Y Ngạn há to miệng phản bác, cơn giận lên mức cùng cực khiến nàng chẳng tàu nào kiểm soát được lời nói, chẳng để nam nhân kia mở miệng, cái miệng nhỏ của nàng theo dòng suy nghĩ, có bao nhiêu nói ra hết bấy nhiêu.
" Tinh Vương Minh ngươi chưa từng yêu ta!
Thực tế ngươi chỉ muốn chiêm hữu ta!
Ngươi làm vậy vì cái gì?
Nhan sắc của ta hay thân xác này thỏa mãn ngươi? "
" Ngạn Nhi!
Đừng có ăn nói quá quắc...ta chưa từng yêu nàng vì những thứ đó! "
Tinh Vương Minh cay đắng, tình cảm chân thật không được công nhận, còn gán ghép là để thỏa mãn dục vọng, tức điên đến mức máu nóng dồn lên não, vài sợ gân xanh nổi trên vầng trán rộng, đôi mắt xếch không ngừng chĩa ánh nhìn tà ác vào người Y Ngạn.
" Ngạn Nhi...ta nhịn nàng đủ rồi đấy... " hắn gằn giọng gay gắt.
Bàn chân vừa nhỏm, muốn tiến đến, Y Ngạn lập tức lùi ra sau, cây trâm cầm chắc trong tay, uy hiếp hắn.
" Ngươi còn tiến tới ta đâm vào cổ ngay! "
Hắn dừng ngay bước chân, nhẫn nhịn hết mức có thể, hai chân trụ vững một chỗ, chấp tay sau hông đạo mạo liếc nhìn.
" Ngạn Nhi...ta yêu nàng nhiều như vậy tại sao tới giờ nàng vẫn không chịu hiểu chứ? "
" Yêu? " Y Ngạn nhíu mày cười khinh khi.
Nụ cười lập tức tắt ngay, gương mặt nàng bỗng chốc nghiêm túc lạ thường, phùn mang trợn mắt cay nghiệt trong tiếng nói.
" Ngươi yêu ta chỗ nào vậy? Tại sao ta lại không cảm nhận được?
Thứ tình yêu ngươi nói đó...nó ở đâu? Ở đâu vậy? "
Nam nhân kia hít lấy một hơi ảo não, không phải hắn không thể hiện tình yêu của mình cho nàng thấy, mà là Y Ngạn chưa từng để ý. Thực tế, một chút tình cảm của hắn chưa từng được nàng ngó đến một lần, dù hắn âm thầm hay công khai vẫn hoàn bằng 0.
Thử hỏi, khi nàng hỏi tình yêu của hắn ở đâu phải trả lời như thế nào? Đầu hắn bắt đầu rối lên vì nàng, phải chống đỡ lấy vầng tráng, xoa vào hai huyệt thái dương, giảm bớt căng thẳng.
" Ngạn Nhi... " hắn làu bàu, thở một hơi thật nặng trịch, đứng trước mặt nàng, cố giải bày.
" Đúng! Ta đã sai khi suốt 9 vạn năm qua ta đã đối đãi nàng như muội muội...khiến nàng...không nhận ra tình cảm của ta...
Nhưng giờ, ta sẽ không để chuyện đó lập lại đâu...ta sẽ để cho nàng thấy tình yêu của ta dành cho nàng!
Bất cứ thứ gì ta có điều cho nàng hết...ta chỉ nói lại lần cuối... "
Tiếng nói của hắn đột ngột ngừng hẳn, lấy hơi thật đầy đủ rồi tốn chúng qua ra bằng cửa miệng.
" Ngạn Nhi, ta yêu nàng...chỉ cần nàng biết như vậy là đủ... "
" Ta không cần tình yêu đó của ngươi!
Ta chỉ muốn ca ca trước đây của ta!
TA KHÔNG CẦN, TA KHÔNG CẦN!!! "
Y Ngạn uất nghẹn, tàn nhẫn đá bay tình cảm của hắn, còn dí sâu mũi nhọn vào da thịt, rỉ máu, cơ thể nàng sinh phản ứng tức thì, run lên vì đau.
" Ngạn Nhi! " hắn hô lên một tiếng, mặt mày đỏ rần, nóng lên vì hành động ngu ngốc.
" Nàng dừng lại ngay cho ta! " hắn hắng giọng ra lệnh.
Cô nương giữ khư khư cây trầm, chẳng buồn nghe, tiếp tục bộc bạch căm phẫn trong lòng.
" Tinh Vương Minh, ta không cần tình yêu của ngươi...ta kinh tởm ngươi...
Thứ tình yêu của ngươi...mấy ai có thể hạnh phúc chứ? " nàng chất vấn hắn, chẳng cần câu trả lời.
Nước mắt chua chát cứ thế chảy tràn khuôn mặt ửng đỏ, Y Ngạn chỉ tay vào mặt hắn không nể nang mà mắng.
" Tinh Vương Minh ngươi là kẻ độc ác!
Thánh nữ Liễu Linh thích ngươi lắm, ngươi đối xử với thánh nữ ra sao?
Chê bai, bắt ép làm tì nữ, còn ta...ngươi lại đọa đày...đây gọi là ' yêu ' của ngươi sao? "
" Ngạn Nhi, chuyện giữ ta và thánh nữ vốn không liên quan gì với nhau
Ta không yêu nàng ta, sao nàng có thể gộp lại nói chung chứ?
Người ta yêu là nàng...là nàng không chịu yên phận bắt buộc ta phải mạnh tay với nàng! "
" CÓ AI CƯỠNG ĐOẠT MUỘI MUỘI CỦA MÌNH NHƯ NGƯƠI KHÔNG? "
Lời của Tinh Vương Minh còn chưa nói hết, Y Ngạn mất kiên nhẫn nhảy vào họng hắn cướp lời một cách trắng trợn, còn dọa hắn bằng cách dí mũi nhọn kia vào sâu, kéo theo máu đỏ chảy dài từ cổ nhỏ xuống vành ngực.
Lúc này, Y Ngạn rất đau, tay run lên thấy rõ bằng mắt thường, nước da và sắt mặt lập tức xanh rờn như người bệnh nặng, đau đớn đến vậy mà nàng vẫn ngoan cố, cầm chắt cây trâm ấy chĩa vào cổ không buông.
" Ngươi cưỡng đoạt ta, hại người ta yêu còn muốn ta yên phận sao?
Tinh Vương Minh ngươi đúng là kẻ ích kỷ! " Y Ngạn tiếp tục mắng nhiếc.
Ma thần ấm ức, liếm môi nén cơn giận, càng nén càng lên trào, đạt giới hạn, hắn hô to tiếng nói gắt gỏng về phía nàng.
" Ngạn Nhi...buông cây trâm ra...
Nàng dám làm bậy ta giết Hữu Bạch ngoài đó! " hắn đem Hữu Bạch ra đe dọa.
Nam nhân kia luôn là điểm yếu, đánh động đến Y Ngạn, hễ nghe đến Hữu Bạch, Y Ngạn lại không dám hành động lỗ mãng. Tay chỉ có thể cầm chắc cây trâm, không dám đâm vào cổ, mạnh miệng hăm dọa ngược lại hắn.
" Ngươi dám đụng vào một sợi tóc của Hữu Bạch ta sẽ hủy chân thân của mình...tiêu biến để ngươi cả đời này không có được ta! "
" Nàng dám!!! " hắn nổi điên lên, phất tay tung thần lực.
Y Ngạn lúc này ý chí kiên cường chưa từng có, thấy chiêu bay đến, nàng dùng chính thần lực của mình chống đối.
Thần lực của nàng lúc nổi giận, mãnh mẽ và quyết đoán, một phẩy tay nhẹ nhàng phá tan thần lực của hắn. Khi này Y Ngạn vẫn còn chưa nhận thần lực tiềm ẩn bên trong, tất cả sự tập trung của nàng đều nhắm đến nam nhân trước mặt.
Ma thần chứng kiến nàng chống trả không sợ sệt, biết sức mạnh của nàng tăng lên khó mà tiếp cận, hắn không dám manh động, hạ mình nhún nhường nàng vài phần.
" Ngạn Nhi, bỏ cây trâm xuống đi
Ta sẽ cho nàng gặp Hữu Bạch! " giọng nói của hắn nhỏ nhẹ, rót mật vào tai.
" Cho ta gặp Hữu Bạch...? "
" Ngươi không lừa ta? " Y Ngạn làu bàu, non kém dễ dàng mắc bẫy.
Nhắc đến Hữu Bạch nàng lại dao động, thấy nam nhân trước mặt nàng gật đầu, thu lại dáng vẻ tức giận của mình, cánh tay của Y Ngạn cũng dần buông lỏng, mất tập trung.
Tinh Vương Minh nhanh tay lẹ mắt, bắt ngay cơ hội tức thì, nhanh như chớp, tóm cây trâm trong tay Y Ngạn, giựt ra.
" Á!!! "
Công chúa nhỏ không kịp trở tay, mất trâm còn bị hắn bóp cổ, đập thân nàng vào một cái cột gần đó. Y Ngạn vừa mở mắt, màu đỏ giận dữ không còn, trong đôi ngươi đen nhánh của nàng dâng lên sự thấp thỏm.
" Tinh Vương Minh...buông ta ra... " cô nương hoảng loạn kéo tay hắn, sức lực đột nhiên yếu đi, không thể làm thương hại hắn.
Ở trước mặt nàng, hắn cầm cây trâm bạc, bẻ gãy làm đôi, bàn tay gồng lên khiến cái cổ bé xinh co bóp, di chuyển nuốt nước bọt không ngừng. Tuy hắn không bóp Y Ngạn đến ngạt thở, nhưng với sức lực mạnh mẽ của hắn, áp đảo nàng phải há miệng hô hấp.
" Ngạn Nhi, từ giờ đừng mơ ta cho nàng cài một cây trâm nào lên đầu!
Dám dùng nó uy hiếp ta sao?
Nàng chờ thêm 10 kiếp nữa đi!!! " hắn gắt gỏng, vứt mảnh trâm gãy xuống đất, quẹt đi vệt máu lan trên người Y Ngạn.
" Buông ta ra, ngươi là đồ lừa đảo! " Y Ngạn mắng mỏ, đập tay vào người hắn, còn dùng thần lực đánh hắn.
Nhưng, bấy giờ nàng như trở về bình thường, thần yếu xìu, đánh ra điều bị hắn búng nhẹ ngón tay liền tan biến.
" Ta không bao giờ lừa nàng cả...nàng muốn gặp Hữu Bạch đúng không?
Được! Ta cho nàng gặp hắn! "
Còn chưa kịp tiếp thu, cơ thể Y Ngạn đột ngột bị bế xốc lên, hắn nói xong vội bòng nàng lên, làm nàng sợ điếng người, đánh vào vai hắn * bộp bộp *.
" Tinh Vương Minh, thả ta xuống! Ngươi lại muốn gì nữa? " Y Ngạn nghĩ đến việc hắn lại muốn cưỡng đoạt nàng, điên cuồng đánh vào người hắn.
" Im! Ta đưa nàng ra đó xem người tình của nàng cho thỏa lòng nàng! " hắn đáp một cách ảm đạm, mặc nàng đánh, cứ thế bế nàng ra Thần Điện.
Ngay trước cổng lớn, Hữu Bạch bị bắt quỳ dưới tuyết, hai chân y chôn vùi dưới lớp tuyết trắng, đôi môi khô khốc, nứt nẻ vì cái giá lạnh, đôi mắt y chẳng thể mở nổi, bị lớp tuyết phủ trắng lên hàng mi ngắn, từ đầu tới chân đều trắng xóa.
Hữu Bạch gục đầu quỳ đó không run rẩy, dường như toàn thân y đều bị tê cứng, cảm giá lạnh lẽo không bằng nỗi đau trong tim y.
Tinh Vương Minh bế cô nương trong tay, đứng xa một khoảng, chỉ để nàng đủ nhìn thấy người mình yêu chịu đọa đày.
Nước mắt lạnh lẽo ầng ậng trong hốc mắt, bàn tay vô thức cào cấu vào trước ngực hắn, Y Ngạn mấp máy làn môi có chút sưng sưng, không dám gọi lớn.
" Hữu Bạch... "
Thanh âm quặn thắt, Y Ngạn ngẩn mặt, hai mắt đỏ hoe nhìn nam nhân đang bòng nàng, cất tiếng yếu mềm, thê lương.
" Tinh Vương Minh, ngươi tha cho chàng ấy đi...
Ngươi có được ta rồi mà...đừng đọa đày người khác nữa...
Từ giờ ta sẽ nghe lời ngươi... "
" Nàng đau lòng sao? "
Hắn chau mày khó chịu, lườm nguýt với cô nương nhỏ.
Y Ngạn không dám trả lời câu hỏi ấy, sợ làm phật lòng hắn, Hữu Bạch sẽ còn chết nhanh hơn, nàng cúi đầu yếu nhược xin tiếp.
" Tinh Vương Minh...ngươi tha cho chàng ấy đi...ngươi muốn gì ta cũng đồng ý hết... "
Hắn chẳng buồn đáp, tuyệt tình đứng yên cho Y Ngạn xem người mình yêu bị tuyết vùi thân, thân xác gầy gò kia dường như đạt cực hạn, dật dựa vài cái ngã ngay ra tuyết trắng.
" Hữu Bạch!!! " Y Ngạn hô lên.
Đầu óc nàng hoàn toàn quên luôn bản thân đang yếu thế, lao ra khỏi vòng tay của hắn, đạp gió tới chỗ của Hữu Bạch, để lại phía sau một nam nhân với hụt vạt áo của nàng trông thật cay cú.
" Ngạn Nhi... " hắn nghiến răng.
" Hữu Bạch! "
Y Ngạn đáp đất, đỡ lấy Hữu Bạch đang lạnh lẽo ngồi dậy, lay gọi y không có phản hồi.
" Hữu Bạch, chàng tỉnh dậy đi! Hữu Bạch đừng làm ta sợ... "
Cái miệng nhỏ hối hả, Y Ngạn xướt mướt, cay đắng ôm lấy Hữu Bạch mà không hề để ý, còn có một nam nhân khác đứng cạnh nàng điên tiết lên.