh. Anh không phải lúc nào cũng tùy ý muốn làm gì thì làm như người ta nói mà ngược lại, anh rất để ý đến bạn bè. Bởi vì tay cậu bị thương nên mỗi lần luyện tập anh đều cực kỳ nghiêm túc, không muốn để cậu bị đau cơ nên thường xuyên chủ động ngồi vào vị trí của cậu.

Tiết Lan một lần nữa dừng lại.

“Reset ơi, cảm ơn anh.”

Đoàn Văn Tranh liếm môi đánh giá cậu: “Sao em thích nói cảm ơn thế? Lần này muốn cảm ơn gì?”

Tiết Lan hơi ngạc nhiên, cảm ơn nhiều cũng là tội sao?

“Nói cảm ơn cũng phải có thành ý đi kèm chứ?” Đoàn Văn Tranh như thói quen lờ đi gương mặt bắt đầu co quắp của bạn nhỏ, cánh tay trên bả vai dần dần siết lại: “Em nói đi, đúng không?”

Tiết Lan nghe vậy thì cúi đầu, móc mãi mới ra viên kẹo.

Đoàn Văn Tranh nhướn mày: “Em cho rằng anh là trẻ con ba tuổi à?.”

“Không, không phải, vậy anh cho em thiếu.”

Tiết Lan xấu hổ định phi tang cái kẹo, bóc vỏ muốn ăn luôn nhưng cậu vừa mới lột được vỏ thì người bên cạnh đã cầm đi mất.

“Trẻ con không được ăn kẹo vào buổi tối.” Đoàn Văn Tranh vừa nói vừa bỏ kẹo vào miệng.

“……………” Anh vừa nói không cần xong?


Đoàn Văn Tranh u mê không chịu tỉnh ngộ, lười nhác cười với cậu: “Cảm ơn gì, em bị thương cũng là vì anh, nếu anh mà dám đòi thù lao của em thì anh khác nào súc sinh?”


Dưới ánh mắt hoảng hốt của Tiết Lan, Đoàn Văn Tranh dẫn cậu đến trước cửa phòng, dùng cánh tay không bị thương của Tiết Lan ấn nhẹ lên khóa vân tay, khóe môi vẫn ngậm nụ cười: “Gọi anh trai đi rồi ngày mai anh đưa em bay cao.”


------Kidoisme: Các cô ạ, Tranh ca mới 19 tuổi thôi =))) Tự thấy bà cô già như tui cũng đổ ảnh thì thần kinh của bé Lan phải thô đến mức nào mới có thể không ăn thính:v


Chương sau vẫn là 1 chương cắt đôi, nay tui rảnh lắm nên tui làm xong nguyên vẹn được chương này trong ngày luôn (*´∀')

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK