Tiếng nói kinh hoàng văng vẳng trong đầu, Tinh Y Ngạn giật mình trong cơn ác mộng, hai mắt hồ ly mở to như mắt ếch, trần nhà còn treo đầy vải đỏ thu vào đôi ngươi của nàng.
Trải qua một đêm hành xác, đầu óc Y Ngạn lúc này vẫn còn trống rỗng, hình ảnh nàng bị c.ưỡng bức dần dần lấp đầy tâm trí, nước mắt lạnh toát âm thầm chạy dọc ra chân tóc, Y Ngạn thở hổn hển, há miệng hô hấp.
Phần ngực của nàng còn đang cảm nhận được, thứ gì đó nặng nề đè lên, đó là cánh tay, bàn tay to lớn có chút thô ráp còn đang tham lam bóp lấy ngực phải của nàng, bóp rất chặt, như sợ mất, làm nó méo mó, chẳng còn rõ hình dạng.
" Không... "
Y Ngạn lẩm bẩm, môi run run cùng cực, giật mình ngồi bật dậy, kéo lấy chiếc chăn che cơ thể trần như nhộng. Hai mắt ướt đẫm đảo một vòng trong căn phòng ngột ngạt, quần áo nằm ngổn ngang bên dưới, nàng lại thu ánh nhìn qua cạnh giường.
Ma thần nằm cạnh, nghiêng người không mảnh vải, múi cơ cuồn cuộn bị tóc xõa lên, hắn vẫn còn đang ngủ ngon lành, cả gương mặt của hắn đều lộ ra sự thỏa mãn chưa từng có, môi của hắn còn đang cong mãn nguyện.
" Không... " Y Ngạn nấc lên, tiếng uất nghẹn, chẳng thể gào thét.
Nàng ngó xuống thân thể mình, dấu vết hoan ái vẫn còn lưu đầy trên người nàng, xanh, tím, đỏ gì đều có đủ, trước bầu ngực căng tròn còn có hình xăm của giao long ôm hoa bỉ ngạn đỏ, hình xăm đánh dấu thân thể nàng thuộc về ma thần.
Chưa hết, dưới mông nàng, trên tấm nệm đỏ, có một tấm khăn trắng, bị nhăn nhúm, lưu vết máu đỏ hồng đã khô đập vào mắt. Đó là vết máu minh chứng cho sự trong trắng của nàng.
Ngày tân hôn, đáng lẽ thứ này của nàng phải dành cho Hữu Bạch, vậy mà giờ đây, hơi ấm, thân thể, bất cứ thứ gì trên người nàng đều bị kẻ tàn bạo kia cướp sạch.
Ma thần đã lấy đi đời cô nương, biến nàng thành một đóa hoa dính toàn thứ bẩn thỉu của hắn.
Y Ngạn cắn lấy môi, ôm lấy đầu mình lắc đến chóng mặt, từ một công chúa được ma thần yêu thương, bỗng chốc trở thành ma hậu, ca ca mà nàng kính trọng trở thành phu quân của nàng.
Đả kích này hoàn toàn đập nát tâm trí nàng, chỉ muốn phủi bỏ tất cả những gì đã xảy ra, nàng lùi ra xa, vô tình té xuống dưới đất, không cảm nhận được cơn đau, nàng lùi đến khi tay chạm vào mớ hỷ phục mới dừng lại.
Gã nam nhân vẫn còn ngủ say, trời đã sáng, Y Ngạn cảm nhận cuối cùng mình cũng có lại thần lực, tức tốc nhặt lấy quần áo tả tơi bên cạnh mặc vào, thừa cơ hội này trốn đi.
Vào lúc này, nàng chỉ muốn trở về với Hữu Bạch, muốn tránh xa ma thần tàn bạo kia, nàng không chần chừ lập tức dùng thần lực, phá đi thần lực giam lỏng của hắn trên căn phòng này, rời khỏi đó một cách bình yên.
Bên ngoài cổng Ma Vực.
Tiếng đánh nhau vẫn còn vang lên, Liễu Linh và Hữu Bạch đánh với Lưu Ly và Hà Đức, tới tận sáng vẫn chưa dừng lại.
Lưu Ly và Hà Đức là hộ pháp tài giỏi, cả hai chỉ thua cho ma thần, nên, đối với việc giao đấu với người của thiên giới và nhân giới, không hề làm khó được họ.
Ngược lại, Hữu Bạch là người phàm, không chống đỡ được bao lâu, dù y có tài giỏi thì cũng dần kiệt sức lực. Còn, Liễu Linh, mang danh là thánh nữ, nhưng đạo hạnh của ả non kém, ả chỉ mới tu hành hơn 5 vạn năm, hoàn toàn không phải là đối thủ của hai người kia, ả cầm cự được tới trời sáng cũng do họ nương tay.
" Thánh nữ! Thái tử!
Hai người không thể bước vào ma giới! Đừng có ngoan cố nữa!
Hai người còn làm loạn, bọn ta không nhân nhượng nữa đâu đấy! " Lưu Ly có lòng nhắc nhở.
Liễu Linh hiếu chiến không nhượng bộ, muốn tấn công bị Hữu Bạch ở cạnh ngăn lại ngay.
Hữu Bạch biết sức mình, cũng nhìn rõ được tình hình lúc này, càng đánh người thiệt là y và Liễu Linh, dựa vào con mắt biết quan sát của bản thân, Hữu Bạch nhìn trời đã sáng, đến lúc dừng lại trận chiến, dùng lời ngăn Liễu Linh.
" Thánh nữ, đừng đánh nữa!
Trời sáng rồi! "
Thánh nữ Liễu Linh nghe hai chữ " trời sáng " mới chịu ngừng tay.
Trời sáng, đồng nghĩa với việc họ có thể tìm ma thần nói chuyện, Liễu Linh không bỏ qua thời gian này, cao giọng, huênh hoang về phía hai hộ pháp kia.
" Trời đã sáng! Ma thần chắc đã dậy!
Hai ngươi hãy vào trong báo cáo đi! "
Ả tùy ý ra lệnh, cứ như xem mình là ma hậu thật sự, nói xong còn hếch mặt liếc xéo hai người kia, bao nhiêu vẻ đoan trang, nhu mì của ả điều biến mất hết.
Như đã nói, trời sáng Hữu Bạch và Liễu Linh mới được tìm ma thần, Lưu Ly và Hà Đức lúc này không thể ngăn nữa, đành im lặng quay vào, báo cáo với ma thần.
Cả hai vừa đi không lâu, một làn gió mang theo mùi hương của hoa đào, ùa vào Hữu Bạch và Liễu Linh đang đứng ngoài cổng Ma Vực, Y Ngạn hiện thân sau làn gió ấy.
" Hữu Bạch! "
Y Ngạn vừa gặp lại người tình, nhào ngay vào lòng Hữu Bạch, khóc lớn. Khi nãy, lúc nàng trốn khỏi căn phòng đáng sợ kia, ra đến đây bắt gặp Hữu Bạch, như nhưng nhìn thấy tia hy vọng, lập tức đến bên y.
" Hữu Bạch...Hữu Bạch...Hữu Bạch! " Y Ngạn lắp ba lắp bắp gọi tên y, ôm chặt người nam nhân kia, nước mắt đầm đìa thấm ướt cả vai áo của người ấy.
Hữu Bạch ôm công chúa nhỏ trong lòng, mừng rỡ không tả xiết, bàn tay không nhịn được vuốt lên mái tóc của nàng, rồi y nhanh chóng đẩy người nàng ra, quan sát.
" Ngạn Nhi, nàng bị làm sao vậy? Sao lại ở đây?
Nàng biết ta lo cho nàng lắm không? " Hữu Bạch nhỏ giọng hỏi.
Nhìn Y Ngạn, mặc hỷ phục rách rưới, đầu tóc bù xù, còn đâu công chúa cao quý ngày nào, nàng bây giờ cứ như ăn mày, lượm thượm, trên người còn tỏa ra cái mùi gì đó rất khó ngửi.
" Hữu Bạch, Hữu Bạch cứu ta! " Y Ngạn ríu rít, nói suýt cắn vào lưỡi, hai tay luống cuống, nắm lấy vạt tay áo của Hữu Bạch.
" Cứu nàng? Ngạn Nhi, nàng bị làm sao vậy? "
Hàng chân mày rậm của Hữu Bạch không khỏi nhíu chặt, y không hiểu Y Ngạn đang nói đến chuyện gì, trông nàng hớt hải, bộ dạng sợ sệt lên cùng cực làm lòng y sốt sắng, tra hỏi.
" Ngạn Nhi, nàng bị làm sao vậy? Ai ức hiếp nàng ư? "
Trước lời tra hỏi của Hữu Bạch, Y Ngạn cuống cuồng lên, hai tay quơ quào lung tung, miệng nhỏ chỉ lặp được từ " ta " không ngớt. Nghĩ đến bản thân bị ô nhục, cơn uất nghẹn làm lời nàng đứng lại ở cuốn họng.
Liễu Linh và Hữu Bạch chứng kiến, đều bày ra nét mặt khó hiểu, cô nương trước mặt họ, hai mắt đỏ hoe, bọng mắt sưng húp như khóc cả đêm. Hữu Bạch còn nhìn thấy trên cổ và trước xương quai của Y Ngạn, có vài dấu bầm, y tưởng nhầm nàng bị đánh, hấp tấp tra cho ra nhẽ.
" Ngạn Nhi, nàng bị đánh sao? Ma thần đánh nàng? Có phải ma thần đánh nàng không? " Hữu Bạch bắt hai tay nhỏ, lay mạnh.
" Không! Không! "
Y Ngạn lắc đầu phủ nhận, chẳng biết nên nói sao, sự thật kia quá khủng khiếp, ám ảnh quấn lấy đầu óc nàng, nước mắt theo dòng cảm xúc tuông không ngừng nghỉ. Nàng khóc lớn hơn, hô hấp bằng miệng, gạt phăng tay Hữu Bạch ra, ôm lấy thân mình.
Liễu Linh thấy nàng hoảng, liền tới gần, xoa lên bắp tay nhỏ bé, dùng sự dịu dàng của mình, trấn an công chúa nhỏ.
" Công chúa, bình tĩnh nào! Có ta ở đây, không ai làm hại được muội đâu! "
" Thánh nữ... " Y Ngạn nấc lên, càng nghĩ càng đau đớn.
Nàng hoảng, người khác cũng rối theo, Liễu Linh phải từ từ, nhỏ tiếng hỏi han, biết rõ nguyên nhân mới giải quyết được cho công chúa nhỏ.
" Công chúa, thật ra đã xảy ra chuyện gì?
Sao muội lại về ma giới?
Còn nữa, sao ta lại bị đưa đến nhân giới? Có phải cỗ xe của ma giới có vấn đề không? "
" Xe có vấn đề... "
Làm gì có cỗ xa nào có vấn đề, tất cả mọi chuyện đều do ma thần kia sắp xếp, hoán đổi Y Ngạn với Liễu Linh.
Công chúa nhỏ nghe tới đó liền kích động, mếu máo với Hữu Bạch, nói những lời chẳng rõ đầu đuôi.
" Hữu Bạch, đưa ta về...đưa ta về nhân giới...
Ca...ca...ma thần... "
" Hắn điên rồi!!! " nàng mấp máy câu nói ấy, nhưng lại nhấn mạnh vào từng chữ.
" Ma thần bị điên? "
Hữu Bạch và Liễu Linh bị Y Ngạn xoay vòng, chẳng rõ đầu đuôi, đứng đó há mồm nhìn cô nương có chút không bình thường kia, trông Y Ngạn mới giống người điên hơn.
" Ngạn Nhi, nàng rốt cuộc bị làm sao vậy? " Hữu Bạch gặng hỏi.
Y Ngạn hoàn toàn mất kiên nhẫn, chẳng đủ tâm trí trả lời vô số câu hỏi từ nãy giờ, nàng phải rời khỏi nơi này trước khi Tinh Vương Minh phát giác.
" Đi, Hữu Bạch! Đưa ta rời khỏi nơi này!
Đi mau! Còn ở đây hắn sẽ đến! " nàng kéo ngay Hữu Bạc, vừa đi vừa hấp tấp nói.
Lần đầu trông thấy Y Ngạn mất bình tĩnh, lôi kéo Hữu Bạch đang ngớ người, bước chân khẩn trương chưa từng có, Hữu Bạch ở phía sau phải liên tục khuyên nàng.
" Ngạn Nhi, có chuyện gì xảy ra vậy? Thật ra nàng bị làm sao vậy?
Mau nói ta nghe đi, ta sẽ đòi lại công bằng cho nàng! "
" Đi, đi mau! " Y Ngạn bỏ ngoài tai lời của Hữu Bạch, cứ kéo lấy y ở phía sau.
Liễu Linh nhìn cả hai, sắc mặt méo mó khó tả, ngay cả bản thân ả cũng chẳng kịp tiếp thu mọi chuyện, giương mắt nhìn, người thì khẩn trương, kẻ thì níu kéo.
Vào lúc này...
" Tinh Y Ngạn! "
Giọng nói man rợ bất thình lình truyền đến, cản bước công chúa nhỏ.
Y Ngạn lập tức khựng lại, toàn thân sinh phản ứng, run rẩy, cả tay đang lôi kéo Hữu Bạch cũng buông tay tức thì, Y Ngạn hoảng sợ, quay người núp sau lưng Hữu Bạch.
Cùng với tiếng nói vừa phát ra, ma thần đứng ngay cửa Ma Vực, hướng ánh nhìn chết chóc vào người Hữu Bạch. Hắn khoác trên mình bộ xiêm y đen óng ánh, điểm thêm hình giao long được thêu bằng chỉ bạc, kim quan cài tóc gọn gàn, lãnh đạm sải bước phóng khoáng.