Hắn chậm rãi rời khỏi con thuyền, quay đầu nhìn người chèo thuyền vẫn còn đang ngâm nga, lồng đèn vụt tắt ánh sáng, bóng người vẫn còn đọng mờ nhạt trong sương mù.
Tiếng gió vù vù làm cho người ta ớ lạnh, hắn đã bước đến nơi nhốt u linh, âm khí ở đây nặng nề cực kì, còn chưa vào sâu đã nghe những thứ tiếng hú hí rùng rợn. Ngôn Tình Xuyên Không
Những tiếng nói chuyện khanh khách quỷ dị, hắn thận trọng đi vào, phía ngoài không có gì đáng kinh sợ. Những u linh là làn khói đen bay khắp nơi, lưa thưa chỉ vài đám nhỏ nhen nhóm, yêu lực của chúng rất yếu, căn bản chỉ có thể làm hại người phàm. Nhìn thấy một kẻ không phải người bước vào, chúng không dám động, quanh quẩn dọa nạt đuổi kẻ xâm nhập.
" U linh không cho phép kẻ sống bước vào, ngươi còn đi nữa những kẻ ở bên trong sẽ nuốt chửng ngươi "
" Ta đến đây để tìm thê tử, kẻ nào cản, ta giết kẻ đó "
Giọng nói ngông cuồng, một chút nhượng bộ cũng không có, hắn mặc kệ những u linh bám theo từng bước tự tin tiếng vào.
Âm thanh quỷ dị càng lúc càng nhiều, cái giá lạnh bởi âm khí nặng nề ở đây bắt đầu xâm nhập vào cơ thể hắn, chợt thấy rùng mình một chút.
" Ngạn Nhi, nàng ở đâu? Ngạn Nhi, nàng ra đây đi! Ta đến đưa nàng về đây! "
Hắn gọi liên tục, xem nơi này như chốn vô chủ, cứ thế ngang nhiên bước ngang nhiên gọi, u linh xuất hiện không còn là đám khói đen nữa, chúng hiện thân ghê gớm ra trước mặt hắn.
Bọn này khác hẳn với mấy cỗ khói kia, hình thù giống yêu ma, âm khí bủa vây chúng cũng đáng sợ hơn.
Mấy trăm vạn năm Vong Xuyên rất ít kẻ sống đến, thấy được một thân xác hoàn mỹ bước vào chúng đã thèm đến nhỏ giãi, bừng bừng kéo đến.
Như lũ lụt dâng cao, những u linh đói khát vương móng vuốt và răng sắc nhọn bổ đến ăn thịt. U linh yếu hơn cũng tham gia vào bữa tiệc.
Tinh Vương Minh bị bao vây không còn nhìn thấy phía trước, thân là ma thần mang sức mạnh thượng cổ, làm sao có thể để khác ăn thịt mình, hắn rút Luân Nguyệt kiếm chém tan biến những u hồn đó, bức thiết sức mạnh thượng cổ bộc phát bắt đầu tìm người.
Đi tới đâu hắn hét to tới đó, vừa chém giết vừa tìm kiếm nguyên thần của Y Ngạn, hết tốp này bị giết lại đến tốp khác, u linh ở đây tích tụ hàng trăm vạn năm nhiều không kể xuể.
Hắn bắt đầu có lung lay, không ngờ đến bờ bên kia của Vong Xuyên lại ngoài sức tưởng tượng, mặc dù tự tin bản thân mạnh nhất tam giới nhưng ở nơi này hắn mới biết thế nào là khó.
Số lượng u linh kéo đến đông như kiến, đua nhau cắn xé, tầm nhìn của hắn bị hạn chế, vừa phải tập trung xử lí đám u linh, vừa phải tìm người, căn bản không có thời gian để quan tâm bản thân.
U linh chỉ tham lam máu thịt của hắn, mỗi con một miếng, cắn đến rách da rách thịt, máu văng tứ tung đều bị chúng tham lam liếm sạch sẽ.
Hắn mặc kệ mình đầy vết thương, không dám bỏ lỡ một khắc nào, tìm kiếm người bằng cả tính mạng.
Thế nhưng, dẫu cho từng miếng thịt trên mình bị bọn u linh cắn xé, máu chảy đầm đìa, đã đến nơi cuối cùng hắn cũng không tìm ra được nguyên thần của Y Ngạn.
" Ngạn Nhi, nàng ở đâu? Nàng ra đây đi! Đừng trốn ta!
Nếu nàng không ra ta sẽ ở đây cùng chết với nàng! "
Mỗi một câu một chữ, mỗi một hành động Y Ngạn ở bờ bên kia đều thấy rất rõ, chỉ duy nhất hắn ở bờ bên đây không thể nhìn thấy.
" Vương Minh...ta ở đây...ta ở nơi này...liệu chàng có cảm nhận được không? "
Có phần hỏi thật dư thừa, trong lòng Y Ngạn biết chính bản thân nàng muốn hắn bị u linh cắn xé từng miếng thịt, muốn hắn trả lại ác nghiệp. Vậy, cớ gì nàng lại có chút không nỡ?
Bờ bên kia nàng khóc đến cạn nước mắt, yêu hận đang xen khiến cõi lòng tan nát, nàng nhìn một lúc như không chịu đựng được nữa, muốn hét lên gọi hắn thật to.
Hoa Ảnh lại đột ngột xuất hiện, ngăn cản nàng.
" Nếu từ đầu đã chọn hành hạ hắn để trả ác nghiệp thì ngươi nên vững tâm
Kết cục này đều là do ngươi tự chọn lấy, dù cho ngươi có hét gọi thì giờ hắn cũng không thể nghe được "
Dứt lời, Hoa Ảnh phất tay lướt qua người Y Ngạn, trở thành một đóa bỉ ngạn đong đưa cùng những đóa khác.
Hiện giờ chỉ có thể nhìn, không thể lên tiếng, nam nhân ở bờ bên kia tìm đi tìm lại rất nhiều lần, cuối cùng không thể trụ nổi, bị u linh dồn ép từ trong ra đến tận mép sông.
Thương tích trên người không hề nhẹ, lũ u linh nhe năng múa vuốt không ngừng, chúng đánh hắn ngã ra nước sông lềnh bềnh, kiệt sức mà ngất đi.
Đám u linh nhìn mồi ngon dâng tận miệng không chờ đợi được xông đến, một luồng thần lực đánh xuống kịp thời ngăn chặn.
Chúng nhìn lên trên, Hoa Ảnh trừng mắt cảnh cáo khiến chúng sợ hãi lui vào trong.
Hoa Ảnh cau mày " chật " một tiếng lạnh nhạt xoay người bay đi mất.
Nước sông bỗng dưng dâng cao, cuốn hắn trôi lênh đênh, vừa ngất được một lúc liền bị nước ở đây ăn mòn da thịt, đau đến mức phải tỉnh dậy, hắn nổi người ở giữa sông máu đỏ dần hòa vào lòng nước.
Ý thức hỗn loạn thanh tỉnh được vài phần, đưa mắt giáo giác tìm kiếm người chèo thuyền, lúc này lại không thấy xuất hiện.
Hắn mông lung nhìn qua nhìn lại hai bờ, một bên đỏ rực khoe sắc, một bên bao phủ bóng đêm phát ra tiếng oán.
Hoa bỉ ngạn đung đưa trong gió như vẫy gọi, cơn đau từ da thịt đến xương tủy khiến hắn mơ hồ, nghe được giọng nói quen thuộc.
" Vương Minh "
" Ngạn Nhi! "
Như nhìn thấy nàng ở trước mặt, một màu đỏ xinh đẹp của hồng y, nàng cười thật dịu dàng, đứng trên những đóa bỉ ngạn gọi hắn.
" Vương Minh, ta ở đây "
" Ngạn Nhi, Ngạn Nhi "
Không một chút chần chừ, tia hy vọng tiếp sức cho hắn dùng cả tính mạng bơi sang đó, mặc cho máu sắp bị con sông này rửa sạch, mặc cho thân tàn tạ cũng không dừng lại.