Hắn xong việc nhanh chóng mặc quần áo đàng hoàng, sau đó ra chỗ bức bình phong ngăn cách lấy ngay một tấm khăn mềm quay lại chu đáo lau người cho nàng.
Từng tấc da thịt đều được hắn nâng niu, nhất là hai tay nhu mềm của nàng, hắn lau xong còn nâng lên vừa sủng vừa cung kính áp vào má.
" Bảo bối...nàng chạy đi đâu cũng vậy...đều không thể thoát khỏi ta...
Chi bằng chạy vào tim ta chẳng tốt hơn sao? "
Mắt hồ ly liếc hắn chỉ bằng phân nửa, sau những trận hoan ái vô độ, thuốc trong người hết tác dụng nàng nghe và nhìn rất rõ từng chi tiết hành động của nam nhân tàn bạo ấy, uất phẫn trong lòng dâng lên, cay nghiệt mắng.
" Vô sỉ! Ngươi là một kẻ tàn bạo!
Ta không bao giờ thèm tới trái tim thối nát của ngươi... "
Từ ý chí cho đến miệng nhỏ đều kiên cường mạnh mẽ, nàng hận hắn đến tận xương tủy, dù hắn tàn nhẫn hay ôn nhu, sỉ nhục hay cung kính thì trong đầu nàng không bao giờ chấp nhận bất cứ thứ gì từ hắn.
" Tinh Vương Minh...
Tốt hơn hết ngươi nên giết ta đi, ngày nào ta còn sống ngày đó ta không khuất phục! "
Khuôn mặt anh tuấn của nam nhân mím cười tà đạo, không phải lần đầu nàng từ chối, vốn đã quen với tình cảnh ngặt nghẽo này, dẫu sao hắn không thể thay đổi được mọi chuyện đành tạm thời dùng cách thức tàn ác khi xưa độc chiếm nàng.
" Ngạn Nhi, hai năm rồi...nhân giới bị ta thảo phạt cũng vì nàng...
Nhân giới nhỏ bé kia sắp không chống đỡ được nữa...
Nàng có muốn ta cho quạ và diều hâu đến đó đua nhau mổ xẻ từng người không? "
" Hử? "
Hắn thoải mái nhướng mày nhẹ, tựa như thách thức nàng động vào giới hạn của hắn, môi mỏng còn nhếch nhẹ một bên ngạo nghễ, mâu quang đỏ rần bao lấy đôi mắt xếch.
Hai năm rồi hắn chẳng thay đổi, bề ngoài luôn giữ tác phong lãnh khốc phong ưu, ít ai biết được vẻ ngoài tuấn lãng này bên trong lại ẩn chứa toàn đầy rẫy nguy hiểm.
" Ngươi... "
Y Ngạn yếu ớt không chống chế được, hắn không dùng người nàng thương yêu để uy hiếp thì lại dùng tính mạng người vô tội ép bức.
Trái tim nàng lương thiện biết bao nhiêu, dù trốn ở nhân giới nàng vẫn không từ bỏ những con người kia, gặp yêu ma ở đâu là thanh trừng ở đó, không bỏ xót một kẻ nào, coi như cống hiến một chút sức hèn mọn bù đắp lại tai họa do nàng gây ra.
Người ta đồn đại nàng là yêu nữ độc ác nhất, nàng chính là nguyên nhân cho tất cả tai họa, lời đồn đua nhau cấu xé thân phận của nàng khiến không ít lần nàng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Tự do, bình yên, hạnh phúc của bản thân hay hàng trăm bách tính?
Nàng không lựa chọn được, luôn lưỡng lự mãi suốt hai năm, trốn chạy rồi chống đối, cuối cùng vẫn quay lại con đường tối tăm khi xưa.
Khóe mắt cay xòe, giọt lệ nặng trĩu lặng lẽ chảy tràn, ngón tay thon dài của hắn tự nhiên lướt qua mặt, sờ vào vệt nước mắt còn vương trên gò má của nàng.
" Ngạn Nhi ngoan...hãy nghĩ cho những người vô tội...
Lời ta nói, chưa bao giờ ta không dám làm "
Dùng mạng sống của kẻ khác đe dọa, Y Ngạn vô lực khóc nấc, sống ở nhân giới hai năm, người tốt người xấu nàng đều gặp qua, họ là người vô tội vốn không nên chịu thảm khốc.
Hắn là ma thần, ma tộc làm gì có nhân tính, hơn mười mấy vạn năm hắn kiềm chế không tàn sát bừa bãi đã là sự nhân nhượng lớn nhất. Thời gian chịu đựng lâu như vậy khó tránh khỏi máu lạnh sôi sục trở lại, chỉ cần mất khống chế hắn sẽ thật sự càn quét nhân giới, chưa kể có thể khai chiến cả thiên giới, thống nhất tam giới thuộc về mình hắn.
Thời khắc này, Y Ngạn miễn cưỡng tạm đưa ra quyết định, ích kỷ suốt hai năm dẫn đến dân chúng lầm than đủ rồi, nếu còn tiếp tục chỉ e nhân giới sẽ trở thành ma giới thứ hai.
" Tinh Vương Minh...ngươi sẽ không bao giờ có được trái tim của ta... " nàng nghẹn ngào quật cường nói.
Sự tàn khốc ép buộc nàng bị hắn giam cầm nhưng trái tim sẽ không bao giờ khuất nhục trước hắn, sẽ còn nghĩ cách thoát khỏi sự ràng buộc này.
Từ trong đôi ngươi ngập nước hắn nhìn ra tia chống đối len lỏi, bình tĩnh kéo chăn bên cạnh đắp lên thân thể trần như nhộng, sau đó với tay kéo lấy một lọn tóc của nàng khẽ vân vê, ảm đạm nói.
" Tiểu công chúa của ta, ngoan ngoãn làm ma hậu đi...
Chỉ cần nàng ở lại bên cạnh ta...nhân giới sẽ không bị ta thảo phạt nữa... "
Nàng chẳng buồn lên tiếng, lườm nguýt cặp mắt sắc sảo chòng chọc vào bộ mặt giương giương tự đắc kia, kéo ngay phần tóc của mình ra khỏi tay mất mát luyến tiếc.
Hắn mặt dầy không chịu buông tha, vương tay không yên phận tự ý vuốt ve phần xương quai xanh tinh tế, thoải mái hưởng thụ cảm giác chiến thắng hạ nhục nàng.
" Bảo bối, nàng nên phối hợp một chút đi
Nàng không đủ sức đấu lại ta đâu "
Dứt lời, hắn phẩy tay nhẹ nhàng qua cổ chân kiều xảo, một sợi xích hình thành giam cầm nàng chặt chẽ trong căn phòng này.
Xong việc, hắn hài lòng cười lạnh một tiếng, cúi đầu hôn lên gò má phiếm hồng, trông nàng không có động thái chống trải làm nội tâm có chút ngứa ngáy.
Hắn xoay lưng độc đoán rời đi, căn phòng bị khóa chặt bằng ổ khóa, còn dùng thần lực tạo nên tuyến phòng ngự cuối cùng.
Nét mặt nghiêm túc cao lãnh đột ngột thay đổi, u trầm đầy khí thế bừng bừng, chân dài sải bước miên man đến căn phòng ở cuối dãy.
....
Liễu Linh sau khi được làm trắc phi quay lại thần thái thánh nữ cao ngạo khi xưa, áo gấm trâm cài lộng lẫy, nằm nghiêng mình tận hưởng mùi thơm của hương nhài đặt gần đầu giường, còn được nữ yêu hầu hạ, bóp chân, dâng trà rót nước tận miệng.
Trong phòng Đại Hàn được trang hoàng rực rỡ, ả bắt chước hệt với Y Ngạn cho trang trí đầy hoa tươi bắt mắt, rèm màu trắng lạnh lẽo được đổi thành màu hồng phấn nhu mì, còn có cả những chuỗi ngọc thanh thúy được đính lên từng chiếc rèm lấp lánh.
Ả vốn thích khoa trương, cái gì cũng lố lăng, bình thường người khác chỉ cần một vài nữ hầu là đủ, ngay cả Y Ngạn làm chính phi cũng chỉ 2 3 người, còn ả từ ngoài cửa đến trong phòng ít nhất cũng 8 9 nữ yêu hầu cho ả.
Được phong làm trắc phi thân phận cao hơn tì nữ trước đây gấp trăm lần, còn được thánh sủng tuyệt đối của ma thần cho ả vinh hoa nên hiển nhiên mặc sức lộng hành, muốn bất kể thứ gì cũng không có một kẻ nào dám lên tiếng. Ngược lại, từ ngày ả làm trắc phi vẫn chưa từng một lần nào nhận thông phòng, chịu sự ghẻ lạnh khắp ma giới đều biết.
" Ma thần "
Tiếng của nữ yêu ngoài cửa vọng vào, Liễu Linh tai thính phản ứng nhanh nhẹn tức thì bật người dậy, ngồi nghiêm chỉnh trên giường, lườm mắt cáo ra hiệu cho đám tì nữ bên dưới đứng lên.
Cửa còn chưa mở mà nét mặt đã lộ ra vẻ phức tạp, lâu nay kẻ kia chưa từng ngó ngàng đến ả, nay lại đột nhiên đến tìm chắc chắn có chuyện, trong lòng ả thừa đoán được hắn đến vì lý do gì.
Xem ra chuyện gương Tinh Xá đã hoàn thành, đến lượt bước tiếp theo của kế hoạch, ả phải sẵn sàng chuẩn bị tinh thần đối kháng.
Thanh âm của cửa ngâm dài, bóng người ngược sáng dần dần tiến vào trong, sắc thái trên khuôn mặt Liễu Linh trong một cái nháy mắt lập tức tươi cười rạng rỡ.
" Ma thần "
Hai tay chắp ngang trước bụng, thoát tục nhún người cung nghênh hắn.
Hoa tươi trong phòng tỏa ra mùi thơm ngào ngạt lại hòa vào một thứ mùi khó ngửi kì lạ, Liễu Linh là hồ tiên mũi cực kì nhạy, ngửi ra thứ mùi ấy từ thân của nam nhân đang đi vào, tựa như mùi hương của nữ nhân lưu lại.
Mị thái trên mặt ả biến tấu liên hồi, tư tưởng không tốt liền nghĩ đến việc nam nhân kia vừa hành phòng với nữ nhân khác, còn đến tìm ả, hai tay đang chắp gắt gao kẹp chặt, cắn răng giữ bình tĩnh hết mức có thể.
Hắn bước vào tới trong, nét ngoài nghiêm túc không đổi, ánh mắt vừa lạnh vừa nóng nguy hiểm nhìn ả dò xét.
" Các ngươi lui ra ngoài hết đi! "
Giọng nói cứng như tảng băng, người vừa lui đi sắc mặt hắn lập tức đen kịt như đêm không trăng, không nhiều lời rút ngay roi ma quất thẳng vào người Liễu Linh không kịp né tránh.
" Á!!! "
Thanh âm bén nhọn trôi chảy lồng với tiếng la hét, Liễu Linh bị roi ma đánh bất ngờ ngã nhào ra sàn, một đường đỏ dài thấm qua lớp vải hồng nhạt từ vai phải xuống giữa cánh tay, mùi máu tanh nồng thoang thoảng trong không khí.
Liễu Linh choáng váng, lồm cồm trong bộ dáng nửa ngồi nửa nằm đáng thương, giọt lệ từ khóe mắt rơi ra, làn môi xinh run rẩy uất ức, hỏi.
" Ma thần...thiếp đã làm sai đều gì mà chàng ra tay với đánh như thế? "
" Ngươi còn dám mở miệng? "
Tiếng vút vụt một cái, những đốt xương trắng ngà bén nhọn đánh thẳng vào trước ngực nữ nhân kia.
" Á!!! "
Một roi tàn nhẫn không nhân nhượng sau tiếng quát tháo, mắt xếch híp nặng nề vương vài tơ máu đỏ, gân xanh khí thế nổi đầy vầng trán rộng, biểu tình trên khuôn mặt tuấn dật hung tợn hệt như ác quỷ địa ngục.
Đầu óc quay cuồng sau cú đánh, ý thức mơ màng bừng tỉnh vài phần, Liễu Linh thừa biết nguyên nhân lại vờ thỏ trắng, gian nan bò đến chân của kẻ kia, hơi nước trong mắt phiếm hồng xót xa, vương tay túm lấy vạt xiêm y, nhún nhường nói.
" Thần thiếp ngu muội...thật sự không biết mình đã làm sai ở chỗ nào? "
" Còn làm bộ làm tịch? "
Tính nóng không kiềm chế được, ghét nhất loại giả vờ giả vịt, bạch liên hoa, hắn điên máu đánh không tiếc tay, dù cho thân nữ nhi cũng không thương hoa tiếc ngọc.