" Chuyện gì thế này? " nàng tự hỏi.
Trông ma thần lúc này, dữ tận hơn mọi khi gấp trăm ngàn lần, cứ như bây giờ bao nhiêu vẻ hung tàn của hắn mới được thể hiện hết ra bên ngoài. Sắc đỏ xen với sắc đen, càng làm tăng độ lãnh khốc của hắn, sức hút tăng lên đáng kể.
Y Ngạn đứng trước thần thái ngút ngàn ấy, bỗng chốc phập phồng lo sợ, sợ đến mức không nói được, môi nhỏ mấp máy cứ như người căm.
Tinh Vương Minh biết nàng tỉnh, bấy giờ mới mở mắt ra nhìn nàng.
" A... "
Tức thì, Y Ngạn ôm lấy lồng ngực, khó thở cực kì, như có thứ gì đó đè nén lên lồng ngực của nàng, vừa khó thở vừa tức tức, tức lang truyền đến phổi và tim.
Chính cái bá khí kinh hoàng của hắn dọa cho nàng hình thành áp lực lên người, đôi mắt đỏ như máu của hắn khiến tâm trí nàng ám ảnh, không thể thở bằng mũi phải há miệng hô hấp.
Hắn nhìn nàng không chớp mắt, nghiêng đầu sang một bên, đôi môi mỏng ngậm chặt như đang nghiến răng. Điệu bộ này, cùng đôi mắt đỏ hung tàn kia, khiến không ít người nhìn thấy phải sợ khiếp vía.
Ngón tay của hắn gõ liên tục vào huyệt thái dương không ngừng, đôi mắt của hắn nhìn nàng, nhìn mà cứ mường tượng ra hắn đang soi xét tới tâm can của nàng.
Từng lớp lớp da gà đua nhau nổi lên, Y Ngạn thở cũng chẳng dám thở, hốc mắt bị khí tuất đáng sợ kia sinh ra dòng lệ nóng.
Nàng sắp khóc, muốn khóc lắm, nhưng chuyển hiểu sao hắn càng nhìn nước mắt của nàng càng chảy ngược vào trong, chỉ đọng lại trong bọng mắt ửng đỏ.
" Tinh Y Ngạn! "
Ma thần mở miệng gọi nàng, chất giọng âm trầm làm cơ thể đang lạnh trong mùa đông càng rét run.
" Tinh... " Y Ngạn nói không hết nổi, tới đó thì ngừng, tay lại ôm lấy ngực, sự sợ hãi chẳng thể giảm bớt, nhìn hắn đứng lên, sải bước lại gần mà cơ thể nàng lại cứng đờ, không nhúc nhích, chẳng thể né tránh. Đến khi hắn đến gần, nàng vẫn như một khúc củi, tùy ý hắn xét xử.
Bàn tay to lớn của hắn nâng chiếc cằm non mịn của nàng lên, ánh nhìn chết chóc xuyên thẳng vào đầu óc nàng qua đôi ngươi.
Y Ngạn sợ hãi, hai tay áp chặt vào lồng ngực, cố hít thở không khí, điều chỉnh đầu óc ngừng lại việc lo sợ.
Nhưng, nàng còn chưa kịp định thần, ma thần trước mặt nàng, bóp cằm nàng, xoay mặt nàng vào một góc cạnh đầu giường.
" Tố Như! " Y Ngạn hét lên một tiếng.
Tố Như trước mặt nàng, mặt mày bầm giập, mình đầy máu me, còn thấy da thấy thịt lẫn lộn, đôi cánh hồ điệp tơi tả gần như bị đánh sắp đứt lìa ra khỏi lưng. Đã thế, y còn bị trói quỳ trong góc tối, dật dựa cơ thể đầy thương tích, chẳng dám ngã, mắt nhắm mắt mở, the thé gọi.
" Công... " Tố Như thốt không thành tiếng.
Y Ngạn hốt hoảng, nước mắt trào ra, chẳng màn đến Tinh Vương Minh, hất tay hắn, chạy ngay sang chỗ Tố Như.
Hai đầu gối tiếp đất vang lên tiếng * bịch *, Y Ngạn ôm lấy thân Tố Như khóc nức nở lên.
" Tố Như, em bị làm sao vậy? Tố Như! "
Hai tay Y Ngạn dính đầy máu đỏ, các vết thương rỉ máu không ngừng, nàng cuống cuồng nâng mặt Tố Như.
" Tố Như, Tố Như! "
" C...ô...n... " tiếng nói không thành, phát ra âm thanh của hơi thở.
Hồ điệp nhỏ đưa mắt vô hồn nhìn nàng, cái miệng đầy máu mấp máy rồi ngậm, Tố Như ngã đầu vào trước ngực Y Ngạn, hoàn toàn mất hết sức lực, ngất lịm.
" Ma thần, Tố Như làm sai mà ngươi đánh đập em ấy chứ? " Y Ngạn tức giận, quay sang quát tháo hắn không kiêng nể.
Phần cổ của nàng bị thương, vì nói to còn cử động mạnh nên khi vừa dứt câu liền cảm thấy đau đớn, ôm lấy cổ mình, nhăn mặt nhăn mày.
Ma thần rất điềm nhiên, ngồi chễm chệ trên chiếc giường, tiếp tục dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào huyệt thái dương, xong lại chống đầu, đưa mắt sắc lẹm hướng vào cả hai.
" Ngạn Nhi...ta đã nói nếu nàng không ngoan thì Tố Như sẽ không yên thân mà...
Nàng dám tự sát trước mắt ta sao? "
Tiếng nói của hắn nhẹ nhàng, nhưng lại chứa đầy sát khí, như thể hắn đang rất muốn ăn tươi nuốt sống cả hai, nhất là với Y Ngạn, ánh mắt hắn ghê rợn đến mức chỉ cần nhìn chưa quá ba tiếng đếm, đầu óc Y Ngạn hình thành nỗi ám ảnh, tưởng tượng ra hắn đang bóp lấy đầu nàng, bóp bể cái đầu của nàng như bóp một miếng đậu hũ.
Y Ngạn run lên, biết hành động của nàng đã chọc cho hắn nổi cơn thịnh nộ, giờ đây lòng nàng không chỉ lo lắng cho Tố Như, mà còn thấy bất an cho chính bản thân mình.
" Tinh Vương Minh...ta...
Ngươi tha cho Tố Như đi...ta cầu xin ngươi... " nàng quỳ ở bên dưới, chắp tay xin hắn tha cho.
Tinh Vương Minh chẳng thèm để tâm lời cầu xin, lần này hắn không chỉ hành hạ Tố Như mà còn muốn phạt Y Ngạn, để nàng khắc cốt ghi tâm, không bao giờ dám làm phật lòng hắn thêm lần nữa.
Hắn chẳng nói chẳng rằng, rút ngay Luân Nguyệt kiếm được cất giấu từ trong lồng ngực ra.
Thứ thần khí thứ 2 của ma thần, Luân Nguyệt kiếm được rèn bằng máu và oán linh hơn 10000 năm, sức mạnh uy lực vô cùng, một nhát kiếm chém xuống dù là người hay yêu, là thần hay quỷ, đều phải tan biến, hồn xiêu phách lạc.
Y Ngạn vừa nhìn thấy hắn dùng Luân Nguyệt kiếm, dâng lên hoảng sợ lên đến đỉnh điểm, ôm ngay người Tố Như, lắc đầu liên tục.
" Không!
Tinh Vương Minh, đừng làm hại Tố Như! "
" Ta xin ngươi!
Muốn giết thì giết ta đi! " Y Ngạn sợ hắn giết Tố Như, đột ngột có dũng khí dang hai tay chắn trước người Tố Như.
Hồ điệp nhỏ không còn gì nương tựa, đổ kềnh ra đất, nằm bất động, Y Ngạn trông thấy la lên hai chữ " Tố Như " rồi quay đầu, giữ nguyên tư thế che chắn ấy.
Đồi núi trập trùng của nàng nâng lên hạ xuống theo từng nhịp thở trì trệ, nét mặt xanh rờn của nàng hiện rõ, có thể nhìn thấy nàng đang lo sợ đến mức nào.
Lần đầu tiên, Tinh Vương Minh thấy nàng gan dạ, dám ra chắn cho Tố Như, điều này khiến hắn cảm thấy thú vị, chĩa ngay mũi kiếm sắc bén của hắn chĩa ngay vào trước ngực nàng, muốn dọa nàng tránh ra.
Y Ngạn không né, mặc hai tay nàng đang run lên vì sợ hãi, nhắm mắt nhắm mũi, mạnh miệng xin hắn.
" Tinh Vương Minh, ngươi giết ta đi
Ngươi không được làm hại Tố Như
Người nào làm người đó chịu! " người nàng đang ngã dần mỗi khi nàng hé mắt nhìn lưỡi kiếm bén ngót phía trước.
Hễ, nó tiến đến, nàng lại ngã lưng, mắt nhắm mắt mở, dè chừng.
Rõ ràng, nàng vẫn còn rất nhát gan, sợ sệt như vậy lại chắn cho Tố Như, đơn giản vì nàng suy nghĩ nông cạn, muốn ma thần giết nàng, để hắn không còn chiếm đoạt nàng được nữa.
Tinh Vương Minh đọc ra hết được những ý nghĩ non nớt ấy của nàng trong đầu, cười lạnh một cái, đâu để cho nàng toại nguyện, hắn thô bạo đẩy ngã nàng sang một bên, vung kiếm xuống ngay.
" ĐỪNG!!! " Y Ngạn hét lên, bật người dậy.
" Á... " tiếng la nhỏ âm nhẹ.
Đoạn, ma thần vừa vung kiếm xuống, muốn chém chết Tố Như, Y Ngạn trông thấy, chẳng kịp nghĩ ngợi, theo phản xạ mà lao người ra chắn trước ngay lưỡi kiếm, la lên một tiếng. Lưỡi kiếm dừng ngay trên trán nàng tạo ra thanh âm bén nhọn, làm cơ thể nhỏ giật nảy một cái.
Y Ngạn hé mở đôi mắt, nuốt một ngụm nước bọt, nhìn lưỡi kiếm chỉ cách một ngón tay sẽ bổ thẳng xuống đầu nàng, dọa nàng sợ hú vía, ngồi bệch xuống ngay, đôi môi run rẩy không ngừng.
Tinh Vương Minh đã dừng tay kịp lúc, nếu hắn không tinh mắt và nhanh tay, có lẽ Y Ngạn sẽ thật sự bị hắn chẻ đôi thân thể.
" Ngạn Nhi, nàng dám chắn cho Tố Như sao? " hắn gằn giọng, lưỡi kiếm tức thì di chuyển xuống ngay ngực nàng, để mũi ngọn chạm vào lớp áo mỏng.
Cô nương bên dưới mũi kiếm, chưa hết kinh hồn, nhưng vẫn nghĩ đến che chắn cho hồ điệp kế bên, Y Ngạn lập tức đẩy mũi kiếm ra, gấp gáp ôm lấy Tố Như, vừa khóc vừa van xin hắn.
" Tinh Vương Minh, đừng làm hại Tố Như!
Ta không tự sát! Không tự sát nữa!
Đừng hại ai nữa...muốn phạt...
Muốn giết thì giết ta đi... "
Tiếng nàng uất nghẹn, nghe thật thảm thương, ma thần lập tức thu kiếm về, sẵn được thế nàng muốn cứu Tố Như, liền bày trò trừng phạt nàng, hắn không ngại vứt cho nàng một mệnh lệnh.
" Ngạn Nhi, muốn ta tha cho Tố Như...
Vậy thì ra ngoài tuyết quỳ đi! "
" Quỳ đến khi trời sáng mà nàng không ngất ta sẽ tha cho Tố Như!
Nếu nàng ngất ta sẽ chặt cánh của con bướm tinh này!
Và! Nàng cũng đừng hòng được yên thân! "
Hắn nhấn mạnh từng câu từng chữ, đôi mắt vốn có sát khí theo lời nói càng lộ ra bá khí kinh hoàng nhiều hơn, đã thế màu đỏ của con ngươi còn sáng nhẹ lên.
Y Ngạn nghe yêu cầu của hắn như sét đánh ngang tai, từ trước đến nay nàng chưa từng chịu khổ, bình thường có bị hắn phạt cùng lắm quỳ ở Thần Điện, nhịn đói mấy ngày.
Bấy giờ, bên ngoài trời đổ tuyết rồi, ở đó rất lạnh, kẻ khác có thể chống chọi với cái lạnh thấu xương nhưng Y Ngạn thì không, nàng tự biết sức lực của mình. Thân thể nàng không giống yêu ma khác, càng không mạnh mẽ như hắn, bắt nàng quỳ dưới tuyết một đêm, chắc gì nàng có thể vượt qua, đây là hắn muốn chèn ép nàng. May mắn vượt qua thì yên ổn, còn không vượt qua thì nàng và Tố Như sẽ không yên thân.
Tinh Vương Minh biết nàng thấy khó, bắt đầu bấn loạn, hắn không có ý thay đổi mệnh lệnh, muốn dùng cách này vừa phạt nàng vừa rèn giũa tính cách nhát gan trở nên kiên cường. Hắn không thể để nàng cứ mãi yếu nhược, đụng chuyện gì cũng không biết suy nghĩ kĩ lưỡng.
Nên, hắn thà cho nàng chịu khổ một thời gian rồi bù đắp lại cho nàng sau.
Công chùa nhỏ ngồi bệch bên dưới, ngẩn mặt nhìn lên nam nhân lạnh lùng như băng tuyết kia, biết mình không còn sự lựa chọn, liền đứng dậy chấp nhận hình phạt.
" Được! Ta quỳ!
Tinh Vương Minh nói lời thì giữ lấy lời! "