"Hoan nghênh mọi người đã tới tham dự giải đấu trong nước, hai đại diện của chúng ta theo thứ tự là LWG và Lôi Đình..."
Lời tiếp theo của bình luận viên đã bị nhấn chìm trong tiếng hét chói tai của khán giả.
Chiến trường năm nào cũng có rất nhiều người cổ vũ, tuy LGW đã liên tục vô địch rất nhiều năm nhưng giờ phút này LGW đã không còn là LGW của ngày xưa –
"Chiến đội LGW là bạn cũ của chúng ta, năm nay họ đã mang đến cho khán giả những màn giao tranh đặc sắc, sau đây tôi xin lời LGW lên sân thi đấu!"
Khán giả trong sân giơ cao lightstick sau đó hét tên thần tượng của mình, cuối cùng toàn bộ ánh mắt tập trung vào thân ảnh cao gầy bước lên cuối cùng.
Hội trường đang ầm ĩ bỗng dưng như bị bấm công tắc tạm ngừng, hoàn toàn yên tĩnh.
Không biết ai là người đầu tiên gào lên –
"Wind!!!"
Một tiếng làm cho không khí có một vết nứt, làn sóng "Wind" thứ hai nhanh chóng ập xuống.
Đây là thanh xuân, là thần tượng của bọn họ.
Cảm xúc chạm tới đáy lòng tuyển thủ trên sân thi đấu, bọn họ đặt bàn phím xuống, không hẹn mà cùng ngẩng đầu về phía khu vực lightstick của mình.
Từng hàng từng hàng như những ngôi sao sáng giữa bầu trời đêm soi đường cho bọn họ tiến về phía trước.
Tới khi bọn họ lần lượt xưng vương, đạt được những điều mình muốn.
Ánh mắt Tiết Lan lần nữa nhìn về phía Ôn Diễn, thời gian quay ngược khoảng hai mươi phút trước.
Chai nước rơi xuống sàn nhà, lăn đến chân ghế sopha.
Hắn cúi xuống nhặt nó lên nhưng không nhìn Tiết Lan.
Cậu đứng tại chỗ giống như trẻ nhỏ chờ bị phụ huynh mắng: "Xin lỗi, tôi không muốn vì bất kỳ nguyên nhân gì làm cho anh phân tâm. Tôi biết mỗi trận thi đấu quan trọng với anh đến nhường nào..."
"Sao em phải xin lỗi?"
Ôn Diễn không đặt chai nước lên bàn mà nắm chặt trong tay.
Tiết Lan giương mắt nhìn hắn, nhất thời không biết nói gì.
"Em không cần phải làm thế." Ánh mắt Ôn Diễn bằng phẳng không nhìn ra cảm xúc: "Bất kể em làm cái gì cũng không cần phải xin lỗi, bởi lẽ đây là chuyện anh không có lập trường để nói tha thứ, nhưng nếu xét theo ý kiến cá nhân, anh đều tha thứ cho em."
Tiết Lan khó hiểu hỏi lại: "Nếu tôi làm chuyện xấu thì sao?"
Ôn Diễn chắc chắn: "Em sẽ không làm."
Khóe mắt Tiết Lan chua xót, nghiêm túc nói: "Anh Diễn, anh đúng là người tốt nhất thế giới."
"Sao lại phát thẻ người tốt cho anh?" Ôn Diễn hơi ngẩn người, giọng nói mang theo chút ý cười bất đắc dĩ: "Anh thực sự không muốn làm người tốt, thậm chí anh còn muốn thử xấu xa một lần."
Tiết Lan ngạc nhiên không ngờ Ôn Diễn dám nói những lời thật lòng với cậu.
Bình thường hắn luôn là người trưởng thành nhất cả đám, giờ không nhịn được...
Chắc chắn hắn thích Đoàn Văn Tranh lắm.
"Nếu là tôi, tôi cũng không cam lòng." Cậu càng áy náy hơn, cân nhắc một lúc rồi nghiêm túc đưa ra lời đề nghị: "Vậy chúng ta cạnh tranh một lần đi, tôi không ngại."
Ôn Diễn:???
Hắn đứng dậy trước ánh mắt ngạc nhiên của Tiết Lan, khó hiểu hỏi: "Em biết mình đang nói gì không?"
Tiết Lan rũ mắt, nãy cậu phải dùng hết dũng khí mới nói ra được mấy lời đó.
Tầm mắt Ôn Diễn dừng ở trước mặt Tiết Lan sau đó nhớ tới hôm trước mặt cậu đỏ, hơi tò mò vươn tay véo thử.
Quả nhiên mềm thật.
Tiết Lan ngạc nhiên nhìn hắn, mờ mịt hỏi chấm hỏi chấm đầy đầu.
Sau đó Ôn Diễn cười ha ha như nghe được chuyện gì buồn cười lắm: "Sao anh cảm thấy...em không hiểu ý anh nhỉ?"
Tiết Lan gấp tới độ nói lắp: "Tôi, tôi hiểu!"
Không em không hiểu.
Có lẽ em ấy muốn 'cạnh tranh' để hắn nhận lại chức đội trưởng, hoặc cũng chỉ đơn giản xin lỗi vì tưởng mình đã lấy đi mọi thứ của hắn.
Nhưng dù là chuyện gì đi chăng nữa, có lẽ đã không còn quan trọng.
Ôn Diễn đeo bàn phím lên ra ngoài phòng nghỉ: "Nào, đi thôi."
Tiết Lan vội vàng bước nhanh theo hắn: "Đội...à không, anh Diễn?"
Ôn Diễn không dám nhìn vào đôi mặt cậu, nhẹ nhàng nói: "Một tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ biết cách điều chỉnh tâm lý, chỉ cần bước vào sân thi đấu là phải có được trạng thái tốt nhất."
Dứt lời, hắn nhìn Tiết Lan một cái thật sâu, ánh mắt nhìn một hồ nước yên bình.
"Đương nhiên, anh hy vọng em mãi mãi không cần hiểu."
Tiết Lan hít một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía màn hình sắp bắt đầu trận đấu.
"Kế hoạch C, người cầm chìa khóa..." Tiết Lan mở bản đồ nhỏ ra, tập trung cả đội trong chốc lát.
Đám người đứng thành hàng chỉnh lại súng ống, vừa chờ đợi khoang thuyền mở ra vừa chờ đợi Tiết Lan quyết định.
Tầm mắt cậu liếc qua nhân vật của Ôn Diễn, hắn biết giờ phút này nếu mình cầm chìa khóa sẽ trở thành gánh nặng cho người khác, đành nghiêm mặt nói: "Em cầm đi."
Trận đấu chính thức bắt đầu.
Cả hai bên phân chia đội hình theo kế hoạch sẵn, lần lượt xuất kích.
"Đội trưởng?"
"Đưa Lưu Kỳ đến boong tàu." Viên Hạo Nhiên trả lời đồng đội rồi nói ra suy nghĩ của mình: "Wind không thể nào giao chìa khóa cho người khác, cậu vừa kẹp chặt hắn vừa bảo vệ Tề Tư Vũ."
"Rõ."
Chiến đội Lôi Đình để đội viên chạy lên boong tàu trước.
Bên phía LGW lúc này ba người Ôn Diễn, Lộ Du, Chu Khán Thanh đã dọn sạch đám tang thi lởn vởn trước mặt, còn Tiết Lan và Đoàn Văn Tranh lên công chiếm địa bàn.
Cậu và Đoàn Văn Tranh hợp sức, tốc độ đẩy đường cực nhanh, hai người vừa tới nơi đã dọn sạch vật cản, Tiết Lan bảo Đoàn Văn Tranh tìm góc bắn còn mình ở đằng sau ném khói yểm hộ anh.
Hỏa lực của đội trưởng nhỏ làm cho quân địch lui vào vật chắn, Đoàn Văn Tranh nhanh chân trèo lên cao.
"Cửa ra bị LGW chiếm đóng!"
Đúng lúc Viên Hạo Nhiên vừa gặp được Ôn Diễn, gã lập tức quyết định: "Về đi."
Lưu Kỳ và đồng đội không dám dừng lại, vội vàng theo đường cũ trở lại chi viện cho đám Viên Hạo Nhiên.
"Ôi, Lôi Đình tính dùng cả năm người chèn ép Ôn Diễn?"
"Đúng vậy! Viên Hạo Nhiên định dùng chiến thuật 'được ăn cả, ngã về không' dù sao thì điều kiện chiến thắng là phải có hơn một nửa số thành viên mới mở được cửa!"
"Không rõ vết thương của Wind nhà chúng ta đã khôi phục thế nào, liệu có thể lật ngược ván cờ?"
"Có thể thấy Lôi Đình muốn diệt trừ liền một lúc cả ba người!"
"Trước mắt xem ra Exist và Reset phải đưa ra lựa chọn rồi, họ sẽ chọn ở lại boong tàu chờ đồng đội đến hay chạy tới cứu viện? Cá nhân tôi cảm thấy phương án số một quá may rủi..."
Bình luận viên nhiệt tình phân tích trận đấu, ai ngờ Ôn Diễn và Chu Khán Thanh không biết ăn phải thuốc gì, nổ giao tranh với Viên Hạo Nhiên.
Không chỉ có khán giả bên dưới khó hiểu, ngay cả Lôi Đình cũng hết hồn với sự lựa chọn của hắn.
Hỏa lực cộng dồn khiến Lôi Đình không kịp trở tay, bọn họ mất đi Tề Tư Vũ và tay đột kích bảo vệ, ngay cả Viên Hạo Nhiên cũng tụt mất nửa cây máu.
Mọi người còn đang lo lắng cho Ôn Diễn, giờ phút này phấn chấn hẳn lên!
Wind vẫn là Wind của ngày hôm qua, dứt khoát, quyết đoán không cho quân địch bất kỳ ưu thế nào.
Chu Khán Thanh thu súng nhìn Tề Tư Vũ chết thẳng cẳng đằng trước: "Mọe, hổ không gầm các người tưởng tôi là con Hello Kitty hả, trước khi làm đột kích bảo vệ thì tôi chơi vị trí xung phong được chưa?"
"Đi."
Ôn Diễn vừa nói Chu Khán Thanh đã ngay lập tức chạy theo, Viên Hạo Nhiên cách cửa ra rất gần, đồng đội của gã đã tới, ba người liên tục truy sát bọn Ôn Diễn.
Chỉ là không ngờ hai người bên Lôi Đình đã ngửi thấy âm mưu đứng chặn trước cửa ra vào! Chu Khán Thanh muốn quay đầu lại bảo vệ cho Lộ Du thì đã bị địch đánh bại.
Thậm chí Lộ Du máu giấy vừa ló đầu ra tí thì cũng theo ké.
"Ưu thế của LGW đang dần biến mất, Wifi không có năng lực chiến đấu, Wind... Từ từ đã!" Bình luận viên hưng hưng phấn nhìn chấm nhỏ đang lao bằng tốc độ tên lửa tới bản đồ: "Exist! Exist đang đến!"
"Exist lựa chọn quay về chi viện cho đồng đội!"
Tuy fans rất phấn kích nhưng họ càng lo cho hai người hơn.
Từ đầu giải đấu đến giờ phong độ của Tiết Lan rất ổn định, cậu có kỹ năng có cả chiến thuật.
Trong thi đấu thể thao điện tử, chọn sai chiến thuật đồng nghĩa với chuyện dâng lợi thế lên cho đối thủ.
Dưới lựa chọn cứu đồng đội hay bỏ đồng đội, Tiết Lan luôn chọn vế đầu tiên – điều đó có nghĩa cậu luôn phải đối mặt với nguy hiểm chập trùng, thế nhưng Tiết Lan chưa từng từ bỏ.
Vài người bảo đó là một cách chơi quái đản tùy hứng, vài người lại nói...
Đây là người sẽ tạo ra vô vàn kỳ tích.