Tiết Lan cảm thấy giữa bọn họ và Đặng Duệ Thu giống như được ông tơ bà mối nào đó buộc nhầm vào nhau.
Tuy… cậu thực sự không muốn thi đấu với đội Đặng Duệ Thu thêm một lần nào nữa.
Nhưng Tề Tư Vũ lại tỏ ra rất hào hứng.
“Reset bảo rồi, bọn họ cùng lắm chỉ là bại tướng, chúng ta thắng thêm lần nữa là được sợ cái vẹo gì?”
“Tuy Đặng Duệ Thu hơi nóng tính nhưng hắn không phải thằng ngu…” Mạnh Úy Nhiên vẫn cảm thấy không ổn: “Hôm nay có giám đốc LGW với Lôi Đình ở đây…”
“Vậy càng là cơ hội cho chúng ta biểu hiện chứ còn làm sao?!” Tề Tư Vũ nhiệt tình hẳn: “Chúng ta nỗ lực nhiều như thế không phải vì mục tiêu vào được hai đội này à?”
Mạnh Úy Nhiên không nói lại được, cũng không biết có phải vừa nãy do Đoàn Văn Tranh đã từ chối Đặng Duệ Thu mà cậu ta cứ có cảm giác là lạ.
Tiết Lan ngồi yên trên ghế không bàn luận thêm.
Đoàn Văn Tranh là người đầu tiên nhận ra tâm trạng cậu hơi khác, trong lúc đồng đội điều chỉnh thiết bị, anh lại gần hỏi: “Em khẩn trương?”
Tiết Lan vội vàng lắc đầu, nghiêm túc ngồi thẳng lưng: “Em đang nghĩ chờ Đặng Duệ Thu thua rồi mình sẽ làm gì.”
Đoàn Văn Tranh không ngờ cậu lại nói vậy, nhướn mày đánh giá bạn nhỏ nào đó.
“Sao anh cứ cảm thấy… Anh dạy hư trẻ con vậy?”
Tiết Lan học gương mặt híp mắt của anh đùa lại: “Anh nói ai là trẻ con cơ?”
Đoàn Văn Tranh không trả lời đá sang chuyện khác: “Nếu thắng trận này…”
Bạn nhỏ dựng thẳng tai chờ anh nói tiếp, đừng nói là anh lại muốn cậu tặng quà cảm ơn nhé, mấy lần trước toàn nước mắt là nước mắt.
“Em muốn quà gì?”
Tiết Lan ngạc nhiên, không thể tin tưởng vào lỗ tai của mình. Ủa, thanh niên độc miệng số 1 [Tận thế] hôm nay đổi tính?
“Không muốn gì hả?” Anh cười nhẹ: “Nếu mà em không thích gì thì anh đành đích thân chọn cho em quà nhé… ờm… một bộ váy xinh đẹp để đi gặp bố anh, em thấy sao?”
Tiết Lan có ngu cũng biết Đoàn Văn Tranh nghĩ cái gì, cậu vội vàng đưa tay lên che kín miệng anh.
Trên đầu ngón tay, đôi mắt cười của Đoàn Văn Tranh lấp lánh như vì sao sáng.
“Chuẩn bị xong xuôi, trận đấu bắt đầu.”
Ôn Diễn thay mặt các quản lý đứng lên nhắc nhở tuyển thủ, Tiết Lan vội vàng ngồi nghiêm túc, bình tĩnh chuẩn bị bắt đầu thi đấu.
Trải qua lần thi đấu đầu tiên, đội của Đặng Duệ Thu đều không mấy vui vẻ thậm chí Tiết Lan còn cảm thấy hắn có khả năng phải tìm đội mới.
Tuy nhiên đời còn đẹp chán, lần này thi đấu mọi thứ đều ổn hơn tưởng tượng bọn họ không còn hăng máu tấn công như lần trước mà ngược lại có những bước đi an toàn hơn.
Bản đồ trận thi đấu thứ nhất, thuộc lần tích điểm đội thứ hai – [ Trạm tiếp ứng hàng không].
Nhìn chung trạm tiếp ứng na ná bản đồ [con tàu vận chuyển] gồm có hai tầng nhưng bản đồ này nhỏ hơn rất nhiều so với những bản đồ 5v5 khác. Đoàn Văn Tranh là người đầu tiên rời căn cứ tiêu diệt các con tang thi nhỏ lẻ bên đường.
Tiết Lan dẫn theo ba người còn lại hướng về trung tâm bản đồ.
Nhưng tình huống hơi kỳ lạ.
Bản đồ không lớn nhưng cậu và đồng đội đảo qua vài vòng cũng chưa thấy quân địch đánh quái, Tiết Lan vội vàng mở mic đội nhắc nhở: “Reset nhớ cẩn thận, em ở đầu bên này chưa gặp địch.”
“Ừ.” Đoàn Văn Tranh thuận miệng đáp: “An toàn.”
“Cái bản đồ bé như cái lỗ mũi, chả hiểu mấy tên kia đi đâu?.” Tề Tư Vũ vừa đi vừa khó hiểu: “Có cần cử người ở lại căn cứ không?”
“Không cần.” Tiết Lan lắc đầu: “Dù bọn họ muốn đẩy lén thì bản đồ nhỏ, chúng ta chạy về kịp.”
Tề Tư Vũ thấy cũng có lý nhưng thực sự bọn họ không tìm thấy người?!
“Có khi nào…”
Tô Nhất Ngữ dừng một chút, ngập ngừng nói nhỏ: “Bọn họ kéo nhau đi đánh quái?”
“Quái?” Tề Tư Vũ nhíu mày, không tán thành ý kiến của Tô Nhất Ngữ: “Boong tàu không có tiếng súng, nếu bọ họ đánh quái có thể là đánh âm thầm đánh lặng lẽ, nhưng đang trong giải đấu ai lại đi một mình.”
“Tuy nhiên nếu để bọn họ cướp hết tang thi thì gần cuối trận chúng ta sẽ gặp vấn đề.” Mạnh Úy Nhiên nhắc nhở.
“Tại sao?”
“Exist…” Mạnh Úy Nhiên giống như quan tâm đến cảm xúc của cậu, dừng lại một chút rồi phân tích: “Tài khoản của cậu còn khá yếu, kỹ năng chưa hoàn thiện nếu trong thi đấu 1v1 sẽ gặp khó khăn vào thời gian cuối trận, tôi không mong điều đó xảy ra.”
Mạnh Úy Nhiên vừa dứt lời toàn đội đều im lặng, ánh mắt Tô Nhất Ngữ đảo qua thùng hàng do dự lên tiếng: “Trước, trước mặt hình như có người….”
“Chỗ nào?” Tề Tư Vũ cao giọng.
“Khu phóng xạ.” Tô Nhất Ngữ muốn nói lại thôi.
Mọi người nghe vậy đều nhìn về phía cậu ta chỉ, nơi đó hầu như là khu vực tang thi đi lại, đột nhiên có bóng người lướt qua.
“Chú ý!”
Tề Tư Vũ lập tức buff bảo vệ cho toàn đội, tất cả đều chọn cho mình vật chắn tạm thời. Ánh mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào góc tường đằng xa.
“Hình như có người vừa chạy.” Mạnh Úy Nhiên thấp giọng nói.
“Hắn ta vừa đánh quái bên kia.” Tô Nhất Ngữ tiếp lời: “Dùng dao.”
“Bên đó là ngõ cụt.” Tề Tư Vũ nghiêm túc nhìn nơi đối phương biến mất: “Đi, kiểm tra xem.”
“Chờ chút.” Tiết Lan nghiên cứu bản đồ: “Có thể có mai phục.”
Tề Tư Vũ nhìn đồng hồ, trận đấu đã diễn ra được mười lăm phút. Trong khoảng thời gian này hai đội chưa chào nhau câu nào, nếu còn tiếp tục kéo dài người bị thiệt chính là đội bọn họ.
“Reset về ngay!” Tề Tư Vũ cứng rắn ra lệnh: “Chúng ta đi, cho dù có mai phục thì Reset cũng đuổi kịp đến chi viện!”
“Đến liền.” Đoàn Văn Tranh thu súng chạy vào đường hầm.
“Nhưng mà…”
Đây có lẽ là cách giải quyết vấn đề tốt nhất nhưng Tiết Lan cứ cảm thấy mọi chuyện đáng lẽ không nên đơn giản như vậy.
Đội bọn họ chọn nhau ngẫu nhiên, không ai nguyện ý chỉ huy nên hầu hết mọi người đều theo Tề Tư Vũ.
Tuy Tiết Lan hơi lấn cấn nhưng cậu cũng cho rằng chỉ cần Đoàn Văn Tranh về với họ thì sẽ không còn vấn đề, đành phải cố gắng áp chế lòng bất an xuống.
“Hình như đối phương chỉ có một người ngay sau thùng hàng bên dưới đường hầm.” Tô Nhất Ngữ phụ trách điều tra nhanh chóng báo cáo.
“Xác định?” Tề Tư Vũ hỏi kỹ.
“Đi.” Tề Tư Vũ lập tức ra quân.
Tiết Lan vẫn cảm thấy không ổn, đang định ngăn thì Tề Tư Vũ đã chạy lên.
Tiếng súng vang bốn phía, Tiết Lan không kịp chắn trước đồng đội. Vào lúc này cậu bỗng nhớ tới trận đấu đầu tiên với Đặng Duệ Thu, lần đó cậu không màng sống chết có tư tưởng được ăn cả ngã về không trèo lên ván cửa đường ra…
“Từ từ!” Tiết Lan ngừng thở hò lên: “Reset cẩn thận!!!”
Sau tiếng gọi của cậu tiếng súng như tiếng pháo vang lên khắp căn phòng, khắp nơi mù mịt khói lửa hơn mười sau mới dừng hẳn. Tai nghe không một tiếng động.
Hệ thống: Reset đã hạ Frank.
Hệ thống: Unknow đã hạ Reset.
“Đối phương còn ba người đang chạy về phía các cậu.” Đoàn Văn Tranh thở dài vào mic, giọng nói có chút trầm.
Trái tim Tiết Lan nháy mắt chìm xuống đáy cốc.
Đúng rồi.
Đây là lý do cậu cứ cảm thấy kỳ lạ, tất cả mọi thứ xung quanh đều giống với trận đấu solo giữa cậu và Đặng Duệ Thu – bản đồ nhiều tầng, có một lối ra duy nhất.
Bọn họ đã tính được chuyện rất khó bắt lẻ Đoàn Văn Tranh nhưng nếu có thể thủ trong đường hầm thông hai tầng… thì đó lại là chuyện khác.
Vậy mà Đặng Duệ Thu lại đồng ý trả cái giá cực lớn, được ăn cả ngã về không đưa ba người đi chặn Đoàn Văn Tranh. Chỉ là không ngờ ở tình huống 4v1, Đoàn Văn Tranh có thể thành công tiễn Frank đội bạn lên bảng đếm số.
“Chui từ đâu ra không biết!” Tề Tư Vũ ngạc nhiên lẩm bẩm.
Cậu ta còn chưa hoàn hồn sau cái chết của Đoàn Văn Tranh vậy mà tên xỏ lá kia đã phi từ thùng hàng ra phản công, dùng cách tự bạo xả súng vào bọn họ!
“Đừng hoảng, bên đó chỉ có một người.”
Quân địch ném ra một quả bom, sau khi mở đường máu cậu ta lập tức dồn hết hỏa lực vào Tô Nhất Ngữ. Cuối cùng Tô Nhất Ngữ ngã xuống, người kia không quay lại sau vật chắn mà thuận thế xông về phía Tề Tư Vũ đã mất nửa máu do quả bom ban nãy!
Đoàn Văn Tranh vừa đếm số chờ sống lại vừa nghiêm mặt: “Về nhanh!”
Nhưng Tề Tư Vũ từ chối, cậu ta chỉ thấy đối phương là đột kích mà bên cạnh còn hai đồng đội, lập tức ra lệnh: “Đánh!”
Giữa trận đấu hầu như mọi người đều nghe theo chỉ huy, vậy nên dù là Tiết Lan cảm thấy phán đoán của Đoàn Văn Tranh đúng hơn nhưng cậu lại theo phe Tề Tư Vũ, giương họng súng tập trung vào tay đột kích quân địch!
Tình hình chiến đấu căng thẳng, Tiết Lan và Mạnh Úy Nhiên đã giết được địch nhưng đúng lúc này Đặng Duệ Thu đã đuổi tới! Tay bắn tỉa đội bạn căn được góc tốt lập tức tiễn bay đầu Tề Tư Vũ, Đặng Duệ Thu cũng mang theo Y tá đội hắn truy sát Mạnh Úy Nhiên.
Sau trận mưa bom bão đạn, cũng may Mạnh Úy Nhiên đã núp vào nơi an toàn miễn cưỡng bảo vệ được cái mạng nhỏ chỉ còn xíu máu. Tuy nhiên sau đòn đánh của đối thủ, cậu ta và Tiết Lan đã bị chia cắt hai nơi.
Hoàn cảnh cực kỳ không tốt!
Đột kích đội bạn còn Y tá quan trọng thậm chí tay bắn tỉa cũng đang trong trạng thái tốt còn bên họ đã mất đi cả bắn tỉa, cả y tá cùng với một đột kích.
Bản đồ chỉ còn lại Tiết Lan và Mạnh Úy Nhiên nhưng hai người đã bị tách ta, đằng sau là đường cụt hoàn toàn bị đối thủ vây lại.
Tề Tư Vũ suy sụp ngã xuống ghế. . truyện tiên hiệp hay
“Đúng ra lúc nãy không nên đánh tiếp.” Mạnh Úy Nhiên luôn kiệm lời cũng không nhịn được lên tiếng: “Chơi kiểu gì bây giờ?”
“Câu giờ, chờ Reset sống lại.”
“Câu kiểu gì? Tôi và Exist đều đứng góc chết không trốn được, thậm chí còn chả có máu. Nói thật chưa cần dùng đến súng, Y tá bên đấy cho tôi một dao tôi cũng nằm vật ra luôn.”
Nghe xong mặt Tề Tư Vũ đen như than chì, bầu không khí có chút ngột ngạt.
“Đánh được.”
Trong sự yên lặng của tất cả mọi người, giọng nói của Tiết Lan nhẹ nhàng mà kiên định.
Mạnh Úy Nhiên dừng lại: “Tôi đi hấp dẫn địch, cậu diệt Y tá?”
“Không.” Tiết Lan theo thói quen điều chỉnh lại tai nghe, nhìn qua nơi đối thủ đang ẩn nấp: “Tôi đến đó.”
----Bổ sung thêm về game: Trong thi đấu 5v5, nếu tiêu diệt được tất cả các thành viên thì đội địch sẽ không sống lại, còn nếu chưa tiêu diệt được hết thành viên thì đối phương vẫn có khả năng sống lại sau một khoảng thời gian.