Tiết Lan tưởng hôm nay cũng giống lần trước về nhà anh ăn bữa cơm, uống miếng nước rồi về nhưng không ngờ lần này bố Đoàn đích thân xuống bếp.
Mắt thấy ông thực sự xắn tay áo nhặt rau nấu cơm, cậu hết hồn nhanh chóng vất lại Đoàn Văn Tranh rồi nhanh chân xuống phụ giúp.
Nói thật, điều kiện của Đoàn Văn Tranh không tồi, cơm nước trong nhà là do giúp việc làm, bố Đoàn thường ngày tay không dính nước, thậm chí trên bàn phòng khách của ông đều là sách báo kinh tế... Ai ngờ đâu khi bố Đoàn xuống bếp trông có vẻ vô cùng thạo nghề.
Đoàn Văn Tranh ngó Tiết Lan ngốc ngốc đứng xem, buồn cười bảo cậu: "Ổng làm màu đấy, chả biết tí nữa có ăn được không..."
"Cái thằng này ai bảo mày nói nhiều!" Bố Đoàn ngừng tay giận dữ mắng: "Lát nữa đừng có mò cái đũa vào ăn! Lan Lan người ta còn biết phụ bố, mày đứng đây nhìn đủ chưa?"
Tiết Lan nghe vậy thì hơi xấu hổ, cậu mới đến nhà Đoàn Văn Tranh lần thứ hai không ngờ có thể trực tiếp thăng cấp xưng hô từ 'Tiểu Tiết' thành 'Lan Lan'.
Đoàn Văn Tranh nghe xong chán đời đứng dậy, bất đắc dĩ xắn tay áo xuống bếp.
"Được rồi để bố làm." Bố Đoàn nói: "Mày đi lấy cho bố chai rượu."
Đoàn Văn Tranh nghe vậy nhỏ giọng nói Tiết Lan, vẫy tay: "Lại đây."
Bố Đoàn tức giận mắng: "Lớn tồng ngồng rồi đi lấy có chai rượu cũng cần người đi cùng à?"
"Xin lỗi, ngài cũng biết con giai ngài yếu ớt mỏng manh khiêng không nổi."
"Ơ cái thằng này?!"
Mắt thấy hai người sắp sửa gân cổ lên cãi nhau, Tiết Lan vội vàng đẩy Đoàn Văn Tranh: "Anh mau đi đi, chỗ này có em phụ là được."
Đoàn Văn Tranh lưu luyến bước ra ngoài.
Nhưng trước khi ra đến cửa, anh vẫn cố bám vào cửa dặn dò: "Lúc con không ở đây bố đừng bắt nạt em ấy..."
Bố Đoàn đang cắt rau tức giận vung dao Đoàn Văn Tranh mới lè lưỡi chạy với tốc độ ánh sáng.
Anh đi rồi, bạn nhỏ ngoan ngoãn đứng bên cạnh bố Đoàn trong lòng thấp thỏm sợ ông đuổi anh đi là có chuyện muốn nói riêng với cậu.
Hay là bố Đoàn không thấy cậu xứng với Đoàn Văn Tranh, nhân cơ hội muốn cậu rời xa anh?
Tiết Lan nên giả vờ khó xử từ chối... hay gật đầu đồng ý?
Hoặc nhỡ đâu, bố anh chơi lớn lấy tiền đuổi cậu....
"Lúc chú với mẹ Văn Tranh kết hôn, công ty không được tốt cho lắm."
Trong lúc Tiết Lan suy nghĩ bố Đoàn đã mở lời. Quả nhiên ông muốn tâm sự về chuyện của anh! Cậu tự giác ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nghe ông kể.
Nếu bố Đoàn thực sự muốn dùng tiền để đuổi cậu tránh xa con trai của ông, hoặc là hai người 'chia tay hòa bình' thì cậu cũng muốn uyển chuyển thể hiện vài lời nhỡ sau này Đoàn Văn Tranh với Ôn Diễn ở bên nhau...
"Là chú không làm tốt chức trách của người cha, người chồng khiến mẹ Văn Tranh vừa sinh nó mấy năm đã..." Động tác thái rau của bố Đoàn dừng lại như nghĩ đến khoảng thời gian xưa cũ: "Khi đó sự nghiệp của chú mới tốt lên một chút, vừa muốn quản lý công ty vừa muốn có con, cuối cùng phải thua thiệt nó khiến nó đi sai đường..."
Bố Đoàn chưa nói xong Tiết Lan đã hiểu được ông muốn xoáy vào điều gì.
Đoàn Kha chỉ có một đứa con trai là Đoàn Văn Tranh, chắc chắn không thể chấp nhận được tình cảm của anh với Ôn Diễn. Tuy Tiết Lan không biết cậu có thể giúp gì nhưng cậu vẫn muốn xây một viên gạch cho tổ ấm tình yêu của hai bọn họ.
"Lan Lan, cháu nói cho chú Đoàn nghe..."
Tiết Lan ngẩng đầu, nín thở nhìn ông.
"Cháu....với thằng Văn Tranh nhà chú đang yêu nhau hả?"
"............."
Tiết Lan không nghĩ ông sẽ đột ngột hỏi cậu đó, vội vàng đỏ mặt lắc đầu.
Bố Đoàn nhìn vẻ quẫn bách của cậu thì hơi thất vọng sau đó lập tức lên tinh thần: "Chú biết tuổi mấy đứa hay xấu hổ."
"Không phải đâu chú..."
Tiết Lan định giải thích thì đã nghe bố Đoàn cuống cả lên: "Chú nhìn được thằng con không nên thân của chú thực sự rất thích cháu."
"......" Reset anh là cái đồ giỏi diễn!
"Từ bé đến giờ nó chỉ mang đúng một đứa con gái về nhà."
"......." Đương nhiên rồi chú ơi, ảnh thích con trai.
"Mẹ cái thằng hư đốn đấy! Tuy thỉnh thoảng nó hơi láo lếu, cả ngày chỉ biết ăn chơi đàn đúm nhưng mà nó chưa yêu đương với ai bao giờ, càng không biết lấy lòng con nhà người ta..."
"......" Cũng khó trách sau này ai đó vì yêu nên nhường người ta làm 1.
"Nhưng Lan Lan này, chú nói thật chú cực kỳ vừa ý cháu."
".........."
Bạn nhỏ vừa nghiêm túc nghe vừa gật đầu bỗng nhiên cảm thấy có gì sai sai?
"Chú già rồi..." Bố Đoàn đột nhiên buông dao xuống, lấy từ túi ra một cái thẻ đen phức tạp nhìn Tiết Lan.
Thôi xong, đúng chuẩn kịch bản: "Chú đã xác định nó thích con gái, cháu cầm 5 triệu rồi rời xa con trai chú"!! Phải làm sao đây, cứu mạng!!!
Bố Đoàn nhanh chóng kéo Tiết Lan lại gần rồi trịnh trọng đặt chiếc thẻ đen vào tay cậu.
"Chú mong... sớm ngày được bế cháu trai... À không phải, cháu gái cũng được chú thích hết! Chỉ cần cháu muốn, chú đều có thể dốc hết sức..."
Tiết Lan điên luôn tại chỗ.
Tất cả các câu nói đại loại như: Chú ơi cháu không thể nhận tiền, chờ thời gian tới chắc chắn cháu sẽ rời xa con trai chú bla bla nghẹn ở cổ, nuốt cũng không được mà nhổ cũng không xong.
Bố Đoàn còn nói gì đó nhưng bạn nhỏ chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, một chữ cũng không nghe vào tai.
Hở?!
Giả sử mà muốn cậu đi thì cũng được.
Nhưng muốn bế cháu là cái quái gì?!
Cháu trai? Cháu gái?
Tiết Lan cảm thấy cậu không thể ở lại đây nữa, vội vàng xấu hổ lắc đầu cố gắng rút tay ra. . ngôn tình ngược
"Bố làm gì đấy?"
Đúng lúc Đoàn Văn Tranh vừa đi lấy rượu đã về thấy hai người đứng giằng co nhau, anh đen mặt bước lên kéo Tiết Lan ra phía sau.
Lúc nhìn được vật bố Đoàn đang cầm trên tay, mặt anh đen càng thêm đen.
"Bố lại làm gì vậy?"
"Cái này, này..." Bố Đoàn không ngờ bị anh bắt quả tang, lúng túng nói: "Lan Lan đến nhà chơi, bố chuẩn bị quà cho người ta thì làm sao..."
Đoàn Văn Tranh quay đầu lại hỏi Tiết Lan: "Bố anh chưa nói gì quá mức chứ?"
"Không, không đâu, anh hiểu lầm rồi." Tiết Lan vội vàng lắc đầu rồi đem mắt chuyển qua đống thực phẩm: "Em đi rửa rau!"
Đoàn Văn Tranh nghi ngờ nhìn nhóc con bỏ của chạy lấy người, trong lúc nhất thời chưa hiểu hết chuyện. Ai ngờ bố Đoàn cũng có chút chột da xoay người tiếp tục thái rau, lơ luôn thằng con trai đứng như tượng giữa bếp.
Ba người chuẩn bị nửa ngày cũng có thể yên bình nấu xong vài món ăn, vui vẻ đánh chén.
Sau khi ăn xong, Tiết Lan xung phong nhận công việc rửa bát. Bố Đoàn không từ chối, đuổi thằng con trai ruột xuống hỗ trợ.
Ông ngồi trên ghế sô pha xem TV cho tiêu cơm, đúng lúc kênh địa phương đang chiếu thời sự tối.
"........Nhờ sự phát triển rộng rãi của tựa game [Ánh sáng tận thế], giới thể thao điện thử tuyên bố kết nạp tựa game này vào hạng mục thi đấu thể thao chính thức, LGW tự hào trở thành đội tuyển đứng đầu của [Ánh sáng tận thế] trong nước."
Tiết Lan bưng đĩa hoa quả, lơ đãng nghe được tin tức về "Thể thao điện tử" với "LGW", cậu theo bản năng dừng bước.
"Mấy ngày gần đây tin tức về chấn thương của Wind – đội trưởng LGW cùng với việc anh đang muốn tìm người nối nghiệp đang nhận được sự chú ý cao. Khi còn gia nhập LGW, Wind đạt được rất nhiều thành tựu huy hoàng, có địa vị không thể lay động trong giới thể thao điện tử. Hiện tại phóng viên của chúng tôi đang có mặt tại hiện trường để phỏng vấn..."
Màn hình TV chuyển cảnh sang Ôn Diễn.
"Tôi và các đồng đội đang toàn lực chuẩn bị cho giải đấu HCW, chiến đội chúng tôi nhất định sẽ dùng trạng thái tốt nhất để đối mặt với mùa giải mới."
Tiết Lan nghe thế thì không nhịn được thở dài. Tuy Ôn Diễn đã lên tiếng ẩn ý phủ nhận thông tin vết thương tái phát nhưng cậu tin rằng phong ba sẽ không vì thế mà lắng xuống. Cách tốt nhất bây giờ chính là hắn có thể phát huy tốt trong mùa giải mới có thể cứu vãn được tình hình.
Điều này khiến ý định giải nghệ của Ôn Diễn một lần nữa trở nên xa vời.
Nhìn chung, trên vai hắn phải gánh vác quá nhiều thứ.
Mấy lời đồn đại đó khiến có rất nhiều người đặt sự chú ý lên cánh tay hắn làm cho Ôn Diễn rơi vào thế bị động, mỗi lần muốn hành động đều phải suy nghĩ cho cẩn thận.
Tiết Lan nhìn chằm chằm Ôn Diễn, bỗng nhiên TV bị người khác đổi kênh thành chương trình bóng đá. Vài tiếng hò reo làm cậu giật nảy, quay lại thì thấy Đoàn Văn Tranh nhẹ nhàng ném điều khiển ra chỗ khác.
"Cái thằng này?!"
Anh làm lơ bố Đoàn mắng, tùy tiện chạy vào phòng bếp chỗ Tiết Lan đang rửa bát.
"Bố anh vừa nói gì đấy?" Đoàn Văn Tranh khóa chặt cửa, nghiêm túc hỏi cậu.
"Không nói gì cả." Tiết Lan đặt bát rửa rồi vào bồn, chột dạ né ánh mắt của anh.
"Không nói gì..mà đưa em cả thẻ đen hả?"
".............."
Đoàn Văn Tranh dựa vào bàn bếp ngạc nhiên thốt lên: "Ông già nhà anh hào phóng từ lúc nào vậy? Chậc, đừng nói ổng học mấy bộ phim truyền hình ba xu đưa tiền cho em để em tránh xa con ổng nhá?"
"............." Thực ra em cũng từng nghĩ như thế cơ mà không phải.
"Ông ấy keo kiệt ghê luôn, anh đường đường là con một vậy mà ổng chỉ dùng cái thẻ đen đã muốn đuổi em đi?!"
"........." Tiết Lan lạnh lùng cọ nồi.
Đoàn Văn Tranh vẫn tiếp tục phiền muộn: "Nhà anh ba đời độc đinh, đáng nhẽ phải bán công ty, nhà ở hợp đồng bất động sản gì đó rồi đổi ra tiền mặt đưa em mới đúng? Nếu không đủ thì cũng phải đi vay họ hàng thân thích, vun vén khắp nơi mới xứng đáng chứ nhỉ? Em nói có phải không?"
"Vầng, anh nói phải." Kể cả trước mặt có là thần tượng thì Tiết Lan vẫn không chấp nhận được mùi khoe khoang của tư bản, cậu hạ giọng cà khịa: "Cả nhà có mỗi thằng con trai, đương nhiên bố anh muốn bế..."
Tiết Lan đột nhiên ý thực được tí thì cậu vạ miệng, vội vàng rửa bát đánh trống lảng...
Ai ngờ Đoàn Văn Tranh tai thính, cười nhạt bắt đầu ra chiêu dụ dỗ: "Em nói gì đó? Bố anh muốn bế ai cơ?"
Anh dựa rất gần, tư thế hệt như đang ôm cậu vào lòng.
Cơ thể Tiết Lan cứng đờ vội vàng muốn giãy đẩy người phía sau tránh ra một chút.
Nhưng Đoàn Văn Tranh khôn lắm, anh dùng hai tay chống hai bên eo Tiết Lan làm thành vòng ôm sắt cứng đến mức bạn nhỏ không thoát ra nổi.
"Đừng cử động." Anh nói nhẹ: "Ông già đang nhìn."
Quả nhiên Tiết Lan không dám trốn.
Ánh mắt Đoàn Văn Tranh dừng trên gương mặt vì căng thẳng nên bắt đầu hồng hồng khả nghi của cậu, anh gục đầu xuống dùng giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng như lông chim điểm trên lỗ tai bạn nhỏ: "Bạn gái, em hôn anh một cái."
-----Kidoisme: Tưởng anh đóng cửa rồi mà Đoàn Văn Lươn =))))
Hôm trước tui bảo tui cảm thấy truyện chậm nhiệt nhưng hình như thứ chậm duy nhất ở đây chỉ là hai bạn nhỏ xác định quan hệ muộn thôi chứ thính cho độc giả thì không chậm đâu mà kiểu nhả cả tảng một tảng một í =)))))))))))))
Tui chân thành xin lỗi quý dị:))))