* Kẹtttt *
Thanh âm của cửa vang lên nhè nhẹ, còn tưởng là Liễu Linh đến như mọi khi, Y Ngạn không mấy để ý, toàn bộ ánh nhìn đều tập trung ra bầu rơi đầy tuyết trắng xóa.
Tiếng bước chân có chút khác thường, cực kì chậm và nặng nề, trong không khí lạnh lẽo giữa mùi trầm hương phảng phất còn có một thứ mùi hòa vào. Không phải mùi hoa nhài của Liễu Linh, mùi hương này có chút gắt hệt như mùi hương nam tính.
Mũi của Y Ngạn khá nhạy, hít vài hơi nhưng không phân biệt được, cho rằng là nữ yêu vào dọn phòng nàng lại không để tâm nữa, vô tư vương tay ra ngoài đón từng bông tuyết lạnh buốt.
" Ngạn Nhi ~ "
Tinh Vương Minh! Y Ngạn giật thót, phản ứng tức thì xoay người lại.
Cơ thể ấm áp dáng vào người nàng, hai tay mạnh mẽ chống vào thành ghế giam cầm nàng trong phạm vi tay của hắn.
Gương mặt tuấn lãng cúi sát xuống, khung xương tráng kiện chỉ cách vài gan tay sẽ chạm vào đồi núi trập trùng.
Hơi thở nóng hổi liên tục thổi vào cần cổ của nàng, làm cho cơ thể vốn đang lạnh vì mùa đông lại càng lạnh hơn, hai tay mềm yếu gian nan chống chế vào ngực hắn.
" Tránh ra! "
Một tháng hắn biệt tăm biệt tích như cơn gió giờ lại bất thình lình xuất hiện làm tâm trạng đang nặng nề thêm hoảng loạn.
" Tinh Vương Minh ngươi tránh ra "
" Ngạn Nhi, một tháng không gặp nàng có nhớ ta không? "
Giọng nói có phần bỡn cợt, một tay to lớn dùng sức chế trụ hai tay không an phận, kéo lấy đôi tay thơm tho áp lên đó nụ hôn sau 1 tháng xa cách.
" Buông ra "
Tú chân bên dưới đá loạn, hắn dùng tay còn lại đặt giữa hai đùi ngọc, xém chút chạm vào địa phương mẫn cảm dọa nàng kinh hồn lập tức dừng lại hành động.
Nàng vẫn như thế, lúc nào cũng chống đối, chân không cử động được lại gian nan kháng cự đôi tay nhỏ bé.
Hắn một lực bóp chặt tay nàng, cổ tay kiều nộn in lên đường đỏ lựng, nàng đau nên không thể chống chế tiếp.
Hạ thân nàng lại bị hắn hù dọa bởi bàn tay càn rỡ ở bên dưới nhích đến, kiều mông nhanh nhẹn lùi vào thành ghế.
" Tinh Vương Minh buông ra! "
Thanh âm cáu gắt tột cùng, mắt hồ ly vốn sắc sảo trợn lên càng tăng vẻ cuốn hút.
Hắn rất thích những lúc nàng giận, gương mặt ma mị mị hoặc dễ câu dẫn dục vọng nguyên thủy trong người hắn.
Ánh mắt đào hoa tình tứ nhìn nàng say đắm, kéo lấy đôi tay không sức phản kháng, vừa hôn vừa nói.
" Ngạn Nhi, bảo bối, sao gặp lại ta nàng lại mặt nặng mày nhẹ thế kia?
Nàng không nhớ phu quân của mình sao? "
" Tinh Vương Minh ngươi tự luyến vừa phải thôi!
Ta ước không gặp ngươi cả đời còn không kịp, lấy lí do gì ta phải nhớ ngươi? "
Y Ngạn hất hủi, gai mắt hành động của hắn, đường đường là ma thần bật nhất ma giới lại có cách hành xử thua cả chó heo.
Trong mắt nàng hắn xấu xa biết nhường nào, vậy mà Liễu Linh kia lại tôn sùng hắn, mê đắm vẻ ngoài ngọc thụ lâm phong. Nghĩ đến nàng lại muốn nôn mửa, gắt gỏng mắng.
" Tinh Vương Minh đồ hèn hạ! Buông ta ra "
" Ngạn Nhi, không gặp 1 tháng mà nàng chẳng thay đổi gì cả...
Không nhớ ta đã đành còn xua đuổi ta? "
Bàn tay hữu lực đem cằm nàng nâng lên, lập tức bị nàng hất ra khỏi tay luyến tiếc mất mát.
" Ngươi buông ta ra "
Nàng nhất nhất xa lánh, hắn hiểu nàng đang ghét hắn, hiện giờ không muốn đôi co với nàng, bàn tay giam cầm cổ tay nhỏ chặt chẽ kéo người nàng đứng dậy.
" Ngạn Nhi, ta có một bất ngờ cho nàng, theo ta "
Dứt lời, hắn cưỡng chế lôi kéo nàng rời khỏi lồng giam suốt 1 tháng qua, đi một mạch thẳng tới chỗ Dạ Ngọc của Lưu Ly.
Ở trước cửa, chưa vào sương khói ở bên trong đã len lỏi bay ra bên ngoài, Y Ngạn gian nan níu chân hắn dừng lại, chất vấn.
" Ngươi đưa ta đến chỗ Lưu Ly làm gì? "
Thực sự không hiểu tên nam nhân này biến mất một tháng vừa gặp đã có những hành động khó hiểu khiến nàng chướng tai gai mắt cực kì.
" Vào trong rồi sẽ biết thôi "
Hắn tỏ ra thần bí, kéo nàng thì hai chân mảnh khảnh dứt khoát không di chuyển, nàng gian nan ngã người ra sau làm hắn mất nhẫn nại vác hẳn nàng lên vai.
" Tinh Vương Minh bỏ ta xuống "
Cô nương bị hắn vác gọn trên vai, hai tay mềm nhỏ đấm vào lưng rộng lớn có chút đau, hắn đang bị thương còn bị nàng ra sức đánh, chân thẳng tắp theo mỗi nhịp của nàng đi nhanh vào trong, tới nơi liền thả ngay cô nương hung dữ tiếp đất.
Lưu Ly và những nữ yêu đang bận bịu trông thấy hắn đột ngột đến còn mang theo Y Ngạn, ai ai cũng có chút ngỡ ngàng.
" Ma thần, ma hậu "
Cả ba cung kính trước họ, Lưu Ly tinh tế hiểu chuyện, biết hắn đến vì điều gì liền cùng hai nữ yêu kia lui ra ngoài.
" Ngươi lại muốn gì đây? "
Bàn tay đang giữ chặt chẽ bị nàng hất văng, hắn không cáu gắt, bình tĩnh kéo nàng đến một vỏ trai lớn khủng khiếp, lớp bằng 2 3 lần thân hắn đặt ở giữa một hồ đầy khói trắng.
Y Ngạn còn tưởng hắn lại muốn dùng kì trân dị bảo gì dụ dỗ nàng liếc mắt bủn xỉn khó chịu, nói.
" Tinh Vương Minh, ngươi không có chuyện gì làm bắt ta đến đây xem vỏ trai này ư? "
" Đúng là ta không có chuyện gì làm mới bám lấy nàng " hắn cười hưng phấn trêu ghẹo nàng.
Ghét nhất thái độ bỡn cợt này của hắn, Y Ngạn vô năng không thể đập nát bản mặt ấy, chẳng hơi sức đâu nghe hắn lảm nhảm.
" Tinh Vương Minh ta không có hơi sức đâu nghe ngươi đùa giỡn "
" Nàng thật nóng tính quá đấy "
Hắn thoải mái than nhẹ, tập trung vào chuyện chính, cho nàng xem một bất ngờ.
Tà áo rộng lướt qua vỏ trai kia, nắp trai hé mở, làn khói mù mịt bay ra, khi vỏ trai mở hẳn hoàn toàn bên trong lập tức phát ra luồng sáng chói mắt rồi nhạt dần.
" Hữu Bạch? "
Y Ngạn chưng hửng, trừng mắt to đứng hình, bên trong vỏ trai bao bọc một thân xác của nam nhân, không ai xa lạ chính là Hữu Bạch đã mất.
Toàn thân trắng bệch mặc mỗi một lớp xiêm y màu ngà nằm ở đó, đôi mắt đẹp đẽ dâng lên lệ nóng, Y Ngạn chứng kiến trong lòng sinh căm phẫn.
Người đã chết còn không được yên nghỉ!
" Ngươi...ngươi thật độc ác!
Tinh Vương Minh người chết rồi ngươi vẫn không tha, móc xác của chàng ấy lên? "
Nàng không rõ tình hình, mất khống chế, chỉ trích tội trạng.
Thân xác của Hữu Bạch tự dưng xuất hiện ở đây khiến nàng hiểu lầm, hắn ghen tị với người đã chết mà móc xác hành hạ.
Biểu tình trên khuôn mặt tuấn duật luôn điềm tĩnh, hắn nhàn nhã chỉ vào cái xác đầy hào quang rực rỡ, nói.
" Ngạn Nhi, nàng nhìn cho kĩ đi
Đây có phải là xác người chết không? "
Ý thức hỗn loạn thanh tỉnh vài phần, Y Ngạn lúc này mới để ý, người đã chết làm sao có thể lành lặn trong 2 năm qua. Người trước mặt toàn thân không một vết xước, nước da tuy trắng song lại xen chút ửng hồng, còn tỏa ra luồng thần khí mạnh mẽ.
Nàng chầm chậm bước tới, ngồi ở mép vỏ trai, bàn tay có chút run run vương tới chạm vào khuôn mặt thân quen. Cảm nhận được hơi ấm truyền qua khiến nàng chấn động, hơi thở gấp gáp, xoay mặt về phía nam nhân kia hoài nghi.
" Tinh Vương Minh...đây... "
Tiếng nói không thành câu trọng vẹn, lời lên cuốn họng lại đột ngột dừng, dòng lệ nóng trực trờ tràn ra từng giọt ra hai gò má phiếm hồng.
Hắn hiểu nàng muốn nói gì, biểu hiện này của nàng không nằm ngoài dự đoán của hắn, ảm đạm giải thích.
" Chính ta đã rút gân của mình để cứu Hữu Bạch "
" Rút gân? "
Lại thêm một phen chấn động, nước mắt đang trào ra bỗng ngừng lại tức thì, sắc mặt ửng đỏ chuyển sang một màu trắng bệch.
Nàng không nghe nhầm chứ? Hắn rút gân cứu Hữu Bạch?
Đầu óc đang rối rắm chốc chốc ổn định lại, bấy giờ nàng mới ngộ ra vì lí do gì mà suốt 1 tháng qua hắn lại mất đi.
Dùng gân giao long cứu Hữu Bạch, chắc chắn hắn đã bị thương không nhẹ.
" Ngươi.....
Là...sự thật sao? "
Giọng nói ngắc ngứ, Y Ngạn nhìn hắn chòng chọc, có chút không tin vào những gì đã nghe.
Hắn không trả lời, đứng sừng sững ở phía sau u trầm không vừa ý nhìn nàng, tất cả mị thái trên khuôn mặt đều nói cho nàng biết đấy là sự thật.
Y Ngạn nhận thức đây không phải ảo giác, sự thay đổi của hắn khiến nàng bất ngờ.
" Sao ngươi lại làm vậy? "
Thanh âm nhu hòa, mắt hồ ly lóng lánh nước nhìn hắn phức tạp, đầu óc nàng vẫn chưa hiểu được dụng ý của hắn.
Đương nhiên hắn quan sát biểu cảm của nàng đọc ra được nàng nghĩ gì, chậm rãi giải bày.
" Suốt 2 năm qua ta biết nàng vì cái chết của Hữu Bạch mà rời bỏ ta...
Cho nên, ta cứu hắn, coi như chuộc lỗi với nàng...
Về phần Tố Như ta thật sự rất tiếc, nàng ta là yêu, chết rồi thì hồn xiêu phách lạc, ta không có cách nào hồi sinh "
" Hữu Bạch được hồi sinh... "
Nước mắt như hạt trân châu tiếp tục tuông ra vì sung sướng, có ngờ đâu người đã mất còn có cơ hội sống lại.
Nụ cười vui mừng khôn tả xiết nở rụ trên gương mặt phấn khởi, Y Ngạn lúc này trầm luân trong niềm hạnh phúc, vương tay áp chặt lên mặt người còn có chút lành lạnh.
" Hữu Bạch... "
Nàng khẽ gọi người tình, không một chút phản ứng, cơ mặt đang căng đột ngột thản ra, trong lòng dâng lên bồn chồn.
" Hữu Bạch, Hữu Bạch "
" Hắn tạm thời vẫn chưa thể tỉnh lại, phải mất hai năm nữa hắn mới có thể mở mắt " hắn ở phía sau vội nhắc nhở.
" Hai năm? "
Bàn tay đang áp lên mặt người lạnh lẽo chóng thu về, Y Ngạn chưa hiểu lắm, nhìn hắn ngơ ngác, hỏi.
" Tại sao lại là hai năm chứ? "