Y Ngạn nức nở, bị hắn thu hẹp phạm vi trong vòng tay hắn, xoay đâu cũng không thoát được, còn bị hắn cố ý ép ngực hắn lên ngực nàng, khó thở cực kì.
" Ngạn Nhi, chiều ta 1 lần này thôi...ta sẽ cho nàng nghỉ ngơi 5 ngày... " hắn thì thào vào tai nàng, rồi ngậm lấy trái tai mềm mại.
" Đừng mà...ta thực sự không thể...ngươi tha cho ta đi... " Y Ngạn kêu gào, rút tay không được.
Hắn cường thế dùng thần lực trói hai tay nàng lại, hung hăng luồng tay xuống phía dưới kéo quần của nàng ra, thân dưới trống trơn. Hắn mặc nàng la gào thống khổ, chẳng cần cởi hết đồ trên người nàng và hắn, hắn chỉ kéo quần xuống gối, rồi tách chân thon thả ra.
Đang chuẩn bị hành xử thì định bất ngờ bên ngoài vang lên tiếng gọi của một nữ yêu phá đám.
" Ma thần! "
" Có chuyện gì? " hắn tụt hứng, hắng giọng ra bên ngoài.
Nữ yêu nghe chất giọng đanh thép, vội vội vàng vàng báo cáo.
" Thưa ma thần...thánh nữ Liễu Linh của thiên giới đến tìm ngài có chuyện ạ! "
" Thánh nữ? " hắn nhíu mày.
Chuyện tốt tự dưng bị phá hủy, chẳng biết thánh nữ kia đến làm gì, hắn lạnh lùng cất tiếng đuổi đi.
" Nói với thánh nữ ta đang bận! Bảo nàng ta khi khác hẳn đến! "
" Đừng!!! " Y Ngạn hô lên một tiếng ngăn cản nữ yêu ở bên ngoài, rồi gấp gáp nói.
" Tinh Vương Minh, ngươi không thể để thánh nữ cất công tới đây rồi về như vậy được!
Như vậy là không nể mặt người của thiên giới... "
Như vớ được bùa hộ mệnh, nàng tìm đại lí do đuổi hắn đi, nhân cơ hội hắn đang mất tập trung, nàng luồn lách ra khỏi thân hắn, lùi vào một góc giường.
Thứ đáng sợ kia đang ngẩn cao đầu sao lớp vải mỏng, Y Ngạn tá hỏa khi nhìn thấy nó, càng ra sức đuổi hắn đi hơn.
" Tinh Vương Minh, thánh nữ tìm ngươi chắc chắn là có chuyện...ngươi...ngươi không thể không nể mặt người khác được...
Dù sao...Liễu Linh...Liễu Linh cũng là thánh nữ của thiên giới, tiếng tăm không nhỏ...ngươi nên ra đó đi... "
" Bảo với thánh nữ chờ ta một chút! " hắn hướng mắt khó chịu vào Y Ngạn, to giọng ra với nữ yêu ở bên ngoài.
Còn tưởng rằng hắn phải chỉn chu lại xiêm y để ra đó, ai mà ngờ hắn túm lấy cổ chân Y Ngạn, kéo nàng về, đè nàng dưới thân hắn làm nàng hoảng lên đỉnh điểm.
" Tinh Vương Minh ngươi làm gì vậy? Mau buông ta ra! " Y Ngạn đấm cả đôi tay bị trói vào ngực hắn.
Với một bàn tay, hắn tóm gọn cả đôi tay ấy của nàng, tay kia tiện thể nâng chiếc cằm tinh xảo của nàng lên, gằn giọng nói.
" Ngạn Nhi, đừng có nghĩ có thánh nữ đến tìm thì nàng có thể thoát...
Giữ gìn hơi sức để thở đi! "
" Không...thánh nữ đang đợi ngươi đó...ra đó đi...tối ta sẽ ngoan ngoãn bù lại cho người! "
Cô nương ra sức thuyết phục, hốc mắt ướt át lệ sợ hãi.
Tinh Vương Minh vờ như kẻ điếc, nhếch mép cười khinh, đê tiện mà nói.
" Ta sẽ làm nhanh rồi ra gặp thánh nữ sau...nàng bớt phí lời đi...
Sáng hay tối gì...lúc nào ta muốn thì nào phải hầu hạ ta lúc đó...ai bảo nàng quyến rũ ta... "
" Không! Ta không có quyến rũ ngươi!
Đồ hèn hạ, bỏ ta ra! " Y Ngạn lớn tiếng mắng mỏ, mềm không được lại cứng lên, to gan lớn mật chống đối hắn.
Nhưng, dù nàng có làm gì thì cũng vô dụng, bởi nàng đang bị hắn trói, cầu xin hay phản kháng chỉ tổ làm tắng cơn hưng phấn trong người hắn.
Hai chân thon bị tách ra, quấn quanh phần hông to, hắn một đường đi thẳng vào trong, chẳng cần dạo đầu, cứ thế hạ thân nhấp liên tục.
Cơn đau xé rách đi qua tiếp theo là sự kích thích khủng khiếp ở bên dưới, đóa hoa diễm lệ không ngừng hút chặt con hải sâm to béo, tiếp nhận một cách nhiệt tình, cơ thể của Y Ngạn không làm chủ được hành động thích hắn hơn so với suy nghĩ, bên dưới càng lúc càng tiết ra nhiều mật ngọt.
Tuy nhiên, từ hôm qua đến giờ đây là lần quan hệ thứ 5, Y Ngạn rất nhanh mất sức, nằm xụi lơ ngửa cổ cố hít lấy dưỡng khí, tùy ý nam nhân kia hoành hành trên thân nàng.
Hắn chăm chỉ như một chú ông thợ, cực lực nhấp hông, thi thoảng kéo lấy mớ vải vướng víu ở bên dưới nhìn xuống, vùng giao thoa không một kẽ hở, môi nhếch lên nụ cười chiến thắng.
" Ngạn Nhi...ngọt thật...nàng bảo ta làm sao có thể nhịn được đây?
Không ăn nàng...ta thành kẻ ngu nhất trên đời... " tiếng hắn hạ lưu, dơ bẩn tai người nghe, rồi cắn lấy vành môi dưới theo hơi thở xuyên vào thật mạnh.
" Đồ khốn nạn! " Y Ngạn thầm mắng.
Những cú thúc sâu tách hết lớp thịt non mềm, chạm đến nơi sâu nhất trong cơ thể, nhói nhói và co bóp khó chịu, khiến Y Ngạn quên cả thở, rùng mình chẳng thể nào cất nên lời.
Hai cánh hoa sưng đỏ, hỗn tạp chất lỏng chảy kín hết cửa hoa, hắn không vạch áo yếm của nàng, chỉ xoa nắn đôi gò bồng qua lớp vải, bên dưới thật chăm chỉ làm việc.
" Aaaa... " Y Ngạn liên tục ưỡn người khổ sở kêu rên, tự bấu lấy chính tay mình, đau đớn trong tim cắn môi bật máu.
* Hộc...hộc...hộc... *
Vầng trán rộng lấm tấm những giọt mồ hôi nhễ nhại, lần này hắn làm rất nhanh, không thô bạo, kĩ năng thuần thục làm hắn và nàng điều đạt được khoái cảm.
Nước mắt của Y Ngạn chảy không ngừng, còn sức để khóc càng làm hắn tăng thêm phần chiếm lĩnh, ở trên thân nàng ngạo nghễ nói.
" Ngạn Nhi, khóc cái gì?
Đóa hoa nhỏ này chỉ ta mới có thể làm, nhớ kỹ! Không cho tên nam nhân nào mơ tưởng tới!
Ta là phu quân của nàng, dám cho kẻ khác ta băm vằm! "
" Ngươi...đúng là...tên điên... " tiếng nàng yếu ớt nghe không rõ ràng, nghĩ hắn vì ghen mà phát tiết lên người nàng, đau hận đan xen, uất hận càng nhiều càng phải cố đè nén.
Nàng không thể làm khác, hắn không hài lòng sẽ làm hại người nàng yêu, Hữu Bạch vẫn còn trong tay hắn. Nghĩ đến đó, nàng cắn môi không biết bao nhiêu lần, máu chảy ra điều bị nàng nuốt vào trong.
Hắn làm như ma vương, dục hỏa nhét đầy trong hoa viên chật hẹp, trướng muốn nứt ra, nàng bị hắn đâm hoa cả mắt, mồ hôi hỗn độn. Hắn ngừng lại một lúc, rút ra, nhìn nàng còn sức giãy giụa từ chối mà không cam lòng, càng vặn vẹo biến thái muốn tiếp tục chiếm giữ lấy nàng.
Khuôn mặt yêu diễm tươi cười đắc ý làm nàng run sợ, hắn lại tiếp tục nhét dị vật vào bên trong, mỗi lần nhét vào rút ra thúc mạnh khiến mật ngọt văng khắp nơi.
" Ưm... " Y Ngạn sắp hóa điên vì kích thích.
Sắc mặt nàng đỏ bừng, nước mắt ướt đầy mặt yếu ớt, thân thể nàng ngoan ngoãn đón nhận lực va chạm phiêu diêu của hắn.
Mặc kệ nàng có hành động hay ý nghĩ kháng cự thế nào, hắn không quan tâm, chỉ nhanh chóng nhiệt liệt cắn nuốt nàng.
Tầng lớp mị thịt non khẩn trương kẹp lấy cái chày vừa đau vừa sướng, nóng bỏng thúc vào rồi lại rút ra điên cuồng, hương vị ngọt ngào khiến hắn mất hồn.
" Ưm...thật là... "
Hắn muốn mắng, cố kiềm đem thứ thô to kia cắm tràn đầy hoa nhỏ, mật ngọt tràn lan ra bên ngoài.
Y Ngạn càng giãy giụa, hắn nhấp càng nhiệt mạnh, vật ấm nóng cường ngạnh thô tráng, gãi đúng chô ngứa mềm yếu mẫn cảm, c.ưỡng bức nàng phát ra thanh âm rên rền thẹn thùng, hai chân vô lực để trên hông hắn, đón nhận mỗi cú đâm vào khiến nàng muốn ngộp thở.
" A...đồ độc ác... "
Tinh Vương Minh bị mắng như vậy lại càng vui vẻ, tiếng nàng nhỏ nhẹ vô lực, kèm theo tiếng khóc ngâm nga thấu đến tận tâm, chưa bao giờ hắn thấy nhẹ nhàng kích thích như lúc này.
Hắn sinh là ma thần, tính d.ục tà tứ ngấm sâu trong xương tuỷ, vì nàng mà giả nhân giả nghĩa suốt hàng vạn năm nay, hiện tại có thể trút bỏ lớp mặt nạ thì càng thoải mái.
" Ưm...bảo bối mắng dễ nghe, khóc nghe càng thích "
Nữ nhân xinh đẹp nước mắt vòng quanh càng diễm lệ, trên cổ nhỏ trắng nõn nổi lên đầy vết xanh tím, tuy nhìn đáng thương nhưng hắn còn chưa có đạt tới cao trào, làm sao có thể tha cho nàng.
" Nàng còn dám nghĩ đến nam nhân khác nữa không? "
Tinh Vương Minh cười nhạo, trên gương mặt tuấn tú hoàn mỹ đầy mồ hôi đầm đìa vì vận động mãnh liệt, cánh tay rắn chắc chống trụ trên người Y Ngạn cuồng dã đ.ộng tình.
Đóa hoa mềm yếu bị hắn tàn nhẫn đâm sâm vào tận đỉnh, thịt trong mềm nóng hơn bất cứ chỗ nào, nữ nhân phía dưới cả người run rẩy, nàng càng sợ hãi với khoái cảm nảy sinh của bản thân, không nhịn được mà rên, thanh âm đứt quãng.
" Nhớ kỹ, từ nay còn tơ tưởng kẻ khác ta sẽ cho nàng không thể bước xuống giường! " hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Rất nhanh, trải qua hàng chục cái đâm, hắn sung sướng cực hạn, bóp lấy kiều mông xinh của nàng, nâng lên một chân đặt lên vai rộng, tay kia tách chân còn lại dang rộng hơn, nắm chặt lấy đùi thon gấp rút nhấp hông phóng thích toàn bộ tinh hoa vào trong.
" A~ " hắn ngân lên hơi thở nặng trịch.
Y Ngạn trong vô thức nâng cao kiều mông, giật giật vài cái tiếp nhận tất cả, còn cảm nhận được chất lỏng nóng bỏng như dòng suối rót vào, người nàng đổ đầy mồ hôi hột, hai mắt lờ đờ chỉ muốn nhắm chặt.
Hắn đặt lên gò má ướt đẫm nụ hôn, mặc dù trận hoan ái này diễn ra không lâu, và có lẽ không thỏa mãn hết được nhu cầu khủng khiếp của hắn, nhưng bắt buộc hắn phải dừng lại đi gặp người của thiên giới, tạm tha cho nàng.
Vật ấm nóng của hắn rút ra nhanh chóng xíu xuống, hắn mở trói cho nàng, kéo lấy cái chăn bên cạnh đắp lên, sau đó thì tự mình chỉn chu lại xiêm y, đầu tóc, trước khi đi còn không quên nhắc nhở Y Ngạn.
" Nàng ở yên trong phòng cho ta!
Để ta quay lại không thấy nàng đâu thì đừng có trách ta! "
Dứt tiếng, hắn rời khỏi đó ngay, Y Ngạn lồm cồm ngồi dậy, lao đi nước mắt, đè nén cơn đau và mệt mỏi xuống, với tay lấy mớ xiêm y bị hắn vứt ở dưới đất, mặc vào, cũng nghe lời hắn, ngồi yên trong phòng chẳng dám bước ra bất giác lại ngủ quên không hay.